Chương 30: Chờ

Edit #Salim

Beta #Kumoe

___

Thời gian tổ chức cuộc thi âm nhạc là ở cuối tuần, đã rất gần.

Mấy ngày này ở dãy bàn cuối lớp bảy, luôn trống không.

Từ Tĩnh biết tốp học sinh bất lương này đang làm gì, cũng lười quản lý, tóm lại so với trốn học, ra ngoài đánh nhau hoặc là ngủ trong lớp còn tốt hơn.

Hơn nữa nhà Kim Vũ là gia đình theo nghề giải trí, Từ Tĩnh cũng không muốn can thiệp vào sự phát triển của cậu.

Từ sau khi phát hiện ra bí mật trên sân thượng, Đường Thơ không dám cùng bất kì ai nói, tâm thần không yên, còn có quầng thâm mắt. Ở phòng học, cô càng không dám cùng Cố Tinh Trầm nói chuyện, có chút cảm thấy..... sợ hãi Cố Tinh Trầm.

Thời gian nghỉ giữa tiết học, Cố Tinh Trầm từ văn phòng Từ Tĩnh trở về phòng học, thuận tiện đem cuốn ôn tập thi tháng của giáo viên toán học đưa cho Từ Thiếu Khanh để phát cho mọi người.

Cậu đứng ở lối đi nhỏ: " Lớp phó?"

Đường Thơ ngồi ở vị trí mới run run hoàn hồn, ánh mắt từ trên người Cố Tinh Trầm rời đi, nhanh chóng đứng lên nhường đường.

Cố Tinh Trầm nhìn cô một cái, trở lại chính vị trí của mình ngồi xuống, mở ra bài thi toán học nhìn điểm, lại đặt một bên.

Đường Thơ sợ hãi ngồi bên cạnh, lặng lẽ ngó mắt nhìn con số đỏ tươi trên bài thi Cố Tinh Trầm.

148.

Điểm thật cao.

Đường Thơ lập lòe ánh mắt, dừng ở sườn mặt Cố Tinh Trầm rũ mắt nghiêm túc viết chữ, cùng với ngón tay sạch sẽ cầm bút, trong đầu không khống chế nổi nhớ tới một màn trên sân thượng, trong tức khắc da đầu tê dại.

Cô không phải chưa từng bắt gặp nam sinh hôn môi vụиɠ ŧяộʍ trong trường, nhưng mà bộ dạng Cố Tinh Trầm cùng những nam sinh đó không giống nhau, nhìn thật dọa người....

Thú tính. Trong đầu Đường Thơ hiện ra hai chữ này, hoảng sợ.

Càng nghĩ càng không hiểu, bộ dạng Cố Tinh Trầm rõ ràng sạch sẽ, văn nhã như vậy.

Qua một hồi lâu, Đường Thơ nhỏ giọng hỏi: " Hứa Anh giống như.... Rất nhiều ngày rồi không tìm cậu?"

Nhắc tới tên này, Đường Thơ thấy ngón tay Cố Tinh Trầm dừng một chút, nhìn qua, ánh mắt thanh lãnh như có chút tìm tòi nghiên cứu cùng phòng bị.

Cô ngay lập tức khẩn trương lên.

Cũng may, nhìn kĩ, giống như Cố Tinh Trầm cũng không biểu hiện gì.

" Gần đây cậu ấy rất bận rộn." Cậu nói: " Làm sao vậy?"

" Không, không không....." Đường Thơ nói lắp cười gượng: " Chỉ là tớ cảm thấy, rất nhiều ngày không thấy hai người ở một chỗ..... À! Tớ là nói, ở cùng một chỗ giảng đề."

Cố Tinh Trầm ừ một tiếng, lại liếc một cái cúi đầu tự làm bài tập.

Đường Thơ vẫn không dám nhắc tới chuyện trên sân thượng, ảo não gục đầu, hội học sinh còn đang suy nghĩ thuyết phục Cố Tinh Trầm làm hội trưởng, lần này thi tháng khẳng định điểm Cố Tinh Trầm sẽ rất cao, tiếng nói cũng sẽ càng cao thêm.

Chỉ là bọn họ căn bản không biết, Cố Tinh Trầm, cậu ấy yêu sớm!

Lại còn cùng một học tra trong tốp biệt đội xấu xa hạnh kiểm siêu kém Hứa Anh.

