Giang Ngộ thấy ba mẹ Tô vẫn chậm chạp chưa đáp lời, hắn liền bước đến trước mặt họ.
“Xin hai bác yên tâm, cháu sẽ trân trọng Ngôn Ngôn, không để cô ấy chịu bất kỳ thiệt thòi nào, sẽ cho cô ấy một cuộc sống tốt nhất. Cháu sẽ nỗ lực hết mình để mang lại hạnh phúc cho cô ấy.”
“Nếu cháu thất hứa hoặc không làm được như những gì mình đã nói, cháu xin chịu mọi sự xử lý từ hai bác.”
Giang Ngộ đứng thẳng người, dáng người hắn cao lớn vững chãi, biểu cảm nghiêm túc và trang trọng, giống như đang thề nguyện.
Tô Ngôn nhìn khuôn mặt góc cạnh của hắn, bỗng nhiên cảm thấy có hơi muốn khóc.
“Ba mẹ~” Tô Ngôn khẽ gọi.
Ba mẹ Tô liếc nhìn cô, cuối cùng cũng nhượng bộ.
Thôi được rồi, thật ra cậu nhóc này trông cũng không tồi.
Ngoại hình ưa nhìn, gia thế tốt, có năng lực, quan trọng nhất là cậu ấy đối xử tốt với Ngôn Ngôn.
Dù tính tình có thể không được tốt lắm, nhưng họ vẫn tin vào con mắt nhìn người của Ngôn Ngôn.
Cả ba mẹ Tô cùng đứng dậy, với tư cách là người đàn ông duy nhất trong nhà, ba Tô lên tiếng: “Chuyện đã nói đến mức này rồi, nếu chúng tôi còn không đồng ý, chắc Ngôn Ngôn sẽ bỏ nhà ra đi mất.”
“Con đâu có!”
Tô Ngôn không hài lòng nhìn bố mình. Cô đâu phải là trẻ con nữa đâu.
Ba Tô đẩy nhẹ cặp kính lên, tiếp tục nói: “Mặc dù chúng tôi đã đồng ý, nhưng hy vọng cậu có thể bảo vệ tốt cho Ngôn Ngôn, giữ vững lời hứa.”
Trong nhà này chỉ có một đứa con duy nhất khỏe mạnh, từ nhỏ đã được nuôi nấng như báu vật, dù đôi khi có nghiêm khắc với nó, nhưng tất cả đều là vì muốn tốt cho con bé.
Là ba mẹ, họ đương nhiên không muốn xa rời con cái.
Nhưng con cái lớn rồi, rồi cũng đến lúc phải rời xa.
“Cháu nhất định sẽ làm vậy.” Giang Ngộ gật đầu, bất luận là giọng nói hay ánh mắt đều vô cùng kiên định.
Khoảnh khắc đó, Tô Ngôn đột nhiên cảm thấy muốn khóc.
Mũi cô cay cay, nước mắt như muốn trào ra.
“Được rồi, hai đứa ra ngoài đi dạo chút đi. Chúng ta sẽ bàn về chuyện cưới xin.”
Ba Tô lên tiếng, bố Giang cũng gật đầu đồng tình.
Nghe vậy, lông mày Giang Ngộ khẽ động, ý cười thoáng hiện nơi đáy mắt, hắn kéo tay Tô Ngôn đi ra ngoài.
Cho đến khi đã ra khỏi tiểu khu, Tô Ngôn vẫn còn đang mơ mơ hồ hồ.
Giang Ngộ thấy cô ngẩn ngơ, liền nhướn mày hỏi: “Sao? Vui quá đến nỗi ngốc luôn rồi à?”
Tô Ngôn khựng lại, mặt bỗng đỏ bừng.
“Anh mới ngốc đó!”
Bây giờ cô không sợ hắn nữa.
Lúc học cấp ba, có tin đồn rằng hắn là một tên côn đồ hung ác, nhưng sau khi trở thành bạn cùng bàn, cô mới biết tất cả chỉ là lời đồn vô căn cứ.
Cả năm lớp mười hai, cô chưa từng thấy hắn đánh ai bao giờ.
Năm cuối cấp cô đã không sợ hắn, giờ thì càng không.
Bởi vì, lời hứa của hắn khi nãy.
Nghĩ đến lời hứa ấy, Tô Ngôn bất chợt cụp mắt xuống, giọng nhỏ nhẹ: “Hôm nay anh lại không bàn chuyện này với em.”
Giọng điệu đầy trách móc.
Giang Ngộ nhíu mày, nụ cười trên mặt hắn biến mất.
Cô bé này không lẽ lại giận nữa sao?
Hắn định lên tiếng giải thích, nhưng bị Tô Ngôn ngắt lời.
“Nhưng… làm tốt lắm.”
Tô Ngôn không ngần ngại khen ngợi.
Mặc dù gặp bố của Giang Ngộ có hơi ngượng ngùng, nhưng ít nhất, cô đã vượt qua được cửa ải của ba mẹ mình.
Giang Ngộ từ từ mỉm cười, hắn đột nhiên hướng người về phía trước, hơi khom lưng, một tay đút vào túi quần.
Khuôn mặt điển trai của hắn hiện lên một nụ cười nhẹ, đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Vậy, anh có phần thưởng gì không?”
Tô Ngôn: “…”
Cô còn chưa kịp phản ứng thì cằm đã bị những ngón tay dài của Giang Ngộ nâng lên.
Đôi môi anh đào của cô ngay lập tức bị bao phủ bởi đôi môi lạnh buốt của hắn.