Chương 16

"Tôi... Tôi thực sự không biết có nên về thăm họ... hay không. Vì chính tôi... là người gián tiếp s.á.t h.ạ.i ba mẹ... khiến hai người mãi mãi đi..."

Tám năm trước, Ngụy San vừa thi đỗ trường phổ thông, ba mẹ vì muốn chúc mừng cô con gái vượt qua chặng đường khó khăn đầu tiên đã quyết định đặt một bàn ở khách sạn hạng sang. Ngụy San cứ ngỡ đó là bữa ăn hạnh phúc nhất đời cô, nào ngờ lại là bữa ăn cuối cùng với ba mẹ.

Khoảnh khắc Ngụy San chìm đắm trong tiếng cười vui vẻ, một chiếc xe tải mất lái đã đ.â.m chính diện chiếc xe ô tô của bọn họ.

Chiếc ô tô bị hất hất bay một đoạn đường, trượt dài nằm chênh vênh trên vách núi cao. Rất nhanh sau đó cả nhà ba người được đưa vào viện cấp cứu.

Lúc đó Ngụy San va đậ.p khá mạnh, sớm đã mất đi ý thức. Đến khi tỉnh lại, thứ chờ đợi cô là ánh mắt buồn đau cùng sự khinh miệt từ họ hàng.

Chưa kịp hiểu chuyện, cái tát trời giáng của cô họ khiến Ngụy San chỉ biết đứng bất động một chỗ.

Bố cô qua đời ngay trên đường đi cấp cứu. Còn mẹ cô… bà cũng mất trong lúc phẫu thuật.

Nguyên nhân chính vì cứu đứa con gái bà dứt ruột đẻ ra.

Cùng một lúc, hai người Ngụy San yêu thương, trân trọng nhất rũ bỏ tiếng ồn ào nơi phố phường, trở về với cái yên bình vĩnh hằng của nơi thiên đàng.

Bảo cô rũ bỏ thù hận, sống là chính mình?

Bảo cô trở về diễu võ dương oai với mấy người họ hàng kia, để họ nhận ra và ân hận?

Không. Không có cách nào hợp lý cả.

Ngụy San quẹt nhẹ giọt nước mắt đọng trên khoé mi, khàn giọng đánh sáng chuyện khác

"Hình như tôi nói nhiều quá rồi. Dù sao cũng cảm ơn anh vì đã lắng nghe."

Cô nhận ra sự khó xử trong mắt Diêu Tề, cũng hiểu hắn đang ngại với chủ đề nhạy cảm này.

"Hôm nay tôi sẽ ngủ sofa nên anh cứ không phải sợ tôi chiếm giường đâu."

"Khoan đã."

Cô toan đứng dậy lại bị cánh tay của Diêu Tề giữ chặt. Ngụy San thắc mắc nhìn hắn.

"Hả? Nếu anh thấy câu chuyện của tôi phiền phức, làm mất thời gian của anh, cứ trừ tiền lương của tôi đi."

Vì dù sao nhờ Diêu Tề, tâm trạng cô tốt lên khá nhiều. Hôm nay hắn muốn trừ bao nhiêu cũng được. Có qua có lại mà.

Diêu Tề uất ức.

"Sao lúc nào cũng nghĩ tôi trừ tiền em như thế? Tôi trong mắt em chỉ biết trừ tiền, hạch sách nhân viên thôi hả?"

"Hả?"

Ngụy San ngơ ngác.

Chứ không phải sao? Diêu Tề ngày ngày chỉ lăm le cô làm chuyện xấu để trừ tiền lương.

"Thôi bỏ đi."

"Ngày mai, tôi với em đi thăm ba mẹ, sau đó thăm cô chú em một chuyến. Có được không?"

Ngụy San lập tức gạt phăng suy nghĩ vớ vẩn của Diêu Tề.

"Không cần. Bây giờ tôi chưa giàu. Làm sao có thể…"

"Hiện tại em vẫn là vợ tôi. Chuyện của em cũng là chuyện của tôi. Em bảo ghét đám họ hàng đó. Ngày mai có thể dùng danh nghĩa vợ của người giàu gần nhất đất nước này để bọn họ thi nhau bám lấy em. Sau đó chúng ta sẽ tự tay dập tắt thứ mơ mộng hão huyền kia, khiến đám họ hàng của em phải ân hận, day dứt với ba mẹ em."