Cố Tinh Trầm viết công thức sàn sạt trên giấy, nhưng vừa viết một nửa, liền ngừng lại.

Từ trong quần đồng phục lấy ra di động, ấn bật màn hình, dưới ngăn bàn nhìn thoáng qua.

Tin nhắn của Hứa Anh cùng cuộc gọi, đến đã là mấy ngày trước.

Dạo này cô rất bận, liền giống như đã quên cậu hoàn toàn.

Không có tin nhắn, cũng không có điện thoại. Không tới phòng học, cũng không quấy rầy cậu.

Hứa Anh luôn là người chỉ thích đồ vật mới.

Trên sách báo có in một câu chuyện xưa, tên là " Ném dưa hấu nhặt hạt mè", con khỉ nhỏ đi một con đường, vừa nhặt vừa ném.

Lúc ấy học cấp hai, Cố Tinh Trầm đọc được truyện kia liền nhớ tới Hứa Anh.

- -- Cô không phải chính là con khỉ nhỏ đáng giận chỉ thích những thứ mới mẻ đó hay sao?

- --

Buổi sáng tiết tiếng anh, xếp hạng thi tháng được in ra.

Trên bục giảng, Từ Tĩnh đang phát phiếu điểm cho học sinh, khen ngợi Cố Tinh Trầm.

Lần này thi tháng, Cố Tinh Trầm vẫn là hạng nhất, tổng điểm 719, hạng hai được 670, khoảng cách cực lớn.

Lần này đề khó, điểm bình quân của khối so với lần trước thấp hơn ba mươi điểm, Cố Tinh Trầm lại chỉ thấp hơn hai điểm mà thôi. Đến cả giáo viên đều ngầm thổn thức không ngừng.

- -- Đứa nhỏ Cố Tinh Trầm này, quá ổn!

" Cả lớp phải học tập Cố Tinh Trầm thật nhiều, dù đề khó hay đề dễ đều phải phát huy trình độ tốt nhất của bản thân." Từ Tĩnh nói: " Được rồi, bây giờ mời bạn học Cố Tinh Trầm chia sẻ cho cả lớp một chút kinh nghiệm thi cử."

Từ Tĩnh khen ngợi, đợi trong chốc lát, đẩy đẩy mắt kinh: " Bạn học Cố Tinh Trầm?"

Nam sinh ngồi trước xoay người nhỏ giọng gõ gõ bàn Cố Tinh Trầm: " Này, Tinh Trầm! Gọi cậu đó."

Cố Tinh Trầm hoàn hồn lại, nhanh chóng buông di động, đi lên bục giảng.

Cố Tinh Trầm viết ở bảng đen hai chữ: " Kiên trì." cùng " Chuyên cần."

Từ Tĩnh nhìn những con chữ xinh đẹp kia, cực vừa lòng. Gương mặt đầy sự hiền hòa, cười hiền từ. Thật hạnh phúc, không chừng trạng nguyên duy nhất của trường này không khéo lại ra đời từ tay mình?

Cố Tinh Trầm viết xong, buông phấn xoay người.

Vóc dáng cậu cao, nhưng lại không giống như hán tử cường tráng ở phương Bắc, cậu là con trai ăn cơm tẻ lớn lên ở phía Nam, trong xương cốt luôn có một chút văn nhã thanh tú.

Cậu nhìn xuống phòng học, đôi mắt hơi rũ, thoạt nhìn lãnh đạm lại trầm ổn.

" Tớ cũng không có gì gọi là kinh nghiệm thi cử, mỗi lần thi tớ chỉ có một ý tưởng: Không được phụ lòng cha mẹ kì vọng chính mình, không phụ lòng giáo viên ân cần dạy bảo, cũng không được phụ lòng chính mình cần cù vất vả trả giá. Tự nói với bản thân mình, không được thất bại, nhất định phải thành công. Ngày thường chăm chỉ nghiên cứu, khi thi chuyên cần ứng phó..."

Cố Tinh Trầm ở trên bục giảng ngắn gọn hữu lực nói một ít, trong phòng học vỗ tay như sấm dậy, nhưng sắc mặt Đường Thơ không tốt lắm.

Nếu đổi lại trước kia, cô nhất định sùng bái mà dùng sức vỗ tay.

