Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Ấy Vừa Có Tiền, Vừa Có Anh Ấy

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
Hai cha con một đường không nói gì trở về nhà.

Đồng Mỹ Lệ và Đồng Khả Hân chờ trong đại sảnh đã lâu, bên cạnh sô pha là Diệp Thần mới hai tuổi đã vừa ngủ.

Thấy Diệp Phồn Tinh bình yên vô sự trở lại, Đồng Mỹ Lệ trong lòng nhẹ nhõm, sau đó có chút không cao hứng xoa xoa eo bị Diệp Phồn Tinh đẩy ngã đứng lên: “Hai người cuối cùng cũng trở về, đêm đã khuya còn để cho người ta lo lắng. Còn nữa Phồn Tinh à, dì cũng không muốn nói con, con lúc nãy thật là có chút quá phận. . .”

Diệp Phồn Tinh không để ý cô ta, lục thân[1] không nhận, bước thẳng lên lầu.

[1] gồm cha, mẹ, anh, em, vợ, con.

Đồng Mỹ Lệ: “. . .”

Đồng Mỹ Lệ xấu hổ cực kì, con nhóc chết tiệt không biết lễ phép này!

Đồng Khả Hân bên cạnh nhanh chóng cho cô ta một cái bậc thang đi xuống: “Cô à, chị Phồn Tinh ở bên ngoài chơi cả một buổi tối, khẳng định giờ đã mệt mỏi rồi, có gì mai chúng ta lại nói.”

Đồng Mỹ Lệ sắc mặt hơi hòa hoãn, nhưng trong lòng vẫn lấn cấn, vỗ tay Đồng Khả Hân nói: “Vẫn là Khả Hân chúng ta hiểu chuyện.”

Sau đó, vẫn không nhịn được nhìn về phía Diệp Tấn Thành: “Lão Diệp! Anh xem con gái anh kìa, tính tình đúng là càng ngày càng lớn! Trốn bên ngoài thư phòng nghe lén chúng ta nói chuyện cũng thôi đi, lại còn đẩy cửa bỏ chạy! Bây giờ trời tối đen, nó một đứa con gái chạy loạn như thế, vạn nhất xảy ra chuyện gì thì sao? Còn nữa, chúng ta nói lời kia có gì sai, nó tức giận cái gì? Thiếu chút nữa làm eo em không cử động được!”

Nhìn vợ còn đang lẩm bẩm, oán giận không ngừng, hiển nhiên còn chưa nhận thức được tình hình, Diệp Tấn Thành trầm mặc một lát, khó có lúc sinh ra cảm giác tự bê đá đập chân mình.

Ông biết Đồng Mỹ Lệ không phải rất thông minh, lúc trước cưới cô vào cửa chính vì gia đình cô bối cảnh đơn giản, bản thân lại không có lòng dạ đen tối, ông nghĩ rằng cho dù cô không thể coi Phồn Tinh như con đẻ thì ít nhất cũng không đối xử tệ với con bé. Nhưng hiện tại xem ra, người vợ này, đầu óc hình như đơn giản đến mức có chút ngu?

Ông giả bộ nói, cô nghe không hiểu.

Ôn gia nhờ cậy Trần gia tam thái thái lợi dụng cô, cô cũng không biết.

Ngay cả cháu gái ruột bề ngoài đơn thuần bên trong cất giấu tiểu tâm tư, cô cũng chịu. . .

Diệp Tấn Thành vừa nghĩ vậy, ánh mắt nhàn nhạt quét qua Đồng Khả Hân.

Đứa nhỏ này tâm tư so với cô nó còn thâm sâu hơn nhiều, nhưng suy cho cùng vẫn chỉ là cô gái nhỏ chưa vào đời, chưa làm gì quá phận.

Nhưng lúc này chuyện của đám người Ôn gia đã động đến điểm mấu chốt của ông.

Nghĩ đến lúc Diệp Phồn Tinh nhắc tới Ôn gia, nhìn thì có vẻ mạnh mẽ nhưng ánh mắt lại tràn đầy bất an. Nguyên bản ông không muốn cùng Đồng Mỹ Lệ nhiều lời, nhưng lúc này lại muốn biết thêm tâm tư người nhà Ôn gia, Diệp Tấn Thành mặt mày âm trầm, mở miệng: “Khả Hân lên lầu nghỉ ngơi đi, ta cùng cô cháu nói mấy câu.”

