“Quan hệ của chúng mình. . . hẳn là xem như có hiểu lầm đi.” Đồng Khả Hân nhìn bóng dáng Diệp Phồn Tinh, thần sắc ảm đạm, thở dài.
“Cậu cũng biết là sau khi ba mẹ mình ngoài ý muốn qua đời, mình liền ở tại nhà cô. Chị Phồn Tinh là con gái của dượng và vợ trước, cô mình lại là mẹ kế, chị ấy không thích cô mình, không thích mình cái con chồng trước[1] này cũng là bình thường. . .”
[1] ở đây ý chỉ là gánh nặng, của nợ ấy.
“Thì ra các cậu là loại quan hệ này, khó trách cô ta đối với cậu thái độ ác liệt như vậy!”
Quan hệ giữa những nữ sinh xinh đẹp thường sẽ có lẫn vào nhiều ít tâm tư. Hạ Hướng Chân ở trong trường học có rất nhiều người theo đuổi, nay Diệp Phồn Tinh bất thình lình xuất hiện hấp dẫn ánh mắt mọi người, trong lòng cô ta vốn đã không phục.
Lúc này nghe Đồng Khả Hân nói xong, ấn tượng của cô ta đối với Diệp Phồn Tinh càng kém, cơ hồ không nghĩ ngợi gì mà định tội trong lòng.
“Nhưng cái này lại không phải cậu sai, cô ta nếu không thích có mẹ kế thì cùng ba cô ta nói đi, khi dễ cậu người vô tội này thì tính là gì?”
Đồng Khả Hân đôi mắt loé lên, tựa như miễn cưỡng cười vui nói: “Không phải, chị Phồn Tinh chỉ là hiểu lầm mình thôi, không có khi dễ mình, Hướng Chân đừng nói bậy. . .”
“Ai nha cậu đừng sợ, có chuyện gì thì đã có mình chống! Nhà có tiền lại không chỉ có mình nhà cô ta!” Hạ Hướng Chân con nhà có tiền, ba mẹ lại là lãnh đạo nhà trường nên nói lời này rất tự tin.
“Đúng rồi nói đến cái này, chuyện mu bàn tay cậu bị thương, còn có eo cậu mấy ngày trươc đau thiếu chút nữa không đi được, có phải là Diệp Phồn Tinh giở trò quỷ không?”
Đồng Khả Hân ngạc nhiên, cúi đầu nhìn một đốm xanh chói mắt trên mu bàn tay tuyết trắng.
“. . .”
Cái này là do cô lúc tắm rửa không đứng vững, còn eo đau là do tư thế ngủ không đúng. Hai chuyện này với Diệp Phồn Tinh không có nửa xu quan hệ, bất quá cũng không trở ngại cô ném nồi. . .
Đồng Khả Hân yên lặng nhìn Hạ Hướng Chân, tâm nói chị em, cậu đúng là thiên tài, đã nhắc nhở tôi, trên mặt lại một biểu tình co rúm, tay vô thức giấu ra sau lưng.
“Không phải.” Cô ta thấp giọng nói: “Bị thương là do mình tự đâm, eo đau cũng là ngoài ý muốn, không liên quan đến chị Phồn Tinh! Hướng Chân cậu. . . cầu xin cậu đừng đoán mò nữa, chúng ta về phòng học thôi!”
Hạ Hướng Chân nhìn bộ dáng cô ta, làm sao tin, mày liễu dựng thẳng cả giận nói: “Cậu có phải ngốc hay không! Cô ta đã như thế với cậu, cậu còn thay cô ta che lấp đi!”
“Mình không có thay chị ấy che lấp, mình. . . mình nói đều là thật. . .” Đồng Khả Hân âm thầm nhéo đùi mình, tỏ vẻ muốn nói lại thôi, rốt cuộc nhịn không được đỏ mắt:
“Mình rốt cuộc là ăn của nhà chị ấy, cô cùng dượng đối với mình cũng rất tốt, mình. . . Hướng Chân, trong lòng mình rất biết ơn cô và dượng, mình không muốn gây thêm phiền toái cho họ. Mình đã không còn ba mẹ, nhà cũng không còn, bây giờ không thể ngay cả nhà của cô cũng mất. . .”
Hạ Hướng Chân nghe xong vừa tức giận lại vừa đau lòng.
“Mình biết cậu lo cậu chọc giận cô ta sẽ bị đuổi đi, nhưng cứ vậy cũng không phải là biện pháp tốt, cậu không thể cứ tiếp tục chịu đựng cô ta khi dễ cả đời! Loại người tâm tư ác độc này, căn bản không có khả năng vì cậu nhượng bộ liền ngừng hành vi độc ác, mình. . . không được, mình phải vạch trần gương mặt thật của cô ta, để cô ta từ nay về sau không dám khi dễ cậu nữa!”
Chị em tốt, cứ như vậy đừng ngừng!
