Những ngày tháng của năm cuối cấp ba trôi qua rất nhanh, đặc biệt là đối với những học sinh miệt mài phấn đấu trong đống đề.
Thành tích của Tô Ngôn mỗi kỳ thi đều có sự tiến bộ rõ rệt.
Hiện giờ, cô đã đứng trong top 5 của lớp và có thể xếp hạng trong top 50 của toàn khối.
Trường Trung học số 1 là trường trọng điểm, với vị trí này, Tô Ngôn hoàn toàn có thể vào được các trường đại học hàng đầu.
Ba mẹ Tô khi biết kết quả của Tô Ngôn, cũng vô cùng vui mừng.
Đặc biệt là mẹ cô.
Cuối tuần, Tô Ngôn trở về nhà, mẹ Tô đã về từ rất sớm.
Bà ngồi trên sofa, trong tay cầm bảