Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Ấy Vị Kẹo

Chương 87

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhìn thấy Giang Ngộ như thế này, Tô Ngôn cảm thấy trong lòng có chút khó chịu.

Một người tựa con cưng của trời luôn kiêu ngạo, không chịu khuất phục như hắn, vậy mà giờ đây lại hạ mình xin lỗi cô.

Giang Ngộ trước kia không phải như vậy.

Hắn sẽ không nói những lời dịu dàng tình tứ, cũng sẽ không dễ dàng cúi đầu trước bất kỳ ai.

Chàng trai ngạo nghễ, không màng mọi thứ ngày ấy, cuối cùng đã trưởng thành thành một người đàn ông vì cô.

Tô Ngôn đột nhiên nhận ra rằng, lựa chọn của cô từ đầu đến cuối đều là đúng đắn.

Đột nhiên cô vươn tay ra, nhẹ nhàng ôm lại hắn.

“Thực ra, anh không cần phải mọi thứ đều nghe theo em, chỉ cần anh đừng chiến tranh lạnh với em là được.”

Tô Ngôn bĩu môi, dựa vào lòng hắn.

Chiến tranh lạnh gì đó, thật là khiến người ta đau đầu.

Giang Ngộ nhíu mày, rõ ràng là cô mới là người bắt đầu chiến tranh lạnh trước, vậy mà bây giờ lại đổ lỗi cho hắn.

Hắn mấp máy môi, định nói gì đó để tự biện minh, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ ngoan ngoãn của cô, hắn lại nhịn.

Thôi bỏ đi, cô vui là được rồi.

Hắn đưa tay lên, xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cô.

Hắn đột nhiên buông cô ra, trong đôi mắt đen láy hiện lên sự lạnh lùng.

“Bây giờ, chúng ta nói chuyện chính một chút.”

“Hả?” Tô Ngôn ngơ ngác nhìn hắn, sao đột nhiên lại trở nên hung dữ thế này?

“Ai cho phép em mặc ít như vậy? Và em với cái tên Thời gì đó có mối quan hệ tốt lắm à?”

Tô Ngôn: “…..”

Tên này… đang ghen sao?

Giang Ngộ cởϊ áσ vest ra, ép buộc khoác lên vai Tô Ngôn.

“Em đi cùng với Bối Bối. Cậu Thời Quang đó cũng là người mà cậu ấy thích, bọn em chỉ chào hỏi đơn giản vài câu thôi.”

Giọng của Tô Ngôn yếu dần đi, cô cúi đầu, cảm giác giống như một đứa trẻ vừa phạm lỗi bị bắt quả tang.

Giang Ngộ nhíu mày không nói gì, bỗng nhiên hắn nắm chặt tay cô, siết chặt trong lòng bàn tay hắn.

Động tác thể hiện sự chiếm hữu mạnh mẽ.

Hắn không nói gì, nhưng lại mỉm cười thờ ơ.

Hắn sải chân bước về phía trước.

Lúc này, trong đầu hắn đang nghĩ, hay là nắm tay cô đi một vòng quanh hội trường buổi tiệc nhỉ?



Sáng sớm hôm sau, Tô Ngôn vẫn chưa tỉnh ngủ thì đã bị mẹ gọi dậy.

Cô mắt nhắm mắt mở bước vào phòng khách, và khi nhìn thấy người ngồi trên ghế sofa, cô giật mình tỉnh hẳn.

Là Giang Ngộ, và…

Một người đàn ông lớn tuổi mặc trang phục chỉnh tề, trông chững chạc và điển trai, có nét giống Giang Ngộ.

Khóe miệng Tô Ngôn giật giật, đây là… bố của Giang Ngộ sao?

Giang Doãn Đông khi nhìn thấy Tô Ngôn thì bỗng nhiên đứng dậy, gương mặt vốn nghiêm nghị của ông nở một nụ cười.

“Chào cháu, Tô Ngôn, chú là Giang Doãn Đông, bố của Giang Ngộ.”

Giọng nói của ông kéo Tô Ngôn trở về thực tại.

Tô Ngôn vội vàng cúi chào ông, lắp bắp nói: “Cháu… cháu chào chú Giang, cháu là Tô Ngôn ạ.”

Má ơi, cô cảm thấy mình không biết nói gì nữa rồi, phải làm sao đây?

Thật là căng thẳng.

Giang Ngộ làm sao thế này?

Sao không bàn bạc gì với cô trước?

Tô Ngôn nhìn về phía kẻ đầu sỏ đang đứng cách đó không xa, chỉ thấy Giang Ngộ uể oải dựa vào tường, hắn đứng đó nhìn cô mà không hề nói gì, chỉ nở một nụ cười nhàn nhạt.

Giang Doãn Đông chào hỏi xong lại ngồi xuống vị trí của mình.

Ông rất nghiêm túc nói: “Hai vị, chúng ta tiếp tục chuyện vừa rồi nhé.”

“Giang Ngộ con trai tôi rất nghiêm túc với Tiểu Ngôn con gái của hai vị. Ít nhất với tư cách một người cha, tôi thấy nó là một người đàn ông đáng tin cậy. Tôi mong hai vị yên tâm giao cháu Tô Ngôn cho nó.”

Ba mẹ Tô im lặng, muốn họ giao con gái mình cho người khác, trong lòng thực sự không thoải mái.

Nhưng Ngôn Ngôn thực lòng thích Giang Ngộ, mà bố của cậu ấy cũng đã đến tận nơi rồi, họ không có lý do gì để từ chối.
« Chương TrướcChương Tiếp »