“Đủ rồi.”
Giang Ngộ thật sự không thể chịu đựng thêm nữa: “Gọi chúng mày đến để giúp tao nghĩ ý tưởng, còn chúng mày thì hay rồi, tự cãi nhau luôn.”
Đàm Thư Dư ho nhẹ một tiếng, hắng giọng nói: “Anh Ngộ, theo em thấy thì cầu hôn chỉ là một hình thức, điều quan trọng là phải chân thành.”
Giang Ngộ đương nhiên hiểu rằng đây chỉ là một hình thức. Nhưng chính cái hình thức này lại làm hắn đau đầu không ít.
Đường Thi Phú vội vàng phụ họa: “Em thấy Thư Dư nói đúng. Đừng bận tâm đến mấy thứ phô trương kia nữa. Người khác thấy lãng mạn hay không cũng không quan trọng, chỉ cần tiên nữ Ngôn Ngôn thích là được.”
Đây là lần thứ hai hôm nay Giang Ngộ nghe Đường Thi Phú gọi “Ngôn Ngôn”.
Hắn nhíu mày, lạnh giọng nói: “Không biết gọi là chị dâu à?”
Lời cảnh cáo trắng trợn này khiến Đường Thi Phú sợ đến mức mấy ngấn mỡ trên mặt cũng run lên.
Cậu lập tức sửa lại: “Chị dâu chắc chắn thích anh nhất, đừng quá bận tâm mấy cái hình thức đó.”
Đàm Thư Dư ở bên cạnh gật đầu, lần hiếm hoi cậu và Đường Thi Phú đạt được sự đồng thuận.
Giang Ngộ càng nhíu mày chặt hơn.
Rốt cuộc hắn nên làm thế nào đây?
—
Vào kỳ nghỉ Quốc Khánh, Tô Ngôn đã về nhà từ rất sớm.
Vừa về đến nhà, cô đã nhận được cuộc gọi từ Giang Ngộ.
Hắn nói sẽ đến đón cô, đưa cô đến trường Trung học số 1 vì Lưu Quốc Khánh muốn gặp họ.
Tô Ngôn không từ chối, cô thay một chiếc váy dài rồi ra khỏi nhà.
Hôm nay Giang Ngộ mặc trang phục rất thoải mái. Dáng người hắn thẳng tắp, đầu tóc gọn gàng, mang theo vẻ trẻ trung quen thuộc.
Hắn lười biếng tựa vào xe, mỉm cười như có như không.
Vừa nhìn thấy hắn, khóe miệng Tô Ngôn không khỏi cong lên.
Cô chạy nhanh về phía hắn.
“Thật sự phải đến trường à?”
Dù là kỳ nghỉ Quốc Khánh, nhưng học sinh lớp 12 có lẽ vẫn chưa được nghỉ.
Họ đến đó liệu làm phiền thầy Lưu giảng dạy không?
“Ừ.” Giang Ngộ mở cửa xe, nhàn nhạt đáp.
Tô Ngôn ngoan ngoãn lên xe, nghiêng đầu nhìn sang Giang Ngộ bên cạnh.
Đường nét nghiêng của hắn rõ ràng, đẹp trai khí chất, trông có vẻ chững chạc hơn nhiều.
Giang Ngộ của cô thật sự rất đẹp trai.
Thật may, hắn là của cô.
Nghĩ đến điều đó, cô cảm thấy vui vẻ vô cùng, như thể xung quanh tràn ngập bong bóng màu hồng.
Giang Ngộ nhận ra ánh mắt của cô, khóe miệng cong lên: “Có phải em đang nghĩ bạn trai em đẹp trai lắm đúng không?”
Tô Ngôn: “…” Đồ tự luyến, mặt dày.
Chẳng bao lâu, hai người đã đến trường Trung học số 1.
May mắn là bác bảo vệ vẫn nhận ra Giang Ngộ, vị thủ khoa khối tự nhiên của bốn năm trước, một học thần nổi tiếng của trường.
Vì thế, họ được cho vào ngay lập tức.
Giang Ngộ nắm tay Tô Ngôn cùng nhau bước vào trường.
Lúc này là giờ học nên không có nhiều người qua lại, không gian khá yên tĩnh.
Hai người đi bộ một lúc, rồi dừng lại ở sân vận động.
Tô Ngôn nhìn về phía sân bóng rổ, cảm thán: “Em nhớ hồi cấp ba anh rất thích chơi bóng rổ, thường xuyên đứng đây nhìn thấy anh.”
Nghe thấy cô nói vậy, Giang Ngộ đột nhiên dừng bước, cúi đầu nhìn cô: “Hóa ra em thường xuyên lén nhìn anh chơi bóng rổ.”
Giọng điệu của hắn đầy vẻ tự luyến.
“Thích anh đến vậy sao?”
Tô Ngôn: “…” Đúng là đồ không biết xấu hổ.
“Chỉ là mỗi lần về nhà em đều phải đi qua đây thôi.”
Giang Ngộ nghe vậy, nhíu mày.
Hắn biết, cô chỉ tình cờ đi ngang qua.
Hơn nữa, gần như mỗi lần cô đi ngang qua đây, đều cúi đầu.
Tay cầm một cuốn sổ nhỏ, vừa đi vừa học thuộc tiếng Anh, học thuộc ngữ văn, tóm lại là chẳng bao giờ nhìn đến hắn.
Người lén lút nhìn thực ra là hắn.
Tô Ngôn lại quay đầu nhìn sân vận động, nhớ đến lần Giang Ngộ giúp cô trong buổi kiểm tra thể lực, bất giác mỉm cười.