Đồng Khả Hân nghĩ Diệp Phồn Tinh kiêu căng, phản nghịch đã làm cho lòng Diệp Tấn Thành không thoải mái, đang định lửa cháy thêm dầu để ông càng thêm thất vọng thì nghe ông nói như vậy. Tuy không tình nguyện nhưng vẫn ngoan ngoãn đứng dậy: “Vâng, cô và dượng, hai người nghỉ ngơi sớm một chút.”

Diệp Tấn Thành ừ một tiếng, chờ thân ảnh Đồng Khả Hân biến mất sau cầu thang, mới nghiêng đầu nhìn Đồng Mỹ Lệ: “Về sau em ít lui tới với Trần gia chi thứ ba thôi.”

“Dạ?” Đề tài nhảy đi quá nhanh, Đồng Mỹ Lệ có chút phát ngốc: “Vì sao a? Bà ấy khá tốt mà!”

Diệp Tấn Thành: “. . .”

Diệp Tấn Thành xoa xoa ấn đường: “Ôn gia không có lòng tốt, họ muốn tính kế Phồn Tinh cùng Diệp thị, Trần tam thái thái kia cùng Ôn gia thân cận, em cùng bà ta lui tới nhiều không phải chuyện tốt.”

“Cái gì?” Đồng Mỹ Lệ càng ngốc: “Ôn gia không phải chỉ muốn Phồn Tinh giúp họ cứu đứa bé kia sao? Như thế nào lại thành tính kế Phồn Tinh và Diệp thị.”

Diệp Tấn Thành: “. . .Ôn gia có dã tâm thâu tóm Diệp thị, chuyện này không đơn giản như bề ngoài. Mặt khác, nếu em là đứa nhóc nhà họ Ôn, em phát hiện chiêu tự sát uy hϊếp này có thể giúp em thực hiện tâm nguyện vốn dĩ không có khả năng làm, em sẽ làm như thế nào?”

Đồng Mỹ Lệ ngạc nhiên, sau một lúc sắc mặt biến hóa: “Em. . . em nếu gặp phải trường hợp tương tự, sẽ tiếp tục. . .”

“Tiếp tục lấy tự sát uy hϊếp đối phương, thậm chí không từ thủ đoạn để đạt được mục đích của mình.” Diệp Tấn Thành ngữ khí bình tĩnh, ánh mắt lại lạnh lẽo: “Người thường còn có suy nghĩ này huống chi còn là Ôn gia tiểu thiếu gia có Ôn gia đại nghiệp chống lưng, trước nay muốn gì có đó. Hắn không thích Phồn Tinh thì thôi, đây hắn lại thích con bé tới mức làm ra chuyện tự sát, thì làm sao dễ dàng buông tay? Đến lúc đó, Phồn Tinh sợ là cả đời này cũng không thoát khỏi hắn.”

“Cho nên Phồn Tinh mới không chịu đáp ứng hỗ trợ, cho nên khi nghe chúng ta nói chuyện con bé mới tức giận như vậy. . .”

Đồng Mỹ Lệ thì thào tự hỏi, thời điểm Trần tam thái thái nói với cô đã bỏ qua rất nhiều chuyện nên căn bản cô mới không nghĩ tới tầng liên can này.

Lúc này nghĩ lại, Đồng Mỹ Lệ không khỏi hít hà một hơi: “Thật đáng sợ! May sao Phồn Tinh thông minh không bị bọn họ lừa, bằng không, ai da, bằng không thật không biết được!”

Còn Ôn gia, cùng trẻ trâu ở nhà náo loạn còn chưa tính, cư nhiên dám kêu Trần tam thái thái dụ cô thổi gió bên gối Diệp Tấn Thành, lại còn lấy việc làm ăn ra uy hϊếp hắn, này quả thực không để Diệp gia vào mắt a!