Nhưng hiện tại nghe xong những đạo lý xinh đẹp đó, Đường Thơ cảm thấy cậu đang nói một đằng làm một nẻo.

Cô đã từng thấy qua bộ dạng kích động của Cố Tinh Trầm, đối lập như vậy, xem đi, ánh mắt sạch sẽ của cậu bây giờ một chút gợn sóng đều không có, lãnh đạm cỡ nào?

Cậu đang nói dối.

Vẻ ngoài đơn thuần của cậu ấy, có lẽ đều là giả!

- --

Giữa trưa, đoàn học sinh đã tiếp đãi xong thầy trò Anh quốc, bây giờ cùng hẹn nhau tới nhà ăn cơm.

Cố Tinh Trầm cũng ở đó.

Nhà ăn số bốn ở bên cạnh rừng cây nhỏ, ở gần hồ Thanh Hoa cùng với rừng hoa anh đào, phong cảnh không tồi, hơn nữa nhà ăn số bốn chủ yếu là đồ ăn xào, còn có chút đồ ăn vặt, so với các nhà ăn tập thể khác coi như tinh xảo hơn một chút, chỉ có học sinh tương đối xa xỉ mới có thể tới ăn.

Giữa trưa học sinh méo mó xếp hàng chờ rau xào một hàng dài.

Hoàng tử gió học năm ba phong lưu phóng khoáng, lại là hội trưởng hội học sinh, đi đầu đem ba bàn liền ghép lại, mười mấy học sinh vây quanh ngồi xuống.

Học sinh không thể uống rượu, cho nên mỗi người đều lấy một ly giấy uống Sprite.

Có thể tiếp đại đoàn học sinh đều không phải là phần tử đọc sách chết khô khan, vậy nên giao lưu giữa mọi người cực thông thuận.

" Tinh Trầm, ở miền Nam mọi người đều ăn cơm văn nhã xinh đẹp như vậy sao?"

" Ha ha, phải không."

" Một chút thanh âm cũng không có."

Cố Tinh Trầm nhàn nhạt cười một cái, cậu ngồi bên cạnh hoàng tử gió, lời nói rất ít, nhưng ai tìm cậu nói chuyện cậu cũng sẽ đều đáp, tuy rằng lãnh đạm, nhưng lễ phép chu toàn.

Cố Tinh Trầm ít lời, nhưng không phải loại không hiểu xã giao, xử sự rất tinh tế,

Điền Ý Tuyết ngồi đối diện vẫn luôn nhìn lén Cố Tinh Trầm. Nhớ tới hoa hậu giảng đường bất lương quấn lấy cậu, có chút tức giận.

- -- Nam sinh ưu tú như vậy, nếu bị làm hỏng, thật đáng tiếc.

Bất quá Cố Tinh Trầm thông minh thanh cao như vậy, chắc chắn không bao giờ thích Hứa Anh.

Điền Ý Tuyết trộm nghĩ, càng nhìn Cố Tinh Trầm càng cảm thấy sạch sẽ thuận mắt, đặc biệt đẹp trai, kết quả để cho hoàng tử gió bắt gặp.

" Này, hội phó cũng nhìn lén bạn học nam sao?"

Điền Ý Tuyết mặt đỏ lên, trừng mắt liếc một cái, nam sinh luôn thích ồn ào, kể cả những học sinh tốt cũng không ngoại lệ.

" Nhưng trường học không cho yêu sớm nhé ~~~"

" Biết rõ mà cố vi phạm là tội thêm nặng."

" Bất quá, chúng tôi sẽ giữ bí mật? Hai người các người cứ tùy ý, tùy ý."

" Sẽ coi như không phát hiện, ha ha ha."

Điền Ý Tuyết không giải thích rõ ràng, chỉ cúi đầu lùa cơm, Cố Tinh Trầm luôn im lặng lại hiếm khi chủ động mở miệng, buông ly giấy: " Đừng nói bậy, đều là bạn học."

Tiếng nói cậu thấp, có loại thanh lãnh, hương vị không giận tự uy, học bá cũng không mặt dày như thế, mọi người đều chậm rãi im lặng không đùa giỡn.

Lúc này có người " A?" một cái, đầu ngón tay chỉ cửa nhà ăn.

Người trong nhà ăn đã đi gần hết, liếc mắt một cái đã thấy.

Sóng người, gồm mười mấy cá nhân.

