( nàng như vậy như vậy mĩ - by Lan dệt)
Edit #Salim
Beta #Kumoe
Rung động
___
Trong hẻm nhỏ yên tĩnh bóng đêm bao trùm, ngẫu nhiên có tiếng chó sủa, thiếu niên vóc dáng cao lớn cùng thiếu nữ mĩ lệ, bị ánh sáng nhập nhòe tối tăm phác họa thành hai hình ảnh màu lam.
Âm thanh nói muốn hôn vừa ngắt, Hứa Anh đã dâng lên đôi môi đỏ.
Ánh sáng tối tăm, đôi môi màu sắc giống như hoa hồng nở buổi chiều, làm người rung động.
Cố Tinh Trầm ánh mắt hơi phiêu phiêu, nâng cằm cố tránh xa cô một chút.
Hứa Anh thấy thế bực bội, cố nhón mũi chân lên nhất định phải hôn nhưng Cố Tinh Trầm cao hơn cô rất nhiều, cậu vừa nhẹn nhang nhấc cằm Hứa Anh liền không có biện pháp, trái nhón chân, phải nhón chân cũng không đến miệng của cậu.
Vừa xấu hổ vừa buồn cười, Hứa Anh một ngụm cắn hầu kết của Cố Tinh Trầm.
" A!"
Có Tinh Trầm nặng nề kêu một tiếng, cúi đầu xem Hứa Anh hung hăng.
Hứa Anh thực hiện được ý đồ, đắc ý cười: " Tớ muốn hôn cậu cậu còn tránh được sao! Ngu ngốc!"
Cố Tinh Trầm quay đầu bỏ đi.
Cậu không nhìn cô, không thể để mình mềm lòng.
" Cố Tinh Trầm, cậu bị câm sao? Mau cùng tớ nói chuyện! Mỗi ngày cậu đều nhét một đống tâm sự trong bụng không sợ chính mình mệt chết sao?"
Một lần nữa thiếu nữ đem nam sinh ấn trên tường, cô đổi sắc mặt còn nhanh hơn lật sách, hầm hầm nói xong lại ôn nhu, duỗi cánh tay khoác trên cổ cậu, nhón chân, hôn trên cằm cậu.
Hứa Anh không nhắm mắt, cười cười nhìn thiếu niên kiêu căng thanh lãnh hô hấp dồn dập.
Cậu vẫn vậy!
Hứa Anh hưng phấn, đầu lưỡi nhẹ nhàng quét trên da thịt thiếu niên.
Đồng tử Cố Tinh Trầm co rụt lại đẩy ra nữ sinh đang làm càn trên cổ mình: " Hứa Anh! Cậu đủ rồi!"
" A!"
Bị đẩy ra Hứa Anh nhất thời không biết làm sao, nhìn thiếu niên đang trừng cô lạnh như băng, tự dắt xe đạp của mình đi.
Cố Tinh Trầm, chưa từng giận cô như vậy.
" Cố Tinh Trầm!"
" Cố Tinh Trầm, cậu đứng lại!"
Hứa Anh chạy theo, từ phía sau gắt gao ôm lấy eo thiếu niên.
" Cố Tinh Trầm, cậu mà đi, thì xong luôn!"
" Tớ cho cậu cơ hội cuối cùng, thật sự là cuối cùng, không có lần sau đâu! Cậu suy xét rõ ràng!"
Thiếu niên hơi dừng lại, vẫn cố chấp kiên trì, từ từ gỡ tay Hứa Anh ra, đi tới phía trước. Hứa Anh chết lặng.
Đã từng cho dù cô làm như thế nào Cố Tinh Trầm cũng sẽ không cùng cô tức giận, bọn họ nháo chia tay không phải lần đầu tiên, từ khi còn nhỏ đã vậy, cùng lớn lên trong những trận cãi vã chia tay, chẳng qua lần này tương đối lâu mà thôi.
Cô có chút hoảng loạn, thiếu niên ôn nhu sạch sẽ ngày càng đi xa, cô đột nhiên có chút sợ hãi, sợ cả đời không còn được gặp lại Cố Tinh Trầm.