Đồng Mỹ Lệ suy nghĩ cẩn thận xong liền tức điên, vừa vỗ sô pha vừa mắng, thẳng đến khi Diệp Thần bị cô đánh thức bắt đầu khóc lên, cô mới hạ giọng, dỗ dành con trai xong lại oán giận: “Anh thật là, sao không sớm nói với em, hại em vừa rồi còn mắng Phồn Tinh!”

Cô lúc này buồn bực không nói, còn có áy náy —— Đồng Mỹ Lệ vốn không xấu, cô đối với Diệp Phồn Tinh tuy không quan tâm bằng Đồng Khả Hân nhưng vẫn coi cô bé là người trong nhà, không muốn Diệp Phồn Tinh bị người ta khi dễ.

Oán giận chồng xong, Đồng Mỹ Lệ lại thở dài: “Cũng tại em ngu ngốc, không suy nghĩ trước sau. . .”

Diệp Tấn Thành ánh mắt rút đi lạnh lẽo, thanh âm đạm nhiên: “Em như vậy là rất tốt rồi.”

Đồng Mỹ Lệ giật mình, có chút ngượng ngùng. Cô do dự rồi nói: “Chuyện kia anh tính thế nào? Còn có đứa nhỏ Phồn Tinh nữa, bị lão thái bà nhà Ôn gia hết khóc lại cầu bức bách lúc sáng, về nhà lại. . . Con bé khẳng định trong lòng sợ hãi, anh trên đường về có trấn an con bé không?”

Diệp Tấn Thành trầm mặc.

Đồng Mỹ Lệ minh bạch: “Anh. . . không phải em nói anh, anh người này cái gì cũng tốt, chính là miệng lại kín như hồ lô. Em nói rồi, Phồn Tinh là con gái ruột của anh, anh không thể như ông chủ nói chuyện với nó, phải nói lời mềm mại an ủi con bé chứ?”

Diệp Tấn Thành: “. . .”

Diệp Tấn Thành trầm mặc một lúc, mới nói: “Nói như thế nào?”

Đời này ông chưa từng cùng người ta nói qua lời mềm mại. Kể cả lấy vợ hai lần đều xuất phát từ lợi ích, căn bản không có quá trình yêu đương bình thường, kinh nghiệm gì đấy bằng không.

Đồng Mỹ Lệ: “. . .”

Đồng Mỹ Lệ trừng mắt đẹp, cạn lời nhìn ông: “Anh. . . anh không biết nói lời mềm mại, vậy thì nghiêm túc giải thích cho con bé đi. Tựa như vừa rồi nói với em ấy, anh không cẩn thận nói cho em nghe thì em khả năng vĩnh viễn không hiểu. Em thấy bộ dáng vào cửa ban nãy của Phồn Tinh, chắc chắn là chưa rõ tâm tư của anh đâu, nó cũng không phải con giun trong bụng anh, anh không nói sao nó hiểu, phải rành mạch giải thích cho con bé chứ?”

Lời này Đồng Mỹ Lệ cũng vì mình mà nói. Cô cùng Diệp Tấn Thành kết hôn nhiều năm, người này trước nay chưa từng nói qua một câu ngọt ngào, lúc nào cũng nghiêm túc nói chuyện với cô.

Cũng chính cô tự biết mình không thông minh bằng Diệp Tấn Thành, lại cảm thấy hắn thứ nhất không như những kẻ có tiền hoa tâm lêu lổng, thứ hai đối với cô luôn hào phóng, cô muốn mua gì cũng được, trong lòng không so đo quá nhiều nên quan hệ hai người mới hài hòa như hiện tại.

Nếu đổi thành người phụ nữ khác chắc chắn đã chia tay rồi.

Diệp Tấn Thành bị Đồng Mỹ Lệ nói đến có chút sững sờ.

Đồng Mỹ Lệ thấy hắn nhăn mi, tựa hồ bộ dạng không vui lắm, không dám nói thêm nữa sợ hắn thẹn quá hóa giận, không cho cô tiếp tục phá sản nữa. Cô ho nhẹ, thuận miệng dời đề tài: “Lại nói cái trường này phong thủy không tốt, lúc trước em đã nói với Khả Hân rồi mà nó còn không tin. Hiện tại xem ra chuyện của Phồn Tinh chắc chắn do phong thủy không hợp, bằng không đang êm đẹp sao lại xảy ra chuyện thế này. . .”

