Edit #Salim
Beta #Kumoe
Tài xế dưới lầu gọi điện thoại thúc giục, hành lý đổ bên chân, Hứa Anh cũng lười quan tâm tới, vội vàng ứng phó xong với tài xế, sau đó lại gọi điện cho Tô Dã.
Hai ngày trước cô đã gọi qua, hỏi quê quán Cố Tinh Trầm ở đâu, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi hay không, Tô Dã hình như là biết, nhưng cậu ta chỉ nói: “ Bạn trai cậu có bao nhiêu kiêu ngạo cậu còn không hiểu sao? Cậu ấy nếu không nói cho cậu biết, tớ khẳng định cũng sẽ không nói một chữ! Đừng hỏi.”
Hứa Anh gọi mấy lần, bên kia đều không nghe, chỉ biết thấp giọng mắng một câu, tự mình hối hận năm đó vì sao không gϊếŧ chết tên đần Tô Dã này, rốt cuộc bên kia cũng nghe máy.
“ Hứa yêu tinh cậu muốn đem di động tớ đập hỏng phải không? Tiền nạp vào điện thoại không cần nữa à? Thật là phiền chết mất.......”
Tô Dã chắc là bật loa ngoài, Hứa Anh từ trong ống nghe nghe được âm thanh mềm mại của An Tiểu Thuần, cười: “ Cố Tinh Trầm không thấy đâu, cậu còn có tâm tình cùng với bé gái đi chơi?”
“ Người mất tích là bạn trai cậu, không phải bạn trai tớ.......”
“....... Thu lại chút mặt mày đi.” Hứa Anh không chịu nổi kiểu nói của cậu ta: “ Cố Tinh Trầm ở đâu, đừng có mà giấu hộ nữa!”
Đối phương hẳn là vừa cầm lấy di động, bởi vì thanh âm lập tức lớn hơn.
“ Hứa Anh, cậu cảm thấy Cố Tinh Trầm là người sẽ trốn trong nhà của bạn bè sao?” Tô Dã ngăn lại, miệng lưỡi nghiêm túc hơn rất nhiều: “ Nếu cậu ấy bị thương, chỉ biết một mình ngốc. Trên đời này trừ bỏ cậu, ai cũng không thể tiến vào thế giới của cậu ấy, hiểu không?”
“ Bị thương? Sao cậu ấy lại bị thương.” Hứa Anh sửng sốt một chút, thật sự có chút mê mang: “ Nói thật, tớ thật sự cũng không rõ lắm.......... Này! Này? Này!!”
Trông điện thoại truyền đến âm thanh tút tút, Tô Dã đã trực tiếp tắt điện thoại! Hứa Anh ngay lập tức liền nổi giận, liền gọi qua, nhưng bên kia vẫn tắt máy, sau đó giao diện táo bạo nhảy ra ba tin nhắn WeChat.
< Phiền chết mất đừng gọi nữa! Để tớ yên tĩnh xem phim điện ảnh cùng Tiểu Thuần!>
< Cố Tinh Trầm chết rồi, cậu về phương Bắc đi>
< Thật ra tớ cũng chẳng biết cậu ta ở đâu! Dù sao thì vẫn còn tồn tại!>
Hứa Anh đem ba tin tức nhìn qua hai lần, không cam lòng, trực tiếp lại gọi điện thoại, kết quả không cần hoài nghi, giống như đá chìm đáy biển, đối thủ một mất một còn kia của cô đã trực tiếp kéo số cô vào danh sách đen.
Cuối cùng nghĩ tới nghĩ lui, vẫn không cam lòng mà gửi WeChat qua.
Nhà trệt phòng nhỏ, An Tiểu Thuần đem trái cây đã cắt xong mang sang, đặt trên bàn trà chọn một miếng đút cho Tô Dã. “ Đừng nóng giận, anh trai.”
Ngón tay Tô Dã xoay xoay di động, thoáng nhìn An Tiểu Thuần, cảm thấy cô giống như một món đồ chơi làm bằng lông nhung làm cho người khác yêu thích, trong lòng hơi ngứa, liền ngay lập tức ôm lấy cổ cô ấn trong l*иg ngực hôn lấy miệng: “ Em ngọt như vậy, anh nhìn trái cây cũng không muốn ăn nữa......”
