Sau khi ba, mẹ đã đi nghỉ Diệp Hạ quay về phòng gọi điện cho Ngô Diệc Hiên. Cả ngày hôm nay ngoài gửi tin nhắn báo đã đón được phụ huynh, cô và anh không có liên lạc gì nữa.
Điện thoại đổ mấy hồi chuông mới có người nghe máy: “Anh đây”.
Nghe thấy tiếng ồn ào từ điện thoại truyền tới Diệp Hạ hỏi: “Anh đang ở đâu mà ồn vậy?”.
“Đang ở hậu trường tập luyện cho chương trình Xuân Vãn”.
Diệp Hạ bỏ điện thoại ra nhìn giờ rồi nói: “Đã hơn 11 giờ rồi mà còn chưa xong?”.
“Vừa mới kết thúc, đang ở bãi đỗ xe chuẩn bị về”.
“Vậy anh có tiện nói chuyện không?”.
“Được, em cứ nói đi”.
“Ngày mai sinh nhật em, trân trọng mời anh tới dự. Đây cũng là ý của ba, mẹ em”.
“Anh đã đoán trước được điều này. Em yên tâm đi, anh sẽ chuẩn bị tốt”.
Diệp Hạ mỉm cười, chọc anh: “Anh lấy đây ra tự tin lớn vậy. Nhắc anh trước, cửa của ba em không dễ qua đâu. Em còn chưa tính sổ với anh chuyện nhờ Dương Dĩnh mang quà tới”.
“Anh mà không làm vậy liệu em có dám nói ra không?”.
Hình như anh nói đúng, nếu không có đòn bẩy của anh chắc chắn cô sẽ khó mở miệng để nói chuyện với ba, mẹ về mối quan hệ của cô và anh: “Được rồi, anh nói đúng”.
“Vậy mới là bé ngoan. Em mau đi ngủ đi, muộn rồi. Yên tâm, chuyện ngày mai cứ để anh xử lí là được”.
“Em biết rồi”.
“Chúc mừng sinh nhật em, ngủ ngon”.
Nghe vậy, Diệp Hạ liền mỉm cười vui vẻ: “Ừm, ngủ ngon”.
Hôm sau, theo như lời hẹn Ngô Diệc Hiên tới chỗ Diệp Hạ rất đúng giờ. Nghe có tiếng chuông cửa, Diệp Hạ liền đi ra mở. Trông thấy vẻ mặt lo lắng của anh, cô không khỏi nhếch môi cười: “Em đoán anh đứng đây ít nhất cũng phải hơn 5 phút rồi”.
“Thì… anh chưa chuẩn bị tốt”.
Diệp Hạ không nhịn được nữa liền ôm bụng cười: “Ha… ha, không thể tin được anh cũng có ngày hôm nay”.
Ngô Diệc Hiên đưa tay lên cốc vào trán Diệp Hạ: “Em là đồ vô lương tâm. Lại còn có thể đứng cười được”.
Cô thôi không cười nữa, nghiêm túc nói với anh: “Aizz! Được rồi, trả lại anh câu nói lần trước. Yên tâm đi, có em ở đây rồi. Mau vào nhà”.
Cuối cùng, nhờ lời nói của Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên đã có thể điều chỉnh tâm trạng tới trạng thái tốt nhất để sẵn sàng chiến đấu.
Vào tới phòng khách, không thấy ba, mẹ Diệp Hạ đâu cả, Ngô Diệc Hiên quay sang nhìn cô. Diệp Hạ đưa tay chỉ tới hướng phòng bếp: “Ba, mẹ đang nấu cơm. Họ không nghĩ là anh tới sớm như vậy”.
Ngô Diệc Hiên gật đầu: “Tới sớm một chút để thể hiện thành ý”. Nhớ ra tay mình vẫn cầm mấy túi đồ vì ban nãy mải lo lắng nên quên chưa tặng chúng cho Diệp Hạ, Ngô Diệc Hiên đưa quà cho cô: “Quà valentine và quà sinh nhật của em”.
“Cảm ơn anh”. Diệp Hạ nhận lấy chúng, cô mở một túi ra trước bên trong là một hộp chocolate Godiva phiên bản valentine và chiếc hộp khác đựng một quả cầu bên trong có một bông hoa hồng sáp của hãng Roseonly. “Anh tặng quà cũng quá có thành ý rồi đó. Đây đều là sản phẩm của nhãn hàng mà anh là người đại diện”.
“Chúng đều là sản phẩm tốt, hơn nữa làm người đại diện của người ta thì phải có tâm”.
“Ngụy biện, có mà anh lười đi mua quà thì có”. Sau đó, Diệp Hạ mở nốt túi quà còn lại, bên trong là một con hồ ly bông nhìn nó không giống đồ mua bên ngoài vì các đường chỉ khâu nhìn thấy khá rõ nhưng rất đẹp: “Là anh tự làm?”.
“Ừm”.
Diệp Hạ tròn mắt nhìn anh: “Anh bận tham gia sự kiện lại còn phải tập duyệt Xuân Vãn vậy mà vẫn làm được nó, tay nghề còn rất tốt”.
Ngô Diệc Hiên cúi sát gần mặt Diệp Hạ: “Vậy em đã thấy có thành ý chưa?”.
Diệp Hạ nhìn Ngô Diệc Hiên mỉm cười lấy lòng, chắp tay lại: “Em xin rút lại câu vừa nói. Mong đại nhân rộng lòng tha lỗi”.
“Lòng dạ của anh rất rộng mới chứa nổi con hồ ly mập là em, vậy nên sẽ tha lỗi cho em”.
“A! Thì ra anh làm con hồ ly tặng em vì thấy em giống nó. Được lắm, dám nói em là hồ ly”. Thế là Diệp Hạ lại dùng vũ lực với Ngô Diệc Hiên, mới đánh được một cái vào người anh hai vị phụ huynh đã xuất hiện. Mẹ Trần khẽ ho: “Diệp Hạ”.
Nghe vậy, cánh tay đang giơ trên không trung của Diệp Hạ vội thu lại, cô ngoan ngoãn đứng nghiêm chỉnh.
Ba Trần lên tiếng: “Cậu ấy nói cũng đâu có sai. Con chính là con hồ ly nhỏ nghịch ngợm”.
Diệp Hạ phồng má nói: “Mọi người bắt nạt con”.
Ngô Diệc Hiên đưa tay xoa đầu Diệp Hạ sau đó đứng nghiêm chỉnh hơn, anh lên tiếng chào hỏi ba, mẹ vợ tương lai: “Chào hai bác, cháu là Ngô Diệc Hiên, bạn trai của Diệp Hạ. Nghe Diệp Hạ nói hai bác thích uống trà nên cháu biếu bác hộp trà Long Tỉnh”.
Ba Trần nhận lấy hộp trà, mỉm cười nói: “Cháu thật có lòng, cảm ơn cháu”.
Mẹ Trần: “Được rồi, mau vào ăn cơm không kẻo nguội rồi chúng ta từ từ nói chuyện”.
Trong bữa ăn, không khí rất tốt ba Trần sau khi đã điều tra hộ khẩu nhà người ta xong đã thay đổi thái độ so với ngày hôm qua. Có vẻ đã bị cậu con rể tương lai này thu phục rồi. Hai người họ nói chuyện với nhau rất hợp, chuyện trên trời dưới đất gì cũng đã nói hết.
Mẹ Trần cũng rất hài lòng với Ngô Diệc Hiên, nhân lúc hai người kia đang nói chuyện không để ý liền nói nhỏ với Diệp Hạ: “Nhân phẩm của cậu ấy rất tốt, điều này nhìn thấy rất rõ không có biểu hiện giả tạo. Mắt nhìn người của con rất tốt”.
“Con biết con giỏi mà”.
“Con đừng tự dát vàng lên mặt mình nữa”.
Diệp Hạ chỉ cười rất vui vẻ, cô đưa tay định gắp một miếng thịt gà xào cay thì có một đôi đũa khác cũng đưa tới đánh vào đũa của cô thế là Diệp Hạ chỉ có thể thu đũa lại. Sau đó, trong bát của Diệp Hạ xuất hiện món salat. Đôi đũa đó chính là của Ngô Diệc Hiên mặc dù anh đang nói chuyện với ba Trần nhưng vẫn chú ý đến Diệp Hạ ngồi bên cạnh, thấy cô ăn khá nhiều món cay nên mới nhắc nhở cô không được ăn nữa.
Một màn vừa rồi rơi vào mắt ba Trần khiến ông hoàn toàn yên tâm nếu giao Diệp Hạ cho Ngô Diệc Hiên. Hành động đó có thể thấy rõ sự quan tâm và chú ý của Ngô Diệc Hiên dành cho Diệp Hạ.
Kết thúc bữa cơm ba Trần muốn nói chuyện riêng với Ngô Diệc Hiên nên sau khi Diệp Hạ mang trà vào phòng sách cho hai người họ cô đã bị ba trực tiếp đuổi ra ngoài.
Ba Trần cầm tách trà lên thưởng thức một ngụm rồi mới từ tốn nói: “Trước khi cháu tới đây, nghe Diệp Hạ nói về cháu bác cảm thấy rất không vui. Thứ nhất vì đứa con gái mà bác cưng chiều rất có khả năng sắp bị mang đi mất, thứ hai bác thấy rất lo lắng vì không biết cháu có thể chăm sóc tốt cho con bé không. Nhưng sau khi gặp được cháu bác đã phần nào yên tâm rồi”.
