Chương 83

Tô Ngôn trở về phòng, mở điện thoại lên, nhưng Giang Ngộ vẫn chưa nhắn tin cho cô.

Trong khoảnh khắc đó, một cụm từ vụt qua trong đầu cô.

Gọi là ‘Chiến tranh lạnh’.

Tô trước giờ chưa từng yêu ai ngoài Giang Ngộ, giờ đây cô thấy trong lòng có hơi mệt mỏi.

Cô nằm xuống giường, mở vòng bạn bè Wechat lên, định đăng gì đó để thể hiện cảm xúc của mình.

Hừm…

Cũng để ai đó biết cô đang làm gì.

Tô Ngôn lấy từ ngăn kéo ra vài gói đồ ăn vặt, cùng với những viên kẹo sữa mà cô yêu thích, đặt chúng lên bàn máy tính và mở máy lên.

Cô vào Tencent Video, bật bộ anime “Hoàng tử tennis”.

Sau đó, cô chụp một bức ảnh.

Viết thêm dòng trạng thái và đăng lên Wechat.

“Khi tâm trạng không tốt, phải ăn gì đó và xem anime để lấy lại tinh thần. Kẹo sữa yêu thích cũng không thể thiếu.”

Lần này, chắc hắn sẽ biết là cô đang dỗi rồi chứ?

Giang Ngộ đương nhiên nhìn thấy dòng trạng thái này của Tô Ngôn.

Hắn cũng biết cô đang giận dỗi.

Nhưng tâm trạng của hắn có khá hơn cô chút nào đâu?

Trợ lý Trần nơm nớp lo sợ đứng trước mặt Giang Ngộ để báo cáo tình hình công ty hôm nay và các kế hoạch cho ngày mai.

Hôm nay, sắc mặt Giang tổng cứ đen sì sì, tính tình cũng nóng nảy hơn nhiều. Chắc là chưa qua được cửa ải của bố mẹ vợ tương lai, hay là cãi nhau với bạn gái nhỉ?

Sau khi báo cáo xong công việc trong ngày, trợ lý Trần cảm thấy thật sự không thể chịu nổi cái bầu không khí ngột ngạt này nữa, cứ ở lại đây thì sẽ chết mất.

Anh ta run rẩy chuẩn bị lui ra ngoài thì Giang Ngộ lại gọi anh ta lại.

“Chọc bạn gái giận thì nên làm thế nào?”

Nghe vậy, trợ lý Trần chớp chớp mắt, cau mày nói: “Tất nhiên là phải xin lỗi rồi.”

Ánh mắt Giang Ngộ trầm xuống, không phải chỉ cần xin lỗi là có thể dễ dàng giải quyết chuyện này.

Trợ lý Trần thấy Giang Ngộ không nói gì, tiếp tục tự mình nói: “Xin lỗi cũng phải có nghệ thuật.”

“Con gái đều rất dễ mềm lòng, chúng ta cần thể hiện đủ sự chân thành, không chỉ nói xin lỗi một cách qua loa là xong, mà phải đặt tình cảm vào đó, cần có hành động thực tế. Mỗi lần vợ tôi giận, tôi cảm thấy hành động của mình phải thật chân thành, mua túi xách, mua mỹ phẩm…”

“Ra ngoài.”

Giang Ngộ lạnh lùng thốt ra hai từ.

Từ khi nào mà hắn lại thuê một trợ lý lắm mồm như thế?

Ồn ào thật.

Trợ lý Trần lập tức ngừng nói.

Tính tình của Giang tổng quả thật là khó mà chịu đựng được.

Với tính cách này, cô gái nào có thể chịu nổi chứ?

Để bảo toàn tính mạng, anh ta tất nhiên không dám nói thêm gì, cầm tài liệu và nhanh chóng chuồn đi.

Sợ rằng nếu ở lại thêm lát nữa, sẽ lại bị gọi quay lại mất.

Giang Ngộ ngồi một mình trong văn phòng, trời lúc này đã tối rồi.

Ánh đèn bên ngoài chiếu sáng cả thành phố, rực rỡ và đẹp mắt vô cùng.

Giang Ngộ đứng dậy bước tới bên cửa sổ rồi nới lỏng cà vạt.

Nhìn từ đây xuống có thể thấy được nửa thành phố Lịch Thành.

Cũng có thể nhìn thấy vị trí nhà cô.

Hắn nhìn về phía xa xa, trên gương mặt ngày càng thêm phần đẹp trai ấy không lộ ra bất cứ cảm xúc gì.

Trải qua mấy năm tôi luyện và mài dũa, hắn sớm đã trở thành một Giang Ngộ khác mất rồi.

Hắn đã trở nên điềm đạm và thâm trầm hơn, nhưng chỉ chuyện liên quan đến cô, hắn lại dễ dàng trở nên nóng nảy, bốc đồng, thậm chí là trẻ con.

Nhưng mà xin lỗi…

Giang Ngộ không nghĩ rằng mình đã làm sai.

Chẳng lẽ việc hắn muốn kết hôn với cô, muốn ở bên cô mãi mãi lại là sai sao?

Không, hắn không sai.

Hắn lấy điện thoại ra nhìn dòng trạng thái cô vừa đăng, khẽ nhíu mày.

Nhưng mà cô giận rồi

Giờ phút này, Giang Ngộ có chút bối rối. Nếu là hồi học cấp ba, chỉ cần mua cho cô một túi kẹo và giảng cho cô vài bài tập trong đề là êm rồi.

Nhưng bây giờ thì…

Phải dỗ thế nào đây?