Kiêu ngạo bị vứt ra đằng sau, Hứa Anh nhanh bước đuổi theo, ôm lấy eo thiếu niên.
"Cố Tinh Trầm!"
" Cậu vì sao không nghe điện thoại tớ, vì sao không để ý tớ, cậu từ trước kia không đối với tớ như vậy. Cậu nói với tớ cậu sẽ vĩnh viễn thích tớ, cậu tại sao lại nói chuyện không giữ lời?"
" Cậu có phải nam nhi hay không, cậu làm sao có thể lừa gạt tớ, làm tớ đau lòng như vậy."
Hứa Anh nói tới phía sau liền nức nở:
" Cố Tinh Trầm tớ không cho, tớ không cho phép cậu đi, ở lại, được không..."
Cố Tinh Trầm nhìn cuối ngõ nhỏ, nhìn thấy mảnh ánh sáng sáng ngời ở nơi giao giữa đường phố rộng lớn.
Mặt cậu không có biểu tình, nhưng trong mắt lại có ba quang kích động, ngón tay khẽ chạm đến tay thiếu nữ khoác trên eo, run run thử vài lần, lại không thể gỡ ra được.
" Cậu chưa từng cầu xin tớ như vậy." Cậu nói.
Hứa Anh cọ cọ vào lưng thiếu niên: " Đây là lần đầu tiên tớ cầu xin cậu, ở lại, đừng đi."
" Lần đầu tiên nhìn thấy cậu xuất hiện tớ đã nghĩ kĩ rồi, chúng ta làm lành, chúng ta tiếp tục yêu đương, chúng ta không cãi nhau, được không?"
Cậu không thể ức chế hô hấp run rẩy của mình, Cố Tinh Trầm khẽ hít một hơi thật sâu.
Không khí ban đêm lạnh như vậy làm da đầu cậu đã tê rần một chút. Cậu nhớ tới những lời nói đã nghe được từ trong buồng vệ sinh, trong lòng lại dâng lên đau đớn.
" Hứa Anh, rốt cuộc câu nào của cậu là thật? Những lời này, cậu đã nói qua bao nhiêu người?"
Trong l*иg ngực trống rỗng, đầu óc Hứa Anh cũng bay theo, cô dựa vào tường, nhìn bóng dáng thiếu niên ngày càng đi xa.
Hứa Anh che mắt, ngửa đầu nhìn bầu trời đêm, nỗ lực ngăn nước mắt lại.
Trong lòng thật khó chịu, cô không thích loại cảm giác này.
Cố Tinh Trầm, hóa ra cô vẫn thích cậu.
Mu bàn tay trắng nõn của Hứa Anh khẽ lau nước mắt, phiền muộn móc ra một điếu thuốc lá, ngậm trong miệng, khẽ bật lửa không tiếng động châm thuốc.
Bỗng nhiên một bàn tay duỗi tới, bật lửa bị cướp đi, điếu thuốc kẹp ở môi đỏ cũng bị cướp.
Hứa Anh chỉ kịp trợn mắt, đã bị ấn ở góc tường, bị hôn lấy thật mạnh! Cảm giác mềm mại nóng bỏng kia từ môi lan tới trong lòng!
Ánh sáng hơi ảm đạm Hứa Anh không nhìn rõ người trước mặt, nhưng hoảng loạn trong chốc lát đã tiêu tan, ngay sau đó cô nhắm mắt lại, hưởng thụ nụ hôn này.
Là thiếu niên của cô.
Từ biệt quanh năm, cảm giác vừa quen thuộc vừa xa lạ.
Lúc đầu là lướt qua, sau lại tàn nhẫn thâm nhập như không muốn sống!
Môi răng triền miên, Hứa Anh sắp không chịu nổi sự công kích của nam sinh.
" Tinh Trầm..., đau...."
Cảm giác vừa dừng lại, cậu giống một con sói tuyết bị giấu trong bóng đêm, nhìn chằm chằm thiếu nữ.