Di động bị Tô Dã tùy tay ném trên bàn trà, trên màn hình vẫn đang có tin nhắn WeChat của Hứa Anh bắn tới như đạn:
< Sao Cố Tinh Trầm lại bị thương??>
< Ai làm cậu ấy bị thương!!>
< ( gương mặt chấm hỏi) ( gương mặt chấm hỏi) ( gương mặt chấm hỏi) >
< Thằng điên này!>
< Mau trả lời cho bà đây!!!>
- --
Tô Dã bảo cô trở về phương Bắc, Hứa Anh nghe lời ngay lập tức về thành phố S, hành lý vừa ném vào trong nhà, lập tức hướng tới nhà Cố Tinh Trầm đi, gõ cửa nửa ngày, giọng nói có chút khàn, bên trong cũng không có ai ra mở cửa.
Chỉ còn cách từ bỏ.
Sắp sửa khai giảng, Hứa Anh liền nghĩ, học bá dù sao cũng không có khả năng không tới trường học, liền an tâm chờ khai giảng.
Nhưng tới tận khi qua khai giảng hơn một tuần, Cố Tinh Trầm vẫn không xuất hiện. Hứa Anh rốt cuộc nhịn không nổi chạy tới văn phòng hỏi Từ Tĩnh, Từ Tĩnh nói là cậu xin nghỉ dài hạn, cũng chẳng hỏi ra được cái gì.
Đã có rất nhiều người tới hỏi Hứa Anh Cố Tình Trầm sao vậy, Hứa Anh bực tức chống cằm ngồi ở loạt bàn cuối, cô cũng đang muốn biết Cố Tinh Trầm làm sao đây.....
Tâm tình cô không tốt, liền không muốn nói chuyện với ai, bao gồm cả mấy người Trần Tinh Phàm.
Tiêt hóa học, Hứa Anh nghiêng đầu gối tay, giáo viên trên bục giảng đang giảng bài, vị trí đằng trước của Cố Tinh Trầm vẫn trống không, cô ngó ngoài cửa sổ ngắm những bông tuyết tinh tế, trong lòng phiền muộn nói không nên lời.
Cố Tinh Trầm tìm không thấy, ở trường học từng ngày từng ngày cũng đợi không nổi cậu......
Cậu rốt cuộc làm sao vậy?
Hứa Anh không thể hiểu được vì sao, có chút bất an. Không, không chỉ “ Có chút”, là có rất nhiều.
Cố Tinh Trầm khẳng định đang trốn cô.
Chỉ là vì sao cậu trốn tránh cô?
Có lý do gì?
Cậu làm sao vậy?
Hứa Anh nghĩ thế nào, cũng không thể rõ.
Chuông tan học vang lên, Hứa Anh vác cặp đi ra, có người mềm mại gọi cô lại: “ Hứa Anh.....”
Cô quay đầu lại: “ Lớp phó có việc gì?”
Đường Thơ trời sinh đã có chút kính sợ Hứa Anh, hơn nữa hiện tại Hứa Anh bắt đầu tham gia vào giới giải trí, khí chất trưởng thành hơn rất nhiều, cảm thấy không giống với học sinh bình thường nữa. Cô cắn cắn môi, cố hạ dũng khí mới nói được: “ Tớ muốn cùng cậu nói chuyện.” Thấy Hứa Anh không hứng thú, trước khi cô kịp cự tuyệt, nhanh chóng nói: “ Là về Cố Tinh Trầm.”
Góc khuất dưới cuối hành lang, Hứa Anh dựa vào tường đốt một cây thuốc lá nữ sĩ, khói thuốc lượn lờ, thời điểm cô tâm tình tốt rất hoạt bát, nhưng thời điểm tâm tình không tốt đặc biệt có loại hương vị bất lương.
Đường Thơ nói xong, khụ khụ hạ giọng nói: “ Chính là như vậy. Cậu ấy vì cậu mà từ bỏ việc xuất ngoại cả trường chỉ có hai suất, cậu nên đối xử với cậu ấy thật tốt, đừng bỏ cậu ấy.” Cô cúi đầu cung cúc: “ Làm ơn cậu đấy, Hứa Anh, đừng dễ dàng bỏ cậu ấy.”
Hứa Anh thoáng có chút kinh ngạc, liếc nhìn một cái. Trong ấn tượng của cô, con nhóc Đường Thơ này thường xuyên cố ý mang chút khí chất Thượng Hải, có chút hư vinh, có chút cao ngạo.
