Ngày hôm sau, Ngải Tiếu vẫn là người mở mắt dậy đầu tiên trong phòng, nhưng lần mở mắt này lại sớm hơn thường ngày nửa tiếng. Sau khi đánh răng rửa mặt, cô thay bộ đồ thể dục, đeo tai nghe vào, chuẩn bị đi chạy bộ.
Tuy nhạc phong cách cổ xưa hơi không thích hợp với chạy bộ, nhưng chỉ cần nghe nhạc của nữ thần là cô thấy động lực tràn trề. Ngải Tiếu hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày si mê nữ thần (1/1), rồi nhè nhẹ mở cửa ra ngoài.
Không khí của buổi sáng hơi lành lạnh kèm theo một chút ẩm ướt, cô hít một hơi sâu, khởi động nhẹ rồi chạy từ từ đến sân vận động ngoài trời.
Người chạy bộ buổi sáng vốn dĩ không nhiều, huống hồ gì hiện tại chỉ mới có 6h10 thôi, nguyên cả cái sân chỉ có được hai mống, người kia lại là thầy thể dục nữa chứ.
"Hi, đến rồi à, hôm nay sớm quá vậy." Thầy thể dục cao to đặt bình nước và túi xách lên trên cái ghế ở bên đường, chào hỏi với Ngải Tiếu: "Ngày nào cũng dậy sớm vậy, mấy em học tập mệt như vậy, đáng lẽ phải ngủ thêm chút nữa mới đúng chứ."
Ngải Tiếu ngưỡng đầu lên chào thầy, rồi cúi đầu xuống nói: "Hôm qua hơi phấn khích nên dậy sớm."
Thầy thể dục khởi động xong thì nói: "Em chạy trước đi, lát nữa thầy sẽ đuổi theo em."
Ngải Tiếu gật đầu rồi chạy, cô với thầy thể dục cũng quen được hơn hai năm rồi. Hồi năm nhất thầy phụ trách dạy bóng rổ, Ngải Tiếu do viết văn nên bỏ lỡ thời gian đăng ký tự chọn, chỉ còn lại lớp bóng chày và bóng rổ, cuối cùng cô chọn bóng rổ. Ngày đầu tiên lên lớp, thầy thể dục khoảng 30 tuổi dùng ánh mắt không thể tin nổi nhìn cô đứng giữa đám con trai cao to, chắc không hiểu sao cô lại "nghĩ quẫn", đi chọn một môn học khó khăn như vậy.1
Thầy thể dục hiền lành nhìn cô quả thật bé quá, bỏ mặc đám con trai lại, dẫn cô đi thương lượng với thầy thể dục thẩm mỹ, hỏi xem có thể nhét đứa trẻ này qua bên đó được không. Nhưng thầy thể dục thẩm mỹ nói trường năm nay mới ra quy định mới, giáo viên không được tự tiện thay đổi số học sinh đăng ký môn thể dục tự chọn, thầy bóng rổ chỉ còn cách dắt cô về.
Trên lớp có một cô bé hạt tiêu, thầy thể dục cao to lại sợ cô té ngã bị thương, Ngải Tiếu muốn nói mình không có yếu đuối vậy, nhưng thầy giáo lại không tin. Sau này trong giới tác giả có tin mấy người bị đột tử, Ngải Tiếu mới chú ý đến sức khỏe của mình, từ bỏ việc đọc sách buổi sáng, lợi dụng thời gian đó để chạy bộ. Không ngờ thầy thể dục lại cũng có thói quen chạy bộ, gặp nhau vài lần thì hai người cũng quen nhau, thi cuối kỳ ông còn cho cô không ít điểm "tình cảm" nữa, tuy cô không ném được bóng vào rổ nhưng ông cũng cho 80 điểm.
Ngải Tiếu vừa nghe nhạc chạy được nửa vòng nhỏ rồi, thầy thể dục lúc này bắt đầu chạy lên. Cúi đầu nhìn đôi chân ngắn cũn cỡn của mình, cô không chịu thua liền tăng tốc.
Khi chạy được vòng thứ ba thì trong sân có thêm một người nữa, một cô gái cao to, cột tóc đuôi ngựa, mặt thì vẫn còn chút ngáy ngủ.