Đồng Khả Hân trong lòng buồn bực tan đi, trên mặt lại là hoảng loạn: “Hướng Chân cậu định làm gì? Cậu ngàn vạn đừng xằng bậy a! Chị Phồn Tinh không phải dễ trêu chọc như vậy, chị ấy ngay cả người khác tự sát uy hϊếp cũng không sợ, khác. . .”
“Cái gì? Tự sát? Ai muốn tự sát?”
Hạ Hướng Chân ngửi thấy mùi dưa ngon, nhìn chằm chằm Đồng Khả Hân truy vấn.
Đồng Khả Hân bắt đầu không chịu nói, nhưng “không chịu nổi” Hạ Hướng Chân năn nỉ ỉ ôi, cuối cùng vẫn là “bất đắc dĩ” mà đem nguyên nhân chuyển trường của Diệp Phồn Tinh “tô điểm thêm đẹp” nói ra.
“Trời ơi! Chơi trò ái muội dưỡng lốp dự phòng mình đã thấy không ít, nhưng thiếu chút nữa khiến cho nhân gia cửa nát nhà tan mình đúng là lần đầu tiên nghe nói!” Hạ Hướng Chân nghẹn họng nhìn trân trối, sau đó cười lạnh lấy di động ra soạn tin nhắn.
“Cậu chờ đi, mình giúp cậu báo thù! Mình muốn tố giác bộ mặt thật của cô ta, xem cô ta có dám vác mặt tới trường chúng ta nữa hay không!”
Đồng Khả Hân tất nhiên là cuống quít ngăn cản: “Không được Hướng Chân, nếu bị chị Phồn Tinh phát hiện mình nói ra, chị ấy nhất định sẽ bảo dượng đuổi mình đi ô ô ô!”
“Yên tâm, cô ta sẽ không biết. Học sinh trường quý tộc biết chuyện này không ít, cũng đâu chỉ mình cậu, cô ta không có chứng cớ căn bản không thể định tội cậu, cậu chỉ cần cắn chết không nói là được. Hơn nữa mình có bạn học vừa chuyển tới trường quý tộc, nếu Diệp Phồn Tinh thật sự vì chuyện này gây phiền phức cho cậu, mình liền kéo hắn làm đệm lưng cho cậu!”
Hạ Hướng Chân vỗ vỗ bộ ngực nhiều lần bảo đảm, Đồng Khả Hân thấy “thật sự không lay chuyển được” chỉ có thể “lo sợ bất an” mà từ bỏ khuyên bảo.
Nhưng kỳ thực trong lòng. . .
Thật vui vẻ, thật thoải mái, thật hả giận!!
***
Diệp Phồn Tinh còn không biết mình bị người lén lút chỉnh, sau khi cùng Triệu Thu Tĩnh rời khỏi quầy bán quà vặt liền về phòng học nghỉ trưa.
Triệu Thu Tĩnh vốn dĩ muốn mời cô đi phòng ngủ ngủ trưa nhưng Diệp Phồn Tinh không buồn ngủ lắm liền cự tuyệt.
Chơi di động một lát lại nhắm mắt mơ màng một chốc, thời gian nghỉ trưa ngắn ngủi liền kết thúc.
Diệp Phồn Tinh nhìn đồng hồ, phát hiện còn hai phút nữa liền vào học, mà Lộ Thâm về nhà ăn cơm vẫn chưa trở lại.
“. . .?”
Vị huynh đệ này là lạc đường sao?
Đang nghĩ ngợi lung tung thì thầy giáo toán học với khuôn mặt nghiêm khắc ôm bài thi bước vào: “Được rồi đừng ồn ào, chuẩn bị học.”
Phòng học ồn ào dần an tĩnh lại, thầy toán học giương mắt nhìn nhìn, nhíu mày: “Vị trí hàng sau cùng là Lộ Thâm đi? Người đâu? Không đi học?”
“Thầy ơi, Thâm ca đau bụng đi WC, một lát nữa trở về.” Vương Kiến Nam vội vàng đánh yểm trợ giúp Lộ Thâm, vội cúi đầu cho tay vào túi quần nhưng móc mãi cũng không ra cái gì. Hắn vỗ đầu, nhỏ giọng nói với Triệu Thu Tĩnh:
“Quên mất là điện thoại đang sạc ở phòng ngủ! Tiểu Tĩnh Tử, cho mình mượn di động nhắn tin cho Thâm ca hỏi anh ấy bao giờ tới nào!”
Triệu Thu Tĩnh cũng nhỏ giọng đáp: “Di động mình cũng để sạc ở phòng ngủ.”
Vương Kiến Nam phát sầu: “Thế bây giờ phải làm sao, lão Lưu chính là Diêm Vương mặt lạnh, nếu Thâm ca chậm chạp không tới khẳng định sẽ bị lão bắt đi văn phòng viết kiểm điểm.”