Tự cảm thấy chính mình điên thật rồi. Trong túi vẫn còn vé xe lửa, không bao lâu liền phải đi,cậu thế mà lại xúc động quay trở về.
Ở lại, có ý nghĩa gì, cậu vãn luôn biết rõ. Hoặc là được hạnh phúc, hoặc là chết trong tay Hứa Anh.
Cậu không còn con đường thứ ba có thể đi.
Hứa Anh mềm mại trong lòng Cố Tinh Trầm, hơi thở cậu ôn nhuận lại hơi lạnh, cô chỉ có sức lực thở dốc nhưng thiếu niên vẫn không buông tha, ngậm môi cô, tinh tế cọ xát.
" Hứa Anh, để tớ ở lại là chính cậu nói!"
Hứa Anh mềm mại đáp lại cậu: " Ừ"
Cô từ bé đến lớn luôn lớn mật không biết rụt rè là gì, vươn tay ôm cổ cậu, để cậu hôn mình tốt hơn.
Mọi người đều cho rằng Cố Tinh Trầm thanh lãnh rụt rè, là một người thanh tâm quả dục.
Chỉ có Hứa Anh biết, rốt cuộc cậu có bao nhiêu trong ngoài bất nhất.
Lần đầu tiên của cô, sớm đã cho cậu.
___
Hai người hôn không biết đã bao lâu, mới tách ra.
Lòng Hứa Anh tràn đầy áy náy, cô chưa từng có cảm giác rung động như thế trước đây.
Trán chạm trán, mũi chạm mũi, Hứa Anh nhìn nam sinh thanh lãnh rụt rè của mình, cậu nhẹ nhàng thở dốc, đôi mắt như chứa cả biển sao, rất đẹp.
Cố Tinh Trầm này, cùng trước kia không giống nhau. Bất luận là ở vẻ ngoài, hay thần khí giữa lông mày, đều trưởng thành và lạnh nhạt hơn rất nhiều, nhưng, vẫn cực kỳ ôn nhu như trước.
"Tinh Trầm"
"Ừm. "
"Thật kỳ quái. "
"Làm sao vậy. "
"Cậu..... sao lại quyến rũ chết người như vậy chứ. " Hứa Anh che lại l*иg ngực đang run lên.
Cố Tinh Trầm nhẹ nhàng cười một chút.
Nụ cười này càng làm lòng Hứa Anh phát ngứa.
Bên Cố Tinh Trầm lâu như vậy, cô mới biết thế nào là rung động, có lẽ năm ấy bọn họ còn quá nhỏ, nhỏ tới mức chẳng biết thế nào là tình yêu, chỉ ngây thơ mờ mịt bắt chước người lớn, làm những chuyện của các cặp đôi.
Nhưng mà hiện tại, cô đã hiểu được cảm giác này.
Hứa Anh: "Chúng ta lại bên nhau một lần nữa, được không? "
Cố Tinh Trầm cười lạnh, mỉa mai:
"Cậu theo đuổi nhiều nam sinh như vậy, lại không theo đuổi tớ. Tớ cứ như vậy dễ dàng đáp ứng được sao? "
"Cái kia, cái kia đâu giống nhau? "
"Cậu cùng bọn họ sao có thể giống nhau, tớ chỉ là quá nhàm chán, tìm bọn họ chơi đùa ~"
Thật ra là vì bọn họ giống cậu. Hứa Anh cảm thấy đã đủ mất mặt, không có mặt mũi nói ra câu cuối cùng.
Cố Tinh Trầm nghiến răng, thật sự, nhiều lúc cậu đặc biệt muốn ăn cô.
Cô gái này, không tim không phổi, nói cô thông minh nhưng lại có đôi chút ngốc, nói cô đáng yêu nhưng lại có đôi khi cực kỳ tàn nhẫn, làm người yêu lại hận, lại không thể chối từ.
"Được rồi, cậu đừng nóng giận, tớ lại theo đuổi cậu một lần nữa còn không được sao? "
"Lại kêu du côn chặn tớ ở cổng trường? " Cố Tinh Trầm nhướng mày.
