Hơ... ư.. ha..!
Ôn Dịch Phàm tận dụng hết mức sự điêu luyện của đầu lưỡi vói vào khoáy đảo nhủ hoa ẩn trong áo con màu đỏ. Người Tiểu Mễ không kiểm soát được mà rung lên, nâng người theo nhịp mỗi lần đầu lưỡi quét qua nhũ hoa nhỏ.
"Ôn..Dịch Phàm dừng tay!"
Tiểu Mễ cảm nhận bông hoa của mình đang bị xâm phạm vội la lên, nhưng không cản được bàn tay đang mân mê nhiệt tình, tách từng cách hoa luồng lách tìm nhụy hoa chạm vào.
"Ưʍ.."
"A.. hơ hơ...!
"Ôn Dịch Phàm ngừng lại, ngừng lại đi.. Hu hu!"
Ôn Dịch Phạm khựng người khi nghe tiếng Tiểu Mễ khóc, anh cảm thấy mình không tiết chế được du͙© vọиɠ khi xét vai áo lộ ra làn da nõn nà, xương quai xanh hấp dẫn, thì cậu nhỏ của anh đã ngốc đầu dậy rồi, thêm nhìn đôi môi chúm chím xinh xắn, đôi mắt tròn long lanh, càng tăng thêm đôi ham muốn nuốt chửng cô vào bụng luôn, nói gì việc dừng lại nghe lời cô nói, ngắm đã nhịn không nỗi, chạm vào hôn vào làn da mềm mướt tâm trí càng không chịu dời ra, thêm giọng rêи ɾỉ lướt qua tai anh.
Anh đâu phải thần thần thánh đâu mà kiềm chế nỗi du͙© vọиɠ. Tuy đã 25 xuân xanh nhưng anh đã đυ.ng chạm vào cô gái nào đâu.
Ôn Dịch Phàm bật dậy leo khỏi giường, đi thẳng vào phòng tắm.
"Cạch."
"Rào rào."
Những giọt nước như mưa trút xuống ướt đẫm cơ thể trần trụi chỉ còn mặc mỗi quần âu. Có lẽ những giọt nước lạnh đã phần nào làm giảm đi độ nóng trong người anh, du͙© vọиɠ hạ dần, lý trí cũng dần hồi phục lại, cậu nhỏ phía dưới cũng thu mình lại ngủ đông.
"Rào rào."
30 phút đã trôi qua.
"Cạch."
Ôn Dịch Phàm mở cửa ra, muốn nhờ Tiểu Mễ lấy hộ khăn và quần áo, anh chìa cách tay cơ bắp rắn chắc ra.
"Tiểu Mễ giúp tôi!"
Nghe thấy lời của Ôn Dịch Phàm, Tiểu Mễ trong đầu nhảy số nhớ khi nãy Ôn Dịch Phàm nói đầy ám muội.[ Không sao, giờ tôi lấp cho đủ.]
Nghĩ thầm anh ta không phải kêu mình giúp anh ta sục cậu nhỏ chứ? anh ta đẹp trai mà biết thái thì vứt rồi, kệ cha anh ta.
Tiểu Mễ đứng dậy bước lại tủ áo lấy đồ mặt vào cơ thể còn đúng nội y đỏ chót, rồi lăn ra giường cuộn tròn trong chăn mặt kệ cách tay chìa ra khá lâu của Ôn Dịch Phàm, liếc cái rồi bỉu môi nói thì thầm.
TruyenHD"Anh ở đó mà đợi, còn lâu tôi mới giúp người bệnh hoạn như anh, hứ!"
Ôn Dịch Phàm đợi quá lâu mà không nghe động tĩnh gì đáp lại, thầm nghĩ không lẽ Tiểu Mễ khóc tới ngủm luôn rồi, anh không nghĩ nhiều, thân loã lồ bước ra kiểm tra ngay.
Tiểu Mễ bất giác thấy chú chim thu mình ngủ đông còn trứng chim thì đung đưa, dời mắt dần lướt qua cơ bụng lên đậu lại ở khuôn mặt tóc tai ướŧ áŧ của Ôn Dịch Phàm, mắt cô trợn ngược lên, hét to:
"A......! Anh anh đồ bệnh hoạn!"
Ôn Dịch Phàm lúc này vội choàng tay che chú chim lại, khoé miệng cong lên, bình thản hỏi:
"Cô còn sống à? tôi tưởng cô chết đuối trong nước mắt luôn rồi chứ?" Nhướng mày.
Tiểu Mễ chộp gối ném mạnh trúng ngực Ôn Dịch Phàm.
"Ôn Dịch Phàm, anh vô sỉ, mặt dày trơ trẽn, biếи ŧɦái, biến ra khỏi phòng tôi ngay!"
Ôn Dịch Phàm tiến lại tủ áo lấy quần áo mặc vào chỉnh chu, cùng lúc này Tiểu Mễ trùm chăn kín mít chừa đủ khe hở đưa ánh mặt nhìn dáng vẻ trần như nhộng của Ôn Dịch Phàm đắm đuối, nghĩ thầm body của anh ta đúng chuẩn soái ca luôn trời.
Ôn Dịch Phàm quay lại bất giác thấy cục chăn tròn chừa khe chăn nhỏ vừa cặp mắt to tròn, bèn nhếch môi thích thú, cặp mắt sáng rỡ, buông lời trêu ghẹo:
"Cô gái lau nước dãi đi, con ngươi muốn nhảy ra ngoài luôn kìa!"
Tiểu Mễ bị phát hiện, xấu hổ trùm kín lại, im ru luôn.
Ôn Dịch Phàm nét mặt khoái chí tiến lại ngồi xuống mép giường.
"Cô nhìn cũng không có được cơ thể tôi đâu! hay mình tiếp chuyện còn dang dở khi nãy? haiz..mắc cỡ gì chứ, tay tôi chạm thì cũng chạm, sờ cùng đã rồi!"
Tiểu Mễ nổi điên bất ngờ mở chăn ngồi thẳng dậy tay chạm ngực Ôn Dịch Phàm đẩy mạnh khiến anh ta thất thế té xuống sàn.
Ôn Dịch Phàm đứng nhanh dậy đè chặt hai cổ tay Tiểu Mễ trên đầu tay còn lại mân mê bờ môi của cô, ánh mắt ám muội chỉa vào đôi mắt hoảng hồn của cô.
Tiểu Mễ lên gối trúng chim cút, Ôn Dịch Phàm đứng dậy nhăn mặt đầy đau đớn, tay xuýt xoa chim.
"Tiểu Mễ cô có biết, cô sẽ cần nó cỡ nào không hả?"
"Ôn Dịch Phàm, anh biếи ŧɦái từ trong trứng hả? Thốt ra câu nào trong sáng anh sẽ chết à?"
"Tôi thích nói đấy!"
"Kệ anh, tôi không tranh cãi nữa, tôi đói bụng rồi."
"Ừ, vậy tôi dắt cô đi ăn."
"Anh ư! tiền chẳng phải tôi trả sao?"
"Lần này tôi mời, tôi trả, cô thay đồ đi! Tôi ra ngoài đợi."