Diệp Tấn Thành hoàn hồn, không như ngày thường đánh gãy lời cô, ngược lại rũ mắt suy nghĩ.

Trường tư nhân quý tộc này xác thật không tốt, chưa nói đến phong thủy gì đấy, chỉ tính riêng chuyện Ôn lão phu nhân tới nháo đã tản đi không biết bao nhiêu lời đồn, trong thời gian ngắn không thể biến mất được.

Lại nghĩ chuyện này mang đến thương tổn cho con gái, Diệp Tấn Thành ánh mắt lạnh lùng, trong lòng đã có quyết định.

***

Diệp Phồn Tinh đối với chuyện dưới lầu không hay biết, buổi tối gió lạnh, cô lại chưa ăn gì nhiều, lúc này đầu óc choáng váng, cực kì khó chịu.

Bất quá sợ mình bị cảm mạo, cô vẫn lên tinh thần vọt vào phòng tắm tắm nước nóng, sau đó vô lực nằm trên giường, đem chăn bao chặt.

Một lát sau, cửa phòng đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa: “Cái kia, Phồn Tinh, cháu ngủ chưa? Ta là dì Đồng.”

Đồng Mỹ Lệ thanh âm nghe có chút ngượng ngùng: “Cháu hình như chưa ăn cơm chiều đi? Dì đã bảo Trương tẩu làm cho cháu chén mì, cháu ăn xong rồi ngủ tiếp, bằng không dạ dày không tốt. À đúng rồi, dì còn pha cho cháu ly trà gừng và táo đỏ, cháu uống một chút, miễn cho cảm mạo?”

Diệp Phồn Tinh ngạc nhiên, không nói gì.

Đồng Mỹ Lệ làm cái gì vậy? Vừa rồi không phải thở phì phì muốn giáo dục cô sao?

“Khu, chuyện lúc nãy là dì chưa rõ ràng tình huống, vừa rồi ba ba cháu giải thích với dì, dì mới hiểu. Cháu. . . cháu yên tâm, chỉ cần cháu không muốn, dì cùng ba cháu nhất định không ép buộc. Còn có bên Ôn gia, cháu đừng lo, ba ba cháu sẽ xử lý tốt.”

Đồng Mỹ Lệ vốn muốn đi ngủ nhưng nghĩ thế nào vẫn quyết định đi giải thích với Diệp Phồn Tinh, xem như làm hết trách nhiệm mẹ kế, cũng miễn cho bởi vì chuyện này làm hỏng quan hệ hai người.

Diệp Phồn Tinh không nghĩ tới cô ta sẽ nói vậy, cả người đều ngơ ngẩn. Về sau Đồng Mỹ Lệ còn nói gì nữa cô không biết, cô chỉ cảm thấy chính mình thật vất vả bình tĩnh bây giờ tâm tình lại loạn cào cào như cũ, ý thức có chút mơ hồ, cuối cùng hôn mê. . .

Lại lần nữa tỉnh lại, trời đã sáng.

Diệp Phồn Tinh có sức mở mắt, trong lòng dự cảm không tốt.

Quả nhiên yết hầu vừa động liền cảm giác từng trận sưng đau.

Nhớ tới hôm qua chính mình ở trước mặt Diệp Tấn Thành hùng hổ nói cô dù chết đói chết rét bên ngoài, cũng tuyệt đối không yếu thế dùng khổ nhục kế với ông ta, Diệp Phồn Tinh: “. . .”

Trời xanh phụ ta!!

Lời editor:

Thật không biết nên xưng hô Diệp Tấn Thành với Đồng Mỹ Lệ như thế nào nữa QAQ

Vì Diệp Tấn Thành lớn hơn Đồng Mỹ Lệ khá nhiều tuổi, xưng anh, hắn gì đó thì chút không hợp :v nên ta đành gọi hắn là “ông”, còn trong suy nghĩ của Đồng Mỹ Lệ sẽ là “hắn” nhé (´°̥̥̥̥̥̥̥̥ω°̥̥̥̥̥̥̥̥`)
« Chương TrướcChương Tiếp »