“Cháu có thể làm cho Diệp Hạ vui vẻ khiến nó là chính mình, không còn là nữ cường nhân khiến nhiều người kính nể. Cháu dùng hành động thể hiện tình yêu của cháu dành cho con bé. Mặc dù mua quà valentine theo con bé nói là không có thành ý nhưng lại tự tay làm thú nhồi bông tặng sinh nhật nó dù rất bận rộn. Quan tâm, sửa chữa đến vấn đề ăn uống không khoa học của Diệp Hạ. Những điều đó bác đều thấy và đó mới là thứ làm lên tình yêu chứ không phải là những lời nói suông”.
Ngô Diệc Hiên nghe xong liền đáp lời: “Sao bác không nghĩ rằng cháu làm những điều đó để cho bác thấy”.
“Khi ăn cơm hành động nhắc nhở Diệp Hạ của cháu là thói quen, không phải diễn. Lúc cháu tặng quà cho Diệp Hạ, hành động cùng lời nói của hai đứa cho thấy đó là điều vẫn diễn ra thường xuyên. Bác đã sống được nửa đời người rồi, thật giả đều đã nhìn thấy”.
Nghe những lời này, Ngô Diệc Hiên không khỏi rùng mình. Mắt quan sát của ba vợ đại nhân thật đáng sợ, may mà lúc nãy anh không làm gì quá trớn nếu không đã bị trừ điểm mất rồi.
“Cảm ơn bác đã chấp nhận cháu”.
“Bác có điều này muốn nói, đây mới là mục đích bác muốn gặp riêng cháu”.
“Cháu xin lắng nghe”.
“Thực ra chúng ta không phải ba, mẹ đẻ của Diệp Hạ. Bác là anh trai của mẹ con bé. Năm đó, gia đình Diệp Hạ đi chơi nhưng không may lại xảy ra tai nạn ngoài ý muốn bố, mẹ của con bé đã mất. Sau đó, bác và bác gái đã đưa Diệp Hạ sang Mĩ chăm sóc. Vì đoạn quá khứ đau buồn đó nên tâm lí của con bé khá nhạy cảm bởi vậy chúng ta luôn quan tâm, dành những điều tốt nhất cho con bé. Bác không biết trước được hai đứa có thể cùng nhau tiến tới hôn nhân được hay không nhưng hi vọng khi ở bên nhau cháu có thể chăm sóc tốt cho Diệp Hạ, không làm con bé bị tổn thương”.
“Cháu sẽ chăm sóc tốt cho Diệp Hạ, bác cứ yên tâm”.
“Bác tin tưởng cháu, đừng làm bác thất vọng”. Sau đó ba Trần rời chỗ ngồi, đi qua vỗ vai Ngô Diệc Hiên: “Được rồi, không phải chiều cháu còn có việc sao, mau đi không kẻo trễ. Tết có thời gian thì tới chơi” rồi mở cửa đi ra ngoài thì bắt gặp hai mẹ con Diệp Hạ đang đứng ở cửa hóng hớt.
Ngõ nhẹ một cái lên trán Diệp Hạ, ba Trần mỉm cười: “Cửa nhà con cách âm tốt lắm, không nghe được gì đâu. Mau đi tiễn cậu ấy”.
Diệp Hạ cùng Ngô Diệc Hiên đi ra ngoài cửa, cô liền lo lắng hỏi anh: “Ba em nói gì với anh vậy, không làm khó anh chứ?”.
Ngô Diệc Hiên nhếch môi cười, ghé sát tai Diệp Hạ nhẹ giọng nói: “Lo lắng cho anh sao?”.
“Anh mau nói đi”.
“Không có gì đâu, anh là ai cơ chứ làm sao không thu phục được ba vợ đại nhân. Nhưng mà lần sau ở gần, anh vẫn nên chú ý không bắt nạt em thì hơn nếu không ba vợ sẽ gϊếŧ anh mất”.
“Này, sao mới nói chuyện có một lát mà đã thành ba vợ của anh rồi”.
“Ba vợ đại nhân đã chấp nhận anh là con rể tương lai”.
Diệp Hạ thở ra một hơi nói: “Làm em lo muốn chết. Được rồi, không còn việc của anh nữa. Anh mau đi làm đi”.
“Dùng xong là em vứt bỏ anh luôn hả?”.
Diệp Hạ bày ra bộ dạng anh còn phải hỏi sao, Ngô Diệc Hiên liền đưa hai tay nhéo má cô: “Chiều hư em mất rồi. Vào nhà đi, anh đi đây”.