“ Cậu đang cầu tớ?”
Đường Thơ có chút xấu hổ mà cười: “ Tớ, tớ tớ chỉ muốn nhắc nhở cậu.”
“ Kỳ thật cậu đã thích Cố Tinh Trầm rất lâu rồi phải không, tớ đã sớm nhìn ra.”
“.......” Đường Thơ nâng lên đôi mắt, có chút hoảng: “ Không không không, tớ, tớ chỉ là cảm thấy.....” Cô dừng một chút, khó có khi dũng cảm tự tin đối mặt với Hứa Anh một lần:
“ Cậu ấy đáng giá được cậu đối xử nghiêm túc.”
- --
Phố cũ vẫn như vậy, cảnh tượng bị một bàn tay phết lên màu cổ xưa, nhan sắc vẫn luôn bị thái dương chiếu tới đơn điệu. Trên đường người đi đường ít ỏi, có chút hương vị hưu quạnh.
Hứa Anh gõ cửa nửa ngày, không ai tiếp.
Gió lạnh hiu hiu, chim tước đậu trên dây điện đường phố đột nhiên bị âm thanh lớn làm kinh hãi, ở trên không trung lượn quanh.
“ Cố Tinh Trầm!”
“ Cậu phát điên cái gì vậy?”
“ Cùng tớ chơi trò mất tích!”
Hứa Anh khó thở, đặt tay lên miệng hướng về đường phố kêu loạn, đưa tới rất nhiều ánh mắt cổ quái của người đi đường. Cô gọi, cô kêu đến thở dốc, sau khi lập xuân thành phố S vẫn đang âm vài độ xuân hàn. Âm thanh mênh mông, bông tuyết bắt đầu rơi xuống, rất nhanh tích thành một tầng bên chân Hứa Anh.
“ Tớ nói cho cậu biết!”
“ Cậu không ra, chúng ta xong đời rồi!”
Gần đây hơn nửa tháng, mọi người ở đây đều đã nhìn quen mắt Hứa Anh, cảm thấy con nhóc này hơn nửa là có vấn đề về tâm thần, mỗi ngày đều tới gọi người.
Phòng ở kia sớm đã chẳng có ai, bà lão sau Tết vừa qua đời không lâu, thằng bé ở nhờ đã an bài hậu sự thật tốt, sau đó cũng không biết đã đi đâu rồi.
Hứa Anh ở trạm kế tiếp dừng trong chốc lát, gió lạnh thổi trúng cô làm cô run run, sau đó móc di động ra gọi cho Cố Tinh Trầm một hồi, sau khi không ai tiếp, lại gọi thêm một hồi, sau đó trực tiếp bị, tắt, máy!
Không nghe còn có khả năng là không phát hiện, nhưng bị tắt máy, rõ ràng là đối phương cố ý.
Hứa Anh tức giận run run cánh tay, WeChat đã nhắn rất nhiều tin.
< Cố Tinh Trầm>
< Nếu cậu muốn cùng tớ chia tay>
< Nói thẳng!>
< Đừng có mẹ nó làm ảnh hưởng tới ăn uống của tớ, phải cố sức tìm cậu!>
Gửi xong vẫn không giải được hận, Hứa Anh lại hướng về con đường kêu:
“ Cố Tinh Trầm!”
“ Nếu cậu không quan tâm tớ thì vĩnh viễn đừng xuất hiện nữa!”
“ Tớ tuyên bố chúng ta chia tay!”
Hướng về phía đường phố kêu xong, Hứa Anh nổi giận đùng đùng về nhà, bố mẹ thấy tâm tình cô kém cũng không biết cô bị sao vậy, liền dong dài trong chốc lát. Hứa Anh dị thường không kiên nhẫn, nhà ba người còn cãi nhau vài câu.
Ban đêm, Hứa Anh lăn qua lộn lại, trong đầu nhớ tới những lời Đường Thơ cùng cô nói, Cố Tinh Trầm từ bỏ cơ hội đi du học Mỹ, lưu lại nước nhà, chỉ vì muốn cùng cô ở bên nhau.
Chỉ là, thật không hiểu nổi vì sao cậu lại mất tích.
Chẳng lẽ do cô thi trường nghệ thuật, có khả năng sẽ ở hai nơi khác với cậu, cho nên làm cậu tức giận sao?
- --
Cố Tinh Trầm thật sự cứ như vậy mà biến mất.
