“Tôi không vui.” Giang Tùy nhắc lại một lần nữa câu nói vừa rồi.
Cậu liếc nhìn trán Tô Thanh, hơi cúi đầu. Ban đầu, cậu định ngồi xuống chỗ bên cạnh cô nhưng cuối cùng không ngồi, chỉ đứng nhìn cô.
“Đến giờ vào học rồi, cậu về chỗ đi.”
Tô Thanh đặt bút xuống như thể đầu hàng, cô rút từ ngăn bàn ra hai viên kẹo rồi nhanh chóng nhét vào tay Giang Tùy.
“Đến giờ vào học rồi, cậu về chỗ đi.”
Nhìn hai viên kẹo Đại Bạch Thố trong tay, Giang Tùy lại nhìn Tô Thanh rồi nhìn Trương Nghị Hàn đang quay lại. Chàng trai không nói gì, bước dài trở về chỗ ngồi.
Tô Thanh xoa trán, bĩu môi, lục ngăn bàn lấy sách vở ra cần thiết. Lúc này, Trương Nghị Hàn mang nước quay lại, cậu ta đặt cốc nước lên bàn rồi nhìn Tô Thanh một lúc lâu. Không kiềm chế được, cậu ta nắm chặt bút trong tay, nhớ lại rằng trước đây Giang Tùy từng ngồi ngay sau lưng Tô Thanh.
Hơn nữa, mấy lần trước cậu còn nghe Lưu Nhiễm Nhiễm nói rằng Giang Tùy và Tô Thanh rất thân, dường như Giang Tùy có ý với Tô Thanh. Trí nhớ của cậu ta rất tốt, chắc chắn mình không nghe nhầm.
Cho đến lúc Giang Tùy đứng bên cạnh chỗ Tô Thanh, ánh mắt lạnh lùng nhìn cậu, Trương Nghị Hàn không thể nhịn được mà hỏi.
“Tô Thanh, vừa rồi Giang Tùy đến chỗ chúng ta làm gì vậy?” Cậu ta đẩy kính, lật sách, hỏi một cách tùy ý,.
“Mượn sách.”
Tô Thanh nắm chặt bút trong tay, đề thi trước mặt dường như trở thành trang giấy trắng, đầu óc cô rối tung, tiện miệng bịa ra một lý do.
Ánh mắt cô gái lạnh nhạt, vẻ như không quan tâm, khiến Trương Nghị Hàn yên tâm.
Sau đó, cậu ta lấy từ ngăn bàn ra một bộ đề thi tiếng Anh đưa cho Tô Thanh.
“Đây là đề thi thật năm ngoái của anh họ tớ, còn có những năm trước nữa. Tặng cậu, hy vọng lần thi này cậu đạt giải nhất.”
Tay Trương Nghị Hàn ướt đẫm mồ hôi vì căng thẳng, một tay liên tục đẩy kính, tay kia cầm cốc nước uống, không dám nhìn Tô Thanh.
Ánh mắt Tô Thanh dừng lại ở bộ đề thi, tràn ngập niềm vui. Đề thi thật nếu không có cách thì không thể có được, vì không công khai trên thị trường. Nói không động lòng là nói dối, nhưng cô vẫn có chút lo lắng, thứ này đối với cô quá quý giá.
Tô Thanh chỉ nhìn, không nhận, nhẹ nhàng mở miệng muốn từ chối.
“Nghe nói trên thị trường có bộ đề tổng hợp mới, cậu có thể tặng tớ cái đó.” Trương Nghị Hàn nhìn thấy sự do dự trong mắt Tô Thanh, liền nhanh chóng nói thêm.
Tô Thanh mở to mắt nhìn bạn cùng bàn của mình.
“Giúp nhau thôi mà, bộ đề này anh họ tớ định tặng tớ, nhưng tớ lại không tham gia thi, đề trong này tớ đã làm qua rồi, cậu không chê là được.”
Nói rồi, cậu ta đẩy bộ đề gần Tô Thanh hơn, giả vờ sợ cô chê nhưng thực ra là cậu ta đặc biệt nhờ anh họ rồi tự sắp xếp lại.
“Cảm ơn cậu.” Một bộ đề có thể mua được ngoài thị trường, so với một bộ không thể mua sao cô có thể chê, thế nào cũng là cô có lợi.
Thấy Tô Thanh nhận bộ đề, Trương Nghị Hàn thở phào nhẹ nhõm, nửa đùa nửa thật nói, “Tô Thanh à, cậu khách sáo quá, bạn bè giúp đỡ nhau thôi, cậu mà không nhận tớ còn lo là cậu không muốn giúp tớ giải bài tập tiếng Anh nữa.”
Cậu chàng giả vờ khổ sở làm Tô Thanh nhẹ nhõm hơn, môi cũng nở nụ cười gượng gạo.
“Sao có thể chứ.”
Bzz... bzz...
Keng keng keng...
Chuông vào học và tiếng điện thoại rung cùng lúc vang lên.