Trừ bỏ một nữ sinh, tất cả đều không mặc đồng phục, nhưng nữ sinh duy nhất mặc đồng phục áo sơ mi trắng kia lại mặc giống như không phải đồng phục.

Cô đem góc áo sơ vin trong eo váy, tóc đuôi ngựa buôc cao, váy ngắn chân dài. Xinh đẹp, dương dương tự đắc, còn có chút gợi cảm non nớt.

Nữ sinh kia ôm cánh tay, lười nhác quét một vòng, sau đó phát hiện bên này, cười, vẫy vẫy tay.

Hoàng tử gió nhíu mày, cậu đối với học sinh bất lương cũng không có hảo cảm.

Bên cạnh có hai ba nam sinh nhỏ giọng ồn ào:

" Này này, kia không phải là hoa hậu giảng đường sao?"

" Oa, hoa hậu giảng đường cùng chúng ta vẫy tay ai vậy, chẳng lẽ là coi trọng tớ?"

" Coi trọng cậu? Nhưng mà tớ lại cảm thấy là tớ đấy."

Nữ sinh bên cạnh Điền Ý Tuyết kéo tay cô, dùng thanh âm nhỏ chỉ hai người nghe thấy nói: " Hoa hậu giảng đường thật tốt tính, nơi nơi cười với mọi người. Váy thì ngắn...."

Bên người ai cũng khen Hứa Anh xinh đẹp, loại mĩ lệ lóa mắt này cho dù cô là học tra đa tình tai tiếng, cũng không che dấu được.

Mặt mày Cố Tinh Trầm nhàn nhạt đối với cảm thán bên người ngoảnh mặt làm ngơ, chỉ có thời điểm Hứa Anh đi qua bên cậu, bàn tay nắm ly giấy hơi siết chặt, làm cái ly có chút biến hình.

Nhưng Hứa Anh vừa đi được vài bước đã bị người bên cạnh hô một tiếng, cô quay đầu lại cùng người nọ nói câu gì đó, liền hướng bên này mỉm cười hạ mi mắt rồi đi, một lần nữa hòa vào đám người thường ngày vi phạm nội quy, những học sinh cực phong vân.

Hứa Anh cùng bọn họ vui cười đùa giỡn, không thèm quay đầu lại một cái.

Ly giấy chợt buông lỏng, đôi mắt Cố Tinh Trầm chậm rãi đen đi, qua vài giây không nhìn thấy Hứa Anh cậu mới rũ mắt buông ly, cầm lấy đũa, không nhanh không chậm ăn cơm của mình.

Vẫn là bình tinh như vậy, nhưng lại không thấy giống như lúc trước.

Ong ong.

Di động rung một chút, có tin nhắn.

Cố Tinh Trầm ở dưới bàn click mở.

< Buổi tối tan học về cùng nhau đi.>

Sau đó lại có thêm ba tin.

< Yêu cậu.>

< Nhớ cậu.>

< Hôn cậu ( hun hun)>

Hứa Anh.

" Tinh Trầm, cậu cười gì vậy?"

Cố Tinh Trầm tắt điện thoại, vẫy vẫy tay, âm thanh nhất quán thanh lãnh, lại có chút ôn hòa hương vị: " Có sao?"

- --

Tiết tự học buổi tối Từ Tĩnh tới trông, ôm cánh tay nhìn thoáng qua loạt bàn cuối cùng, gõ gõ bàn Đường Thơ.

" Mấy buổi tối nay Hứa Anh có tới không?"

Ánh mắt Đường Thơ không tự chủ được mà liếc mắt qua Cố Tinh Trầm một cái: " Không, mấy ngày nay chưa từng thấy bọn Hứa Anh."

Từ Thiếu Khanh quay đầu lại, nhỏ giọng báo cáo: " Cô Từ, bọn họ đều ở phòng truyền thông trên sân thượng."

Từ Thiếu Khanh giơ di động.

" Nãy Hứa Anh vừa gửi tin nhắn cho em, nói em xin giúp cậu ấy nghỉ."

Từ Tĩnh cùng lười xem tin nhắn, chịu đựng xúc động trợn trắng mắt, quả thực không muốn đánh giá học sinh có vấn đề này, đi lên bục giảng.

Người bên cạnh lặng lẽ đẩy đẩy Từ Thiếu Khanh: " Hứa Anh còn nhắn tin cho cậu?"