Hứa Anh không có khả năng không tì vết bận tâm, vừa thất tình chua xót, khai giảng này hơn một tháng cô đều bám chân ở trường học, một bên được KS sắp xếp công việc, cô rốt cuộc cũng cảm nhận được mình giống như không còn là học tra đơn thuần trước kia nữa. Ký hợp đồng với công ty có ý nghĩa rằng cô đã trở thành người có thân phận, có công việc, cô cần thiết phải hoàn thành nhiệm vụ công việc, không có thời gian đi học đi ngủ, tan học đùa giỡn.
Công ty thừa dịp SO HOT vẫn đang còn nhiệt lượng, cho cô nhận hai tiết mục, còn bắt đầu ghi âm hai đơn khúc, để cô nhanh chóng luyện tập.
Cho nên dạo này Hứa Anh mỗi ngày đều bị người khác làm cho vừa vội vừa mệt.
Sau khi Cố Tinh Trầm biến mất hơn một tháng, thứ sáu chạng vạng.
Đầu tháng ba mưa xuân vẫn rất lạnh.
Chiều hôm đậm sắc.
Hứa Anh từ taxi xuống dưới, buồn ngủ mà ôm lấy bả vai của mình, liêu xiêu lẹo xẹo chống lấy ánh hoàng hôn đi vào khu nhà nhỏ. Gió nghiêng thổi mưa hơi lạnh, tới từng sợi tóc đều dính hạt mưa xuân. Trên mặt đất lớn bé những vũng nước bất quy tắc, phản chiếu lại ảnh ngược loãng. Hứa Anh từ trước đến nay trang phục mùa đông luôn mặc ít, là người luôn yêu cái đẹp, cô chỉ mặc áo khoác hoodie cùng váy ngắn, tất đen đến đùi, một đôi giày da nhỏ, ôm cánh tay yên tĩnh đi trong mưa, có tiếng vang rất nhỏ.
Gió thổi nghiêng, cô đè thấp dù xuống.
Sau đó, gần cực hạn trong tầm mắt, một đôi giày vải bạt của nam dừng ngay trước mặt.
Trong lòng hơi kinh ngạc, đại não mệt mỏi phản ứng chậm nửa nhịp, sự quen thuộc bản năng làm cô nâng lên dù, sau đó thấy một đôi chân dài thẳng tắp bọc quần đen, lại hướng lên trên là một chiếc hoodie màu xanh quân đội, còn có làn da cổ trắng nõn trong suốt thấy cả mạch máu.
Cuối cùng, là gương mặt thanh lãnh kia. Mi mắt đầu tóc đều ướt, còn tích lại nước.
Hít một ngụm khí lạnh, Hứa Anh lui về sau một bước.
“............ Cố Tinh Trầm?” Cô thử gọi một tiếng.
Nam sinh trước mặt âm trầm tới đáng sợ, cậu nhìm chằm chằm cô, đôi mắt giống như băng, làm người lạnh tới tận xương, lại giống như lửa có thể đem người đốt tới có lỗ thủng. Cậu giống như dùng sức nhìn chằm chằm cô, cả người giống như bị bóng tối hòa vào cơ thể.
“ Hứa Anh.”
Tiếng nói cậu trầm thấp khàn khàn tới cực hạn.
Ngươi này không có khả năng là Cố Tinh Trầm! Hứa Anh cảm thấy sợ hãi, nắm chặt cây dù, theo bản năng nhìn chằm chằm cậu đánh giá, nhưng mà cậu ta lại có một gương mặt giống Cố Tinh Trầm như đúc.
“ Cố Tinh Trầm rốt cuộc cậu cũng xuất hiện?! Sao cậu không tiếp tục mất tích đi?”
“ Tớ nói cho cậu biết, chúng ta đã chia tay rồi! Cậu thích chơi mất tích thì cậu cứ tiếp tục, đừng tìm tớ nữa.”
Hứa Anh xoay người liền đi, nhưng vừa kéo được bước chân đã bị túm chặt cánh tay, ôm tới.
Bang, dù rơi trên mặt đất.
Cô dựa lưng vào ngực lạnh băng của thiếu niên, một đôi cổ tay đều bị bàn tay cậu chế trụ --- Cậu đem cô ôm trong l*иg ngực, kéo tới ngã rẽ không có người, ý đồ quỷ dị. Về điểm giãy giụa nhỏ bé của Hứa Anh, trong tay Cố Tinh Trầm, căn bản như muỗi đốt inox.
