“Mẹ kiếp! Tôi nuôi em mất bao nhiêu tiền, cả tháng không dám động vào một chân lông kẽ tóc của em, giờ em muốn phá thai? Có tin ông đây dùng tiền đ.ậ.p cái bệnh viện em đến phá thai không? Đập luôn cái đầu óc ngu xuẩn của em nữa.”
Đại gia Diêu Tề của cô nổi giận rồi, kiếp này của Ngụy San coi như bỏ.
“A-anh nghe tôi giải thích đã…”
“Di… Diêu Tề b… bình tĩnh…”
Ngụy San lắc đầu kịch liệt, hai tay chắn trước mặt cố gắng giải thích.
Bộ dạng tức giận của Diêu Tề trước nay cô chỉ thấy hai lần. Một là lần đến công ty hắn, hai là hiện tại. Nhưng lần này, hắn tức giận hơn bất kì lần nào khác trong đời. Chỉ vì Ngụy San cố tình muốn phá thai!
“Quản gia đã nói hết cho tôi biết. Em không cần giải thích. Về!”
Vốn dĩ hôm nay Diêu Tề có cuộc họp. Nhưng ngồi họp chưa được bao lâu, quản gia đã gọi điện. Ban đầu hắn đinh ninh là vài ba chuyện linh tinh nên không nghe máy. Kết quả tiếng điện thoại vừa tắt lại reo khiến hắn có chút bồn chồn. Mãi đến lần đổ chuông thứ 5, Diêu Tề mới chịu nhấc máy. Quả như hắn đoán, quản gia to gan gọi cho hắn không biết dừng đều có lý do. Và lý do đó là việc Ngụy San trốn nhà đi phá thai.
Hắn thừa biết bọn họ đang nói xấu hắn, dè bỉu hắn là người chồng thích chuyện bé xé to. Nhưng đây là con hắn, làm sao hắn dám trơ mắt nhìn con tan biến trong hư vô?
“Bệnh nhân số 12: Ngụy San chuẩn bị.”
Là tiếng y tá thông báo. Ngụy San ngó lơ Diêu Tề, vâng vâng dạ dạ với vị y tá. Cô cất đồ đạc vào túi, chuẩn bị bước vào khám bệnh.
Ba vạch đen hiện rõ trên mặt Diêu Tề.
Hắn trợn tròn mắt, không nhanh không chậm kéo vị y tá đứng cửa ra chất vấn rồi làm loạn cả một hành lang.
“Bệnh viện các người làm ăn kiểu gì vậy? Tại sao lại khuyên vợ tôi đi phá thai? Các người thích hầu toà lắm phải không?”
Hành động của Diêu Tề vô cùng nhanh và dứt khoát, Ngụy San, và ngay cả y tá cũng không kịp trở tay. Cứ thế cô gái đó hứng một trận phẫn nộ của Diêu Tề, mặt đực ra, đứng như trời trồng.
Ngụy San vội vàng giải vây, hết lời giải thích với Diêu Tề.
“Không phải mà Diêu Tề…”
“Không phải? Em còn dám nói…”
“Xin lỗi cô, chồng tôi hơi kích động. Số của tôi cô xếp xuống cuối cũng được, để mọi người phía sau có cơ hội khám trước.” Ngụy San dùng tay bịt miệng Diêu Tề, sau đó cúi đầu vội xin lỗi người y tá.
Nhưng Diêu Tề chính là không phục. Hắn làm sao có thể giương mắt để Ngụy San đi phá thai?
Diêu Tề trừng mắt, gạt bàn tay nhỏ khỏi miệng, hắn căm phẫn rít lên.
“Em định giở trò gì nữa?”
Nhân viên y tế cuối cùng không chịu nổi. Cô ta chỉ tay lên biển phòng ngay trên đầu Diêu Tề, khó chịu đay nghiến.
“Này anh, anh có nhầm lẫn gì không? Ở đây toàn sản phụ đi khám thai định kỳ, muốn phá thai phiền anh chị đi thẳng, rẽ trái.”
Diêu Tề: “???”
Không có bất kỳ từ nào phù hợp diễn tả tâm trạng Ngụy San bây giờ. Ngay lúc này, cô chỉ muốn nằm lăn ra sàn cười bò một trận trước vẻ mặt không thể ngu ngơ hơn của Diêu Tề.
“Ch.ết chưa. Tôi đã bảo anh bình tĩnh nghe tôi giải thích rồi. Ôi con sông quê.”