Từ Thiếu Khanh " Hư" một tiếng, mắt ngó Từ Tĩnh trên bục giảng.

Lần này, đã sáng tỏ.

Thi tháng vừa qua, lập tức là thi học kì.

Từ Tĩnh ở trên bục giảng nói hai câu, cả lớp liền bắt đầu khua chiêng gõ mõ ôn tập làm bài thi.

Cố Tinh Trầm làm một bài báo tuần tiếng anh, lại cùng hai học sinh phía trước giảng đề toán, tiết tự học liền kết thúc.

Nhưng vị trí phía sau của Hứa Anh vẫn trống không.

Cậu do dự một chút vẫn quyết định ở lại đọc sách nửa giờ.

- -- Chờ một chút đi.

Thời gian từng phút từng giây trôi qua, học sinh trong phòng học đã đi gần hết, Từ Thiếu Khanh một bên đóng cửa sổ, một bên hỏi Cố Tinh Trầm: " Tinh Trầm, cậu không đi sao? Phải khóa cửa."

Cố Tinh Trầm nhìn thời gian, 10:15, lại nhìn cửa sau, Hứa Anh vẫn không tới.

" Sắp đi, vài phút nữa."

" Oh. Để tớ đóng cửa sổ rồi dọn sách cũng khoảng vài phút, cậu mau mau nhé? Tới 10:30 là cổng trường khóa rồi."

" Ừm."

- --

Phòng học lớp bảy sau khi tắt đèn, khu dạy học cũng đóng cửa.

Cố Tinh Trầm đi trong vườn trường, trên đường đã không còn người. Nửa đường an tĩnh, lại truyền tới thanh âm của vài người, là học sinh năm hai, đang thảo luận về thi tháng lần này ----

" Tân Thần quá thảm, tụt tới hai mươi hạng."

" A? Tớ nhớ rõ những lần trước không phải cậu ta luôn là hạng nhất sao?"

" Sớm đã không phải rồi, thành tích hạng nhất lần trước đã bị người khác đoạt, không nghĩ tới lần này ngã còn thảm hại hơn"

" Hình như là bởi vì yêu sớm?"

" Hình như chính vậy."

" Đàm Tiểu Vĩ ở WC đυ.ng phải cậu ta, đang hút thuốc!"

" A? Sa đọa vậy sao?"

" Bị hoa hậu giảng đường quẳng đó, vì tình gây thương tích, không có tâm tình học tập."

" Oh! Thật thảm...."

" Từ xưa thâm tình không lưu được, thích một người không thể thích..."

Bọn họ đi qua bên cạnh Cố Tinh Trầm, Cố Tinh Trầm dừng bước chân, thanh âm bọn họ càng lúc càng xa.

" Không thể thích, không thể sao...."

Cố Tinh Trầm thấp giọng tự nói, móc di động ra, tới hòm tin nhắn Hứa Anh, tin nhắn mới nhất chính là giữa trưa, còn lại đều là vài ngày trước.

Vuốt xuống một chút, có một liên hệ tên Tô Dã.

< Thời điểm cô ấy có được cậu cũng chính là thời điểm cậu mất đi cô ấy.>

< Đừng trách tớ không nhắc nhở cậu.>

< Phương diện về con gái, không hiểu phải hỏi tôi:) >

< Tôi sẽ cho cậu liệu trình chỉ đạo.>

" Ai muốn cậu chỉ đạo."

Lẩm bẩm nói, từ từ thở ra một hơi, Cố Tinh Trầm đem điện thoại thả vào túi quần.

Tô Dã nói lời không dễ nghe, nhưng lại không sai chút nào, Cố Tinh Trầm vẫn biết. Hoặc là nói, cậu biết Hứa Anh ba phút nhiệt tình. Rốt cuộc, cậu cũng quen Hứa Anh không phải ngày một ngày hai.

Cùng Hứa Anh ở bên nhau, sẽ đau, nhưng nếu rời đi cô, sẽ càng đau. Hai cái hại phải chọn lấy cái nhẹ, cậu tình nguyện ở lại bên người cô, vì cô yêu, vì cô đau.

Chờ đến ngày đó, khi cậu hoàn toàn thấm vào cốt nhục của cô, cô sẽ không thể chạy thoát, không thể rời đi.

Hứa Anh, sẽ phải là của cậu!