“ Cố Tinh Trầm cậu làm gì vậy!”
“ Hư…….”
Cố Tinh Trầm khom lưng, vùi đầu bên tai cô, hít sâu một hơi hương vị cô: “ Cậu thơm quá……..”
Hứa Anh không kịp nói chuyện, đã bị cậu bưng kín miệng. Cố Tinh Trầm trên người xối xuống, đôi bàn tay lạnh lẽo che lại môi cô, giống như không còn chút hơi thở của người sống. Nhưng hô hấp của cậu chiếu bên tai rất nóng:
“ Chúng ta đã tách ra lâu như vậy, cậu có từng nghĩ tới tớ không?”
“ Chúng ta thân thiết đi.”
“ Hứa Anh.”
Cậu nói: “ Tớ rất lạnh, cho tớ chút ấm áp, được không…….”
Bị che miệng, Hứa Anh không thể nói nên lời, chỉ nghe thấy âm thanh trầm thấp của thiếu niên đè nén một chút ý cười.
“ Cậu không nói lời nào, đó chính là ngầm đồng ý.”
Cái ôm rất lạnh lẽo, Hứa Anh cảm nhận được đôi tay lạnh lẽo của Cố Tinh Trầm trực tiếp tiến từ cổ áo cô đi vào, cơ thể cô vốn rất ấm, một lạnh một nóng chạm vào, lập tức cô giật mình tới cả người run lên.
- -- Cố Tinh Trầm, Cố Tinh Trầm cậu ấy muốn làm gì?
Cố Tinh Trầm một bên xoa cô, một bên giống như tàn nhẫn, lại như ôn nhu nhẹ giọng nói:
“ Vì sao cậu luôn luôn không nghe lời?”
“ Tớ bảo cậu đi học thật tốt, học tập, đừng ngủ, cậu liền càng muốn ngủ, càng không học.”
“ Tớ bảo cậu không được mặc ít như vậy, cậu càng muốn mặc quần đùi váy ngắn, làm đàn ông khác nhìn chằm chằm cậu thèm nhỏ dãi……”
“ Tớ đã giúp cậu chọn trường đại học thật tốt, chuyên nghiệp, chúng ta cùng bên nhau, tới tuổi thì sẽ kết hôn sinh con, cậu lại cố tình muốn học trường nghệ thuật, muốn vào giới giải trí…..”
“ Hứa Anh, cậu vì cái gì luôn luôn không chịu nghe lời?”
“ Tớ đã quá thất vọng về cậu rồi………”
Thiếu niên tối tăm kề sát cô, ái muội vô cùng.
Hứa Anh bỗng nhiên có chút hoảng, ban đêm càng ngày càng đen tối, Cố Tinh Trầm tối tăm bất thường, thật dọa người, thật dọa người. Cũng không biết sức lực từ chỗ nào tới, rốt cuộc cô cũng đẩy được cậu ra, hai người đều lảo đảo.
Hứa Anh túm lại cổ áo nơi bị cậu xâm phạm:
“ Cố Tinh Trầm cậu làm gì vậy!”
Cố Tinh Trầm nhìn chằm chằm cô hồi lâu, túm chặt cánh tay cô ôm vào l*иg ngực, hai người lại gần gũi nhìn chằm chằm đôi mắt của nhau.
Hứa Anh: “ Cậu vừa muốn bắt nạt tớ sao?”
Thiếu niên tối tăm nhìn chằm chằm cô một hồi lâu, giống như một con sói con lạc đàn ẩn núp trong bóng đêm đã lâu, trên người có loại lạnh lẽo của băng tuyết, đôi mắt hàm răng trong gió lạnh đều có sự sắc bén.
“ Tớ muốn cậu đừng vào giới giải trí nữa.” Cậu nói.
“ Cái gì?” Hứa Anh có chút không thể phản ứng nổi.
“ Tớ nói, cậu đừng vào giới giải trí, cũng đừng thi trường nghệ thuật, Đừng trở thành minh tinh!”
Hứa Anh kinh ngạc.
“ Cho nên, đột nhiên cậu biến mất, chỉ là bởi vì tớ muốn vào giới giải trí? Cậu khó hiểu biến mất hơn một tháng, chỉ là muốn dễ như trở bàn tay uy hϊếp tớ thành công?”
