Trong phòng, Hoàng Tiểu Duyệt đã tắm rửa xong xuôi lên giường rồi, qua hồi lâu sau, hai người bạn cùng phòng kia có thói quen ngủ trễ cũng truyền qua tiếng bước chân lên cầu thang.
Ngải Tiếu nằm trên giường mình bắt đầu chìm vào sự tưởng tượng không đáy, đợi 3 người kia tắt đèn ngủ hết, cô vẫn trong trạng thái hưng phấn. Một hồi thì cô dày vò cái gối ôm gấu trúc, một hồi thì nhìn chằm chằm vào trần nhà, một hồi thì ngồi dậy rờ bụng mình, xem gần đây có mập lên không.
Đợi khi cô tự mình dày vò đủ rồi, Ngải Tiếu cầm điện thoại lên xem, nghi ngờ nhìn thời gian hiển thị trên đó——rõ ràng cô chỉ hưng phấn có chút xíu thôi à, sao giờ thành nửa đêm 2h rồi?
Khi cô xác nhận lại thời gian thêm mấy lần nữa, sau khi thừa nhận nó không có hiển thị sai thì chỉ còn cách tuyệt vọng nằm trở lại giường.
Tiêu rồi, đêm nay chắc cô khỏi ngủ luôn rồi.....
Kết quả không ngoài dự đoán, cho đến 4h sáng, Ngải Tiếu mới bắt đầu thấy buồn ngủ. 8h sáng, lần đầu tiên trong 3 năm học đại học, cô được Hoàng Tiểu Duyệt kêu dậy, cô choáng váng không có sức lực để đi học lớp buổi sáng, tiếp tục vùi đầu ngủ tiếp.
Chuyện cũng trùng hợp, bình thường cô ngoan ngoãn đi học thì giáo viên không điểm danh, hôm nay đột nhiên lại điểm danh. Hoàng Tiểu Duyệt lấy tờ giấy xin nghỉ phép ra ứng phó trước, buổi trưa về phòng, nhìn cô bạn cùng phòng mới ngủ dậy này, cô có một đống lời muốn nói nhưng không nói ra được, chỉ còn cách nhỏ nhẹ hỏi con bé này rốt cuộc là có chuyện gì vậy.
Ngải Tiếu lắc đầu nói mình không sao, chẳng qua là đêm qua mất ngủ thôi, Hoàng Tiểu Duyệt dùng biểu cảm "Gạt ai hả" nhìn cô, nhưng cũng không truy hỏi gì thêm.
Giữa bạn bè với nhau thì điều quan trọng nhất là phải biết duy trì đúng khoảng cách, nếu như bạn mình không muốn nói thì không nên hỏi tiếp, đợi đến khi cô ấy muốn nói thì chắc sẽ nói mình biết thôi.
Hoàng Tiểu Duyệt trở về chỗ ngồi, hỏi cô có cần ăn cơm trưa không, Ngải Tiếu sờ bụng, không thấy đói, nhưng lý trí nói cô biết mình cần phải ăn gì đó.
Buổi chiều trong trường không có tiết, nhưng cô còn có tiết dạy tiếng Nhật cho Yến Đàm. Ngáp một hơi dài, cô cầm điện thoại lên nhìn thời gian đếm ngược, ưm, còn 49 tiếng nữa là được gặp Nhạn nữ thần rồi.
Trong lòng cô thấy rất vui, nhấn mở tin nhắn sms mới, nhìn thấy Dịch Nhàn hỏi cô sáng nay sao không đến chạy bộ. Ngải Tiếu trả lời xong, đột nhiên cảm thấy cô với Dịch Nhàn vẫn dùng cách thức giao lưu gửi tin nhắn lạc hậu này, liền hỏi Dịch Nhàn có muốn add wechat không, rất nhanh, lời đề nghị kết bạn của đối phương gửi qua, cô chọn đồng ý.
Mang theo cái đầu choáng váng, cô nhấn vào QQ, nhìn thấy 7h sáng nữ thần có gửi tin chào buổi sáng qua, vỗ đầu một cái, tức giận chết đi được.