Triệu Thu Tĩnh nói: “Hẳn là không sao đâu, lão Lưu đối với Thâm ca của cậu rất khoan dung. Mình nhớ có lần hắn ngủ trong giờ bị lão bắt được, lão cũng chỉ nói hắn hai câu, không mắng hắn cũng không bắt hắn viết kiểm điểm a.”
“Cậu chả biết cái gì, lúc ấy Thâm ca mới tới, lão Lưu mới thủ hạ lưu tình. . .”
Diệp Phồn Tinh ngồi phía sau nghe hai bọn họ đối thoại, theo bản năng móc di động ra nhìn, lúc này mới nhớ tới, cô căn bản không có phương thức liên hệ với Lộ Thâm. Không chỉ có thế, ngay cả tên của hắn, cô cũng chỉ biết đọc hai âm “Lộ Thâm”, cũng không biết là hai chữ nào a.
“. . .”
Rõ ràng cảm giác rất thân, hóa ra vẫn chỉ là người xa lạ sao?
Diệp Phồn Tinh nháy mắt đứng hình, theo bản năng nhìn về phía bàn học Lộ Thâm.
Bàn học của hắn cũng như bàn học sinh khác, mặt bàn chất đầy sách giáo khoa cao tam cùng tư liệu ôn tập, bất đồng duy nhất là những thứ đó vô cùng mới, tựa hồ chưa từng được lật qua, bày biện cũng không chỉnh tề, lộ ra chút tản mạn tùy ý.
Đúng lúc này bài thi toán học khảo sát của Lộ Thâm được phát tới, Diệp Phồn Tinh trong lòng động, duỗi tay nhận lấy.
Lọt vào trong tầm mắt chính là hai chữ tiêu sái hữu lực, phá lệ đẹp mắt: Lộ Thâm.
Nguyên lai là hai chữ này a. . .
Diệp Phồn Tinh có chút ngoài ý muốn, nhìn xuống bên cạnh. . .
0, 0 điểm?
Thiếu nữ khóe miệng giật giật, mắt hạnh trợn tròn.
Bài thi 150 điểm, hắn cư nhiên được 0 điểm???
Lại nhìn thì hóa ra người này nộp giấy trắng, cũng không biết là lười không làm hay là không biết làm. . .
Nhưng mặc kệ là loại nào, thoạt nhìn cũng không có nửa điểm phong phạm học bá.
Diệp Phồn Tinh: “. . .”
Diệp Phồn Tinh cho rằng đối với học tập không có hứng thú thành tích chỉ ở chót đít như cô, ở nơi học bá tụ tập như trường trọng điểm này đã là học tra, không nghĩ tới bạn học bên cạnh so với cô càng “tra” hơn nữa.
Cho nên người này năm đó như thế nào đậu trường trọng điểm???
***
Tiết học đầu tiên gần kết thúc, Lộ Thâm rốt cuộc xuất hiện. Lão Lưu vô cùng bất mãn, xụ mắt nói hắn vài câu mới cho hắn vào lớp.
“Thâm ca, Thâm ca, anh đi làm gì đấy? Sao muộn như vậy mới đến a?”
Lộ Thâm vừa ngồi xuống, Vương Kiến Nam đã bay nhanh tới nhỏ giọng quan tâm.
“Không có gì, trên đường gặp chuyện ngoài ý muốn thôi.”
“Không phải là nhà anh. . .”
“Không phải.”
“Vậy thì tốt rồi, em còn tưởng rằng. . .” Không biết nghĩ tới cái gì, Vương Kiến Nam thanh âm hàm hồ không nói gì thêm, chỉ cảm khái:
“Lại nói tiếp, lão Lưu đối với anh thật khoan dung. Vừa rồi Tiểu Tĩnh Tử nói em còn không tin, nhưng lúc này nhìn. . . Chậc, đổi thành người khác khẳng định đã bị đuổi ra ngoài đứng đến tan học, sau đó bị lão xách đi văn phòng điên cuồng phun tào, nhưng lão cư nhiên không làm gì anh, cũng không bắt viết cái gì kiểm điểm. . . Anh trai, mau dạy em, anh làm như thế nào để cho Diêm Vương mặt lạnh đối xử với anh khác biệt?”
Lộ Thâm động tác dừng lại, nhấc chân đạp vào mông hắn: “Làm sao tao biết, mày mau học đi.”
Vương Kiến Nam: “. . . Dạ.”
Đúng lúc này ánh mắt lão Lưu nghiêm khắc quét về bên này, Vương Kiến Nam giật mình bò về bàn, không dám lên tiếng.
Lộ Thâm thấy vậy, ánh mắt có chút lơ đãng nhưng rất nhanh hắn lại lười nhác rũ mắt dựa vào ghế.
“Tay anh bị thương à?”
Bên tai vang lên âm thanh thiếu nữ mềm mại, Lộ Thâm giật mình, theo bản năng quay đầu nhìn, đối diện Diệp Phồn Tinh hơi hơi nhanh mày.