Khoảng 10 giờ sáng thứ bảy, điện thoại của Tô Thanh kêu lên mấy tiếng báo có tin nhắn.
[Nửa tiếng nữa tôi sẽ đợi cậu ở con hẻm.]
Có lẽ lo lắng mình thể hiện ra quá vội vàng nên sau khi xuống máy bay Giang Tùy đã quyết định nhắn tin hẹn gặp ở trong con hẻm thay vì ngay trước cửa nhà.
Tô Thanh bỏ điện thoại vào túi, định từ chối nhưng không kịp nữa rồi. Cô bước ra khỏi phòng ngủ.
"Mẹ, con ra ngoài một lát, mẹ nhớ uống thuốc nhé."
Nghĩ rằng là cuối tuần, Tô Nhiễu đang đan len, ngừng tay lại, tiện miệng hỏi: "Ra ngoài? Con có việc gì ở trường à?"
“Không phải đi học, con đi ăn với bạn.”
Tô Thanh đang mặc áo khoác thì khựng lại một chút, hàng mi dài che đi cảm xúc trong mắt, thản nhiên nói: “Là bạn lần trước đưa con về, tụi con hẹn đi dạo phố và ăn uống.”
“Con có đủ tiền không?”
Tô Nhiễu có vẻ ngạc nhiên nhưng không nghĩ nhiều, nói rồi đứng dậy định lên lầu lấy tiền.
“Là người bạn đã đưa con về lần trước à, vậy con phải đối xử tốt với người ta nhé, nhớ cảm ơn người ta đấy!”
Giọng nói vọng lại trong phòng, nghe như tâm trạng của Tô Nhiễu khá tốt.
Căn nhà cũ ở Ô Trấn này là do mẹ của Tô Nhiễu để lại, là một kiểu sân vườn cổ kính, dù có chút tàn tạ nhưng vẫn khá rộng rãi, chỉ có hai mẹ con ở nên hơi trống trải.
Cửa vào có tấm bình phong, sau đó là sân nhỏ, hai bên nhà phụ đã cũ kỹ, một phòng được dọn thành bếp, một phòng thành nhà tắm. Phòng chính phía trước và hai phòng trên lầu là tốt nhất, một phòng Tô Thanh ở, một phòng Tô Nhiễu ở.
“Không cần đâu mẹ, con đủ tiền rồi.”
Tô Thanh mặc áo xong đang chuẩn bị thay giày, cô xua tay từ chối.
Tính cách của Tô Thanh, mẹ cô tất nhiên hiểu rõ, con gái học hành chăm chỉ, không thích nói nhiều, tính tình kín đáo, dáng người lại gầy yếu, trông có vẻ mềm mại nhưng thật ra tính tình rất cứng đầu.
Dù thế nào bà cũng lo Tô Thanh thiệt thòi, nhưng không có bà mẹ nào không lo lắng cho con gái mình, muốn cô kết bạn, muốn cô hòa nhập với môi trường nhưng lại sợ cô bị tổn thương.
Không cãi lại được Tô Thanh, nhìn cánh cửa đóng lại, Tô Nhiên ho khan vài tiếng rồi đi vào phòng tắm.
Có lẽ do đã vào thu, Tô Thanh mặc một chiếc áo khoác mỏng chống nắng vẫn thấy hơi lạnh, cô kéo khóa áo lên bước nhanh hơn, quyết định gọi điện cho Giang Tùy.
Chỉ là tiếng chuông điện thoại vừa vặn vang lên bên tai cô.
Ở góc hẻm, chàng trai tựa vào tường, cúi đầu, một tay cầm bật lửa, có vẻ buồn chán.
Cạch, cạch.
Lửa khi sáng khi tắt.
Theo tiếng chuông điện thoại, Giang Tùy cất bật lửa vào túi, cầm điện thoại và vẫy tay với cô, mặc một chiếc áo hoodie trắng, trên gương mặt có vài phần lạnh lùng, quầng thâm đậm quanh mắt, đôi môi nhợt nhạt.
Mấy ngày không gặp, tóc của anh đã được cắt ngắn hơn một chút, khi thấy cô, dường như có một nụ cười thoáng hiện trên môi.
Nhưng nhìn kỹ, dường như không có.
Tô Thanh vốn định gọi điện nói rằng, hẹn nhau ở đâu ăn thì cứ đến đó luôn, để khỏi phải đến con hẻm đợi cô, nhưng khi nhìn thấy tin nhắn, cô đã bước ra ngoài.
Chỉ là không ngờ.
Chàng trai nói nửa giờ sau.
Đã đứng đợi cô rồi.
Như thể đã đợi rất lâu.
“Nhìn gì thế? Nước miếng chảy ra rồi kìa.”
Giang Tùy vẫy tay, nheo mắt lại, vẻ mặt thờ ơ, nói mấy câu không đứng đắn.
Tô Thanh không nói gì, ngoan ngoãn bước tới.
Cô gái bước về phía cậu mặc quần jeans xanh, áo khoác trắng, vòng eo thon nhỏ như có thể nắm chặt, buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, không trang điểm, trên mũi có một nốt ruồi, trông ngoan ngoãn và đáng yêu.