Vừa mới hẹn gặp mặt xong mà ngày hôm sau cô không trả lời tin nhắn của đối phương rồi, Nhạn nữ thần không biết có hiểu lầm không nữa? Ngải Tiếu không màng đến những tin nhắn khác, mau mau trả lời nữ thần.
-Trú Trú: Buổi sáng có chút chuyện, không thấy được tin nhắn thật là ngại quá >口<-Nhạn Lai Thời: Không sao, ăn cơm trưa chưa?-Trú Trú: Vẫn chưa, giờ em đi.-Nhạn Lai Thời: Được thôi, đi đi~Đoạn đối thoại cực kỳ bình thường, nhưng đối phương lại là Nhạn nữ thần, Ngải Tiếu nhìn sao cũng cảm thấy trong lòng rất ngọt ngào.
Cô trở về giao diện chính, nhấn vào group [Trung tâm phát triển phôi thai].
-Trú Trú: Tớ, sắp, được, gặp, mặt, Nhạn, nữ, thần, rồi!-Bánh bao: Hở??? Nhanh vậy à???-Khấu Đan: Qué! Tớ thấy được gì vậy!-Mèo Trổ Mã: Chòi ơi! Tại sao đột nhiên lại gặp mặt vậy, cậu tỏ tình rồi hả?-Bánh bao: Cậu ấy nhát gan như vậy, mèo cậu nghĩ nhiều rồi đó......Ngải Tiếu ôm mặt lại, cô cũng đâu có nhát gan đến vậy đâu, rõ ràng là cô có dũng khí đi gặp mặt mà không phải hả?! Cô giải thích nguyên do cho đồng bọn biết, mấy tác giả bách hợp này đột nhiên cảm thấy mấy câu chuyện của mình là uổng công viết rồi.
Khổ Trú mới là nữ chính thật sự đó! Câu chuyện của cô ấy với Nhạn nữ thần tuyệt đối có thể viết thành một bộ tiểu thuyết rồi đó!!1
Trong group náo nhiệt lên trong chớp mắt, mọi người đều chúc phúc Khổ Trú sớm ngày cưa đổ nữ thần, sau đó lại tiếp tục tám chuyện tào lao.
-Mike Đồng: Đến Trú Trú cũng không nhát gan nữa rồi, tớ đột nhiên nhìn thấy hy vọng được gặp CP của mình không còn xa nữa.-Mèo Trổ Mã: Không, cậu chắc sẽ phải đợi tớ không nhát gan thì mới thấy được hy vọng!-Mike Đồng:......Thôi bỏ đi, hy vọng mờ mịt rồi:)-Khấu Đan: Mèo đừng sợ, cơ thể tớ yêu cậu là đủ rồi, nhát gan hay không nhát gan thì sao hả!-Mèo Trổ Mã: (Bắt đầu điên cuồng lột đồ) Đến đây! Yêu tớ!-Khấu Đan: (Nhảy bổ qua) Yêu cậu!-Bánh bao: Lũ thần kinh! Hai người có thể đừng có động chút là xoạc không khí có được không hả!!!Mỗi lần nhìn thấy bọn họ quậy trong group là Ngải Tiếu luôn cảm thấy tâm trạng mình tốt lên. Sự mệt mỏi do mất ngủ đã bị câu chào buổi sáng của nữ thần và sự pha trò của đám bạn này làm tiêu tan hết rồi, cô xếp chăn lại, làm vệ sinh xong là chuẩn bị đồ đạc cần dùng cho tiết chiều này, đeo túi xách ra ngoài.
Đi đến khu vực gần trường, nghĩ đến sáng giờ mình vẫn chưa ăn gì, Ngải Tiếu quyết định đến quán cháo ăn chút đồ thanh đạm. Thời gian dạy học là 1:30, khi cô ăn xong đã là 1:20 rồi, trả tiền xong liền chạy đến nhà Dịch Nhàn, vội vội vàng vàng chạy đến nơi, cô vừa gõ cửa vừa nhìn điện thoại.
1:27, cũng may, không có đến trễ, cô lại mở giao diện đếm ngược xem thời gian hẹn gặp mặt với nữ thần, nhìn thấy con số ngày càng nhỏ đi thì cong khóe miệng lên.