Chương 91

Khi ấy, hắn thật sự không sợ trời không sợ đất, cũng chẳng sợ bị thầy giáo trách mắng.

Hắn cứ thế mà không chút do dự giúp cô.

Bây giờ nghĩ lại, cô vẫn cảm thấy vô cùng cảm động.

Nhưng nhiều hơn cả là sự ngọt ngào.

Giang Ngộ thấy cô phân tâm, liền trừng phạt nhẹ nhàng bằng cách bóp nhẹ bàn tay mềm mại của cô.

“Đang nghĩ gì thế?”

Tô Ngôn nhìn vào đôi mắt hắn, bỗng nhiên mỉm cười tinh nghịch.

“Không nói cho anh đâu.”

“Hừ.” Giang Ngộ cười khẽ, nắm tay cô rồi dẫn cô đi về phía tòa nhà dạy học.

Lớp 12-3 của bọn họ trước đây giờ đang được dùng làm phòng học cho học sinh lớp 10.

Vì đang là kỳ nghỉ nên cửa phòng học đã bị khóa.

Họ chỉ có thể đứng ở bên ngoài.

Tô Ngôn nhìn qua cửa sổ, ngắm nhìn những thứ bên trong.

Bàn ghế đã được thay mới, nhưng cách sắp xếp thì không thay đổi.

Ánh mắt cô dừng lại ở hàng ghế cuối cùng, gần với bức tường.

Đó là chỗ mà cả hai người từng ngồi.

Cô nhớ lại lúc đó, hắn kiêu ngạo, tự tin, chẳng sợ trời, chẳng sợ đất, và còn mang chút gì đó đen tối.

Dù đi đến đâu, hắn cũng luôn là tâm điểm.

Họ đã cùng nhau trải qua một năm lớp 12 đầy căng thẳng trong căn phòng này.

Tô Ngôn như thấy lại những ký ức xưa cũ đang hiện lên trước mắt.

Hắn mua bữa sáng cho cô, giảng bài cho cô, và còn…

Thỉnh thoảng lại bất ngờ đặt một viên kẹo sữa lên bàn cô.

Trong lớp, hắn chẳng bao giờ tập trung.

Hoặc là ngủ gật, hoặc là chơi game. Nhưng sau này, có lẽ vì muốn giúp cô, không muốn làm phiền đến việc học của cô, hắn cũng bắt đầu chăm chỉ nghe giảng.

Nghĩ đến dáng vẻ ngày xưa của hắn, Tô Ngôn bất giác mỉm cười.

Giang Ngộ lười biếng tựa vào tường, khóe miệng hiện lên một nụ cười xấu xa.

“Bạn nhỏ cùng bàn, em có phải đã thích anh từ lâu rồi đúng không?”

Tô Ngôn: “…”

Tên này, có thể đừng lúc nào cũng tự luyến như vậy không?

Không nghe được câu trả lời của cô, Giang Ngộ tiến lên một bước, đột ngột nắm lấy tay cô.

Hắn kéo cô đi về hướng khác.

“Chúng ta đi đâu vậy?”

Tô Ngôn có chút bối rối hỏi.

Giang Ngộ không trả lời, hai người đi thêm một đoạn rồi dừng lại ở một góc hành lang.

“Đứng yên ở đây.”

Giọng nói trầm thấp của hắn vang lên, rồi cô thấy hắn lấy ra một chiếc nhẫn, từ từ quỳ một chân xuống.

“Này, bạn nhỏ cùng bàb, anh không giỏi nói những lời tình tứ, chỉ nói một câu thôi.”

“Gả cho anh nhé.”

Khoảnh khắc này, Tô Ngôn như sững người tại chỗ, đầu óc trống rỗng.

Cô đứng đó, chẳng biết phải làm thế nào.

Đây chính là nơi mà họ đã gặp nhau lần đầu tiên.

Lúc này, từ hai phía hành lang đột nhiên có rất nhiều người bước ra.

Nhìn kỹ lại, toàn bộ đều là bạn học cũ của lớp 12-3.

Thầy Lưu Quốc Khánh dẫn đầu với nụ cười rạng rỡ trên gương mặt.

Những khuôn mặt quen thuộc lần lượt xuất hiện trước mắt cô, cảnh tượng của năm lớp 12 lại một lần nữa hiện lên trong đầu.

Cả lớp cùng nhau học bài trong giờ, có người trong lớp yêu đương thì cả đám cùng hùa theo trêu chọc.

Khi mất điện trong giờ tự học buổi tối, cả lớp cùng nhau vui vẻ, lén lút chơi điện thoại.

Những khoảnh khắc đó là thời gian không thể quay trở lại, nhưng cũng là tài sản quý giá nhất trong đời cô.

Cả lớp đồng thanh hô to: “Gả cho cậu ấy đi, Gả cho cậu ấy đi…”

Tiếng hô vang dội vọng khắp cả tòa nhà.

Tô Ngôn cảm thấy mình sắp khóc.

Mũi cô cay cay, nước mắt lăn dài xuống má.

Giang Ngộ thấy cô khóc, lập tức có chút hoảng loạn.

Hắn định đứng lên dỗ dành cô, nhưng cô đã lên tiếng: “Anh còn đứng ngây ra đó làm gì?”

Nói rồi, cô đưa tay ra phía trước.

Giang Ngộ khựng lại một chút, rồi từ từ mỉm cười, hắn đeo nhẫn vào tay cô.

Hắn đứng lên, xòe lòng bàn tay ra, chẳng biết từ khi nào, trong lòng bàn tay hắn đã có thêm một viên kẹo sữa.

Bạn nhỏ cùng bàn của hắn, mỗi khi khóc, đều cần có kẹo để an ủi.

Tô Ngôn cầm lấy viên kẹo trong tay hắn, bao nhiêu lời muốn nói đều hóa thành một nụ cười đẫm lệ.

Cô bỗng nhiên nhớ lại bốn năm trước…

Ngày đầu tiên cô đến trường Trung học số 1.

Chính tại nơi đây, cô đã gặp Giang Ngộ.

Cậu thiếu niên ấy rất cao, mặc một chiếc áo thun đen, quần dài đen, đôi chân thon dài. Cậu ấy có khuôn mặt đẹp trai, đôi mắt sâu thẳm như được phủ một lớp mực.

Đôi mắt đẹp đữ ấy khiến người ta không thể không chú ý, rực rỡ đến mức không thể lờ đi.

Chỉ một lần chạm mặt, dáng vẻ của hắn đã in sâu vào lòng cô.

Giống như tuổi thanh xuân của cô, khắc cốt ghi tâm.

Hoàn thành chính văn.