Ngải Tiếu khi chạy bộ thường nhìn xuống đất, nghe thấy thầy thể dục nói chuyện với người đó thì cô mới ngẩng đầu lên nhìn.
"Khách hiếm nha, 800 năm không thấy được em nữa, cuối cùng cũng biết dậy sớm luyện tập rồi hả?"
Nơi ở của Dịch Nhàn cách trường chỉ có 5 phút đi bộ thôi, nhưng thường ngày cô hay chờ tới giờ lên lớp mới đến trường, ai ngờ Nhạn Đường không biết lên cơn gì nữa, 6h sáng gọi điện kêu cô đi chạy bộ, nói là để giảm bớt tội lỗi của đêm qua.1
Cô muốn quăng điện thoại qua một bên giả bộ không nghe thấy gì hết, ai ngờ tên đó lại dùng ba mẹ cô ra uy hϊếp cô. Dịch Nhàn ngậm đắng nuốt cay thức dậy đi rửa mặt rồi mơ mơ màng màng lết tới trường, bác bảo vệ cũng vừa mới dậy, nhìn thấy cô đến sớm vậy còn cố ý kiểm tra thẻ sinh viên của cô nữa.
Dịch Nhàn cạn lời nói: "Hôm qua em đi với bạn ăn khuya nhiều quá, sáng nay bị cô ấy ép chạy bộ cho tan mỡ."
Vừa mới nói chuyện xong với thầy thể dục thì điện thoại lại reo lên, cô bắt máy rồi van xin: "Chị Nhạn, em sẽ không bao giờ ăn khuya ké với chị nữa, em đến sân rồi, thật đó!"
Tiếng cô ấy rất lớn, làm Ngải Tiếu đang chạy gần đó nghe được hai tiếng "Chị Nhạn", trong lòng cũng thấy tươi hơn.
Khi thích một người thì trong cuộc sống nếu xuất hiện những thứ liên quan đến người đó thì đều liên tưởng đến người đó.
Ngải Tiếu khi chạy ngang chỗ Dịch Nhàn, thì nghe đối phương "Ồ" một tiếng, rồi nhỏ tiếng nói chuyện với người trong điện thoại.
Dịch Nhàn liền thoát khỏi trạng thái buồn ngủ: "Em lại thấy cô bé dễ thương của ngày hôm qua rồi! Trời ơi, không ngờ cô ấy lại dậy sớm để chạy bộ."
Nhạn Đường chỉ ngủ có bốn tiếng đồng hồ nên giọng không nói không có tinh thần chút nào: "Uhm, không cần cảm ơn chị đâu."
Dịch Nhàn: "Hứ! Không nói với chị nữa, em phải chạy bộ với bé moe rồi!"
Nhạn Đường: "Chúc em vui vẻ, chị đi ngủ thêm xíu đây."
"......Đệt!" Dịch Nhàn muốn quăng điện thoại, cái người này sau khi xác nhận mình có đi chạy bộ không rồi đi ngủ bù tiếp à?!
Nể tình bé moe, cô quyết định bỏ qua cho Nhạn Đường, sau khi khởi động xong thì cô bắt đầu chạy theo đằng sau bé moe. Nhưng do bé moe chạy chậm quá, đôi chân dài của Dịch Nhàn phải chạy từng bước nhỏ, cuối cùng chỉ còn cách chạy nghiêm túc thôi.2
Nhìn thấy cô gái tóc đuôi ngựa chạy hết vòng này tới vòng khác vượt qua mình, Ngải Tiếu lặng lẽ chỉnh âm lượng to lên, quyết định sống trong thế giới của mình.
Người trên sân thể dục ngày càng nhiều lên, cô cúi đầu nhìn đồng hồ thì thấy cũng tới giờ rồi, chạy đến ghế dài làm vài động tác giãn cơ đơn giản.
Thầy thể dục cũng chạy chậm lại, chạy hết một vòng nữa rồi trở về đây giãn cơ với cô bé hạt tiêu này.
Ngải Tiếu hiếu kỳ hỏi một cậu: "Nữ sinh đó cũng là học sinh của thầy à?"
"A, em ấy ở đội bóng rổ của năm nhất, đánh giỏi lắm, tính tình cũng rất tốt." Thầy thể dục đang khen cô ấy thì nghe đằng sau có tiếng nói: "Thầy đang khen em hả?"