Chương 82

Sau khi Tô Ngôn đi được một đoạn, cô phát hiện Giang Ngộ không hề đuổi theo mình.

Ban đầu cô không tức giận lắm, nhưng giờ thì cơn giận trong lòng bỗng chốc bùng lên.

Cô nghĩ rằng hắn sẽ đuổi theo!

Suốt bốn năm qua, họ hầu như chưa từng cãi nhau. Dù có cãi nhau, cũng chỉ là cơn giận nho nhỏ từ phía cô. Những lần cãi vã nho nhỏ như thế đều rất nhanh làm hoà.

Nhưng Tô Ngôn hiểu rất rõ, lần này không giống vậy.

Giang Ngộ đang tức giận, mà cô cũng không thể nào nhượng bộ trong chuyện này.

Tô Ngôn thật sự cảm thấy đau đầu.

Thôi, tạm thời không quan tâm đến hắn nữa, trước tiên về nhà làm vui lòng bố mẹ đã.

Cô hít một hơi sâu rồi đi về phía trạm xe.

Ba mẹ Tô biết hôm nay Tô Ngôn sẽ về nhà, nên đã chuẩn bị sẵn một bài diễn thuyết, chỉ chờ cô về để khuyên bảo.

Khi ăn tối, ba Tô hắng giọng hỏi: “Ngôn Ngôn, con và cậu nhóc họ Giang đó bắt đầu yêu nhau từ khi nào?”

Tô Ngôn biết, sớm muộn gì ba mẹ cũng sẽ hỏi, và cô cũng sẽ phải thành thật khai báo.

“Ba mẹ, con và Giang Ngộ bắt đầu hẹn hò từ sau kỳ thi đại học. Trước đó, chúng con là bạn cùng bàn, anh ấy đã giúp đỡ con rất nhiều trong việc học và cuộc sống.”

“Trước đây, vì chuyện của chị mà con không thể vượt qua được nỗi ám ảnh đó, cũng là anh ấy khai sáng cho con, con mới hiểu ra và có thể thi đậu vào trường đại học với kết quả như vậy.”

Những điều Tô Ngôn nói đều là sự thật, Giang Ngộ trong thời gian còn học cấp ba đã thực sự chăm sóc cô rất nhiều.

Hơn nữa, cũng vid có Giang Ngộ mà cô mới nghĩ thông được một số chuyện.

Chính vì Giang Ngộ đủ xuất sắc, cô mới có động lực để phấn đấu đuổi kịp hắn và đi đến được ngày hôm nay.

“Vậy tại sao trước đây con không nói cho ba mẹ biết?”

Mẹ Tô hỏi thẳng, giọng điệu không dịu dàng như ba Tô.

Tô Ngôn đặt đũa xuống và nói: “Thứ nhất là vì mấy năm qua anh ấy ở nước ngoài, thứ hai,m là vì con sợ ba mẹ sẽ không đồng ý.”

“Ba mẹ quả thật không đồng ý.”

Mẹ Tô thẳng thừng đưa ra câu trả lời, mặt không đổi sắc, giọng điệu vẫn cứng rắn như mọi khi.

“Mẹ à, Giang Ngộ chỉ là tính cách hơi kiêu ngạo, cộng thêm tính khí cũng có thể không được tốt lắm, nhưng tất cả những điều đó chỉ là đối với người khác. Anh ấy rất tốt với con, chưa bao giờ mắng con hay hung dữ con.”

“Chúng con thật lòng yêu nhau. Con đã đợi anh ấy bốn năm, và anh ấy cũng đã đợi con bốn năm. Chúng con đã dành những năm tháng đẹp nhất cho nhau, con không muốn bỏ lỡ anh ấy. Con cũng hy vọng bố mẹ sẽ tôn trọng sự lựa chọn của con.”

Nghe Tô Ngôn nói vậy, mẹ Tô nhíu chặt mày, định nói gì đó nhưng bị ba Tô ngăn lại.

Ba Tô thở dài và nói: “Ngôn Ngôn à, là bậc cha mẹ, tất nhiên chúng ta muốn con được hạnh phúc. Nhưng cái cậu đó, thực sự không để lại ấn tượng tốt cho ba mẹ. Hơn nữa, gia thế của cậu ta chắc chắn không tầm thường, đúng không?”

“Với gia cảnh như vậy, chưa nói đến mối quan hệ trong gia đình cậu ta như thế nào, chúng ta là một gia đình bình thường. Nếu con thực sự kết hôn với cậu ta, sau này con bị ức hϊếp thì phải làm sao?”

“Tính cách của cậu ấy vừa nhìn là biết bá đạo quen thói rồi, đến lúc con chịu ấm ức ở bên ngoài, hoặc có chuyện gì xảy ra, thì ba và mẹ phải làm sao?”

Đối mặt với câu hỏi của ba Tô, Tô Ngôn chỉ biết im lặng.

Dù cô biết Giang Ngộ sẽ không làm cô bị tổn thương, sẽ không để cô phải chịu ấm ức, nhưng cô không thể đảm bảo về gia đình của hắn.

“Ba, mẹ, con biết ba mẹ lo lắng cho con, nhưng, con thích anh ấy, anh ấy là người đầu tiên con yêu, cũng là người cuối cùng con yêu. Con cũng tin tưởng anh ấy.”

Nói xong, Tô Ngôn đứng dậy và trở về phòng.

Để lại ba mẹ Tô ngồi đó.

Ba Tô thở dài: “Con gái lớn rồi, không giữ được nữa.”