Hứa Anh xấu hổ đỏ mặt: "Sẽ không, tớ hiện tại không thô lỗ như vậy ~~"
Cô nhìn nhìn Cố Tinh Trầm, nhấp nhấp môi đỏ.
"Lần này, tớ sẽ ôn nhu. "
____
Cuối tuần, Cố Tinh Trầm mang điện thoại đi sửa tốt, khởi động máy, liền nhận được mười mấy tin nhắn.
Trừ dãy số trước kia, còn có rất nhiều tin nhắn của liên hệ "Tô Dã" cùng bảy tám cuộc gọi.
Cậu vừa nhấn gọi lại, chỉ trong một tiếng vang, đã kết nối, giọng đối phương nôn nóng, hiển nhiên đã chờ điện thoại rất lâu.
"Tinh Trầm! Tinh Trầm cậu không có chuyện gì đi? Cậu đang ở đâu? Khi nào tới? " "Cậu không có làm gì ngu ngốc chứ? "
Thiếu niên đứng trước cửa sổ, nhìn phố cũ ngập trong bóng đêm, điềm nhiên cười một cái: "A Dã, tớ rất tốt. Ở phương Bắc, tớ nghĩ.... tớ sẽ không quay về. "
Âm thanh nôn nóng bên kia lập tức lặng im, qua một hồi lâu, Tô Dã nặng nề hỏi: " Cậu và cô ấy, quay lại rồi? "
"Vẫn chưa. "
Cố Tinh Trầm nhớ lại lúc trong hẻm nhỏ, nữ sinh mềm mại trong l*иg ngực, đôi mắt mê ly xinh đẹp, môi đỏ như hoa hồng, cực kỳ mê đắm say lòng người....
Gương mặt thanh lãnh của thiếu niên bỗng dào dạt ý cười: "Nhưng tớ cũng không muốn trở về phía Nam, tớ phải ở lại đây, bên cạnh cô ấy. "
"Tinh Trầm! Cậu vì cô ấy như vậy đáng giá không? "
"Cậu vứt bỏ tất cả, đi theo cô ấy, cô ấy biết không? "
"Cậu bị bệnh gì, cậu xảy ra những gì, cô ấy biết sao? "
Tô Dã liên tục chất vấn.
"Cậu giữ không được cô ấy đâu Tinh Trầm, Hứa Anh sớm muộn gì cũng sẽ rời xa cậu! Cô ấy trời sinh đã định không phải cô gái bình thường! "
"Cô ấy sẽ ăn cậu tới xương cốt cũng không phun! "
Song cửa sổ vuông vức, thiếu niên dựa vào khung gỗ, áo sơ mi trắng sạch sẽ, quần dài màu đen đơn giản, cảnh đẹp ý vui, cậu hơi hơi ngẩng đầu, có ánh sáng nhỏ vụn rơi vào trong mắt.
Cố Tinh Trầm nhàn nhạt nói, giống đang ôn nhu mà nỉ non: " Nếu thật sự có ngày đó, tớ nguyện chết trong tay cô ấy. "
"Tớ thấy cậu đúng là điên rồi! Đến ngày đó, cậu đừng hối hận là được! "
Tô Dã tức giận dập điện thoại.
Cố Tinh Trầm cũng không giận, rũ mắt mở tin nhắn, kéo kéo tìm tin nhắn của Hứa Anh __
"Đừng giận tớ, ngoan ^_^"
Cố Tinh Trầm nhàn nhạt cười, thu tay.
Vì cô phát điên, còn thiếu sao?
___
Tác giả có lời muốn nói: Thích Trầm ca, thổ lộ.
Không biết các bạn đọc có còn là học sinh trung học không, các cậu vẫn phải học tập thật tốt nhé, không được dễ dàng yêu đương, chuyện đều là tôi nói bừa thôi, đừng coi là thật, đọc để giải trí thôi đừng bắt chước mấy hành động nguy hiểm, ngoan ~~
Phải trở thành vai chính trong truyền thuyết, không thế làm nhân sinh pháo hôi! Cố gắng học tập nha các tiểu bảo bối~~