Cố Tinh Trầm không phủ nhận: “ Cậu không tiến vào giới giải trí. Sau đó chúng ta liền hòa giải, tớ vẫn giống như trước đây thương cậu, chiều chuộng cậu. Chờ chúng ta học đại học xong tới tuổi sẽ kết hôn sinh con ngoan.”
Nói xong, thiếu niên hơi cười một chút, con ngươi thuần đen của cậu trời sinh có cảm giác lãnh đạm phủ một tầng ý cười nhàn nhạt:
“ Cậu đã từng đáp ứng với tớ, sẽ sinh con cho tớ. Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc, Hứa Anh, tin tưởng tớ.”
Hứa Anh nhìn cậu, trong nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy đáng sợ.
Rõ ràng cuộc đời cô vừa mới bắt đầu, cô vừa mới bắt đầu tiếp xúc tới những thứ xuất sắc của xã hội, người con trai trước mặt này lại nói với cô, tương lai cô là sớm cùng cậu kết hôn sinh con. Cô còn chưa kịp lang bạt, à không, là chưa kịp tự mình khám phá thứ đồ mình thích nhất, đi nếm thử mùi vị nhân sinh, liền bị cậu túm vào ném trong nhà giam.
Không, cô không muốn như vậy.
Cô vừa mới tìm được phương hướng, tìm được giá trị của mình. Bảo cô từ bỏ chúng? Sao có thể!
“ Cố Tinh Trầm, cậu dựa vào cái gì mà cướp đoạt giấc mơ của tớ? Tớ không thích đọc sách, tớ chỉ thích mấy thứ này, cậu dựa vào cái gì mà không cho tớ làm?”
Cố Tinh Trầm: “ Giới giải trí vừa bẩn vừa loạn, cậu vào làm gì?”
Hứa Anh: “ Cậu không có tư cách quyết định cuộc đời của tớ!”
Hứa Anh nhìm chằm chằm Cố Tinh Trầm trong chốc lát, có cỗ tức giận từ ngực trào lên, ném tay cậu ra, thanh âm lạnh xuống.
“ Cậu có biết hay không, tớ phiền nhất là cậu quản tớ!”
“ Cố Tinh Trầm, tớ chỉ muốn giống như những người con gái khác, cùng cậu yêu đương nhẹ nhàng, cũng không muốn chịu trách nhiệm lớn như vậy.”
“ Cùng cậu yêu đương mấy ngày nay, tớ mỗi ngày đều phải kiên nhẫn rất vất vả.”
“ Đến bây giờ, tớ cảm thấy đủ rồi……..”
“ Cứ như vậy đi!”
Hứa Anh xoay người liền đi, nhặt dù lên.
Trong không khí có sự trầm mặc ngắn ngủi, người sau lưng cất tiếng hỏi: “ Hứa Anh, chúng ta……. Thật sự chia tay sao?”
Hứa Anh thuận miệng cả giận nói:
“ Đúng vậy thật sự chia tay!”
“ Tớ thật sự quá phiền cậu……”
“ Còn có, tốt nhất cậu nên tìm bác sĩ khám xem, vừa rồi cậu như vậy hoàn toàn giống như một tên biếи ŧɦái!”
Giống như bị sét đánh. Thiếu niên tối tăm sững sờ đứng nơi đó.
Trong bóng đêm, Hứa Anh dùng tay vỗ vỗ mặt cây dù dính cỏ, dư quang liếc mắt về phía sau một cái, kéo bước chân đi, gót giày ở trong chạng vạng yên tĩnh nhẹ nhàng gõ xuống mặt đất xi măng, giống như tiếng nhạc cụ va đập, đem trái tim gõ đến nát nhừ.
“ Đứng lại!”
Âm thanh Cố Tinh Tầm rất tàn ác lạnh lùng, giống như tiếng va chạm của băng.
Hứa Anh dừng lại một chút, lại tiếp tục đi.
“ Hứa Anh!”
“ Cậu lại đi một bước nữa thử xem!!”
Hứa Anh: “ Cậu đừng kêu tớ, tớ không còn quan tâm tới cậu nữa!”
“ Hứa Anh, cậu sẽ mất đi tớ…….”
“ Mất đi càng tốt.”
Đầu Hứa Anh cũng chẳng thèm quay đáp lại cậu, đi chính đường của mình, tới sau khi đi được vài bước, sau lưng an tĩnh quỷ dị, chỉ có âm thanh lộp bộp nhẹ nhàng ngày càng lớn hơn của nước mưa trên dù.
Tiềm thức làm cô dừng lại, sau đó, Hứa Anh nhớ tới Cố Tinh Trầm không mang ô, cậu sẽ bị ướt……
Nhấp môi dưới, Hứa Anh da mặt dày xoay người, nhất thời ngẩn ra ---
Bóng đêm quét tới, đèn đường lạnh lẽo đã sáng lên.
Cố Tinh Trầm đứng nơi đó, đang nhìn cô, cả người giống như đã bị rút mất linh hồn. Luôn là nhàn nhạt trên mặt, bây giờ lại vỡ vụn trống vắng, có bọt nước xuất hiện trong ánh mắt cậu, một giọt lại một giọt, rớt ra bên ngoài.
Khoảnh khắc tĩnh lặng.
Hứa Anh lý trí chưa kịp tự hỏi, ô đã bị ném qua một bên, nhanh chóng trở lại, tới tận khi đứng trước mặt Cố Tinh Trầm, thấy rõ ràng đôi mắt lẽ ra vốn nên cứng cỏi lạnh nhạt kia, lại đang trống rỗng tới làm nhân tâm phát hoảng. Cậu không nhìn thấy cô, giống như đang nhìn vào hư không, nước mắt trong suốt, an tĩnh rơi xuống.
Hứa Anh giống như bị sét đánh trên đỉnh đầu, không có cách nào đem thiếu niên phá thành mảnh nhỏ trước mắt, cùng với Cố Tinh Trầm cao lãnh kiêu ngạo đứng trên đài cao kéo cờ tay hợp lại thành một……..
“ Cố Tinh Trầm……”
Cô vốn là người giỏi nịnh nọt giỏi nhất, hiện tại lại cứng đơ, Hứa Anh giống như bị một cây đao chém một nhát vào tim.
Cô nóng nảy, chân tay luống cuống. Giống như nhìn thấy người ta đổ máu, nhưng mình đáng chết lại không phải bác sĩ, chỉ có thể trơ mắt nhìn, tới thanh âm cô đều run lên.
“ Cậu vì sao lại khóc.”
“ Cậu đừng khóc…….”
Đầu quả tim có chút đau đớn lan tràn, dần dần tê dại. Hứa Anh run run lấy tay ôm mặt Cố Tinh Trầm, cưỡng bách cậu đối mặt với chính mình: “ Tinh Trầm, Cố Tinh Trầm……”
Cố Tinh Trầm phản ứng, Hứa Anh hung hăng ôm lấy cậu, chôn ở l*иg ngực lạnh lẽo của cậu, cảm xúc cùng lý trí không thể thỏa hiệp.
“ Thật xin lỗi, thật xin lỗi!”
“ Vừa nãy đều là tớ nói hươu nói vượn, cậu biết tính tình tớ không tốt, những lời nói khi cãi nhau đều không thể tin……”
“ Tớ thề, chúng ta không chia tay, vĩnh viễn đều không.”
Cô ở trong l*иg ngực cậu nức nở, cưỡng bách lấy tay cậu ôm mình.
“ Đừng khóc.”
“ ….. Cầu xin cậu…..”
Cố Tinh Trầm không có phản ứng, giống như tự do tự tại thoát ra bên ngoài thế giới, từ thân thể tới ánh mắt đều lạnh nhạt tới mức tận cùng.
Hứa Anh có chút luống cuống.
Cậu giống như mưa, giống như nước, mỗi giờ mỗi phút đều có thể biến mất trên đầu ngón tay của cô, cô không thể giữ cậu lại.
Hứa Anh vội vàng hôn lên môi cậu, nhiệt liệt hôn, hận không thể đem mình biến thành lửa, đem linh hồn cậu từ nơi lạnh băng âm u tìm trở về.
“ Cố Tinh Trầm, tớ không thi trường nghệ thuật, cũng không tiến vào giới giải trí!”
“ Tớ và cậu ở bên nhau!”
“ Vĩnh viễn không không chia tay…..”
Cậu đừng khóc.
Lòng tớ rất đau.
______
Dạo này chúng tớ hơi bận một chút nên có thể truyện không thể ra đều❤ Mong mọi người thông cảm. (づ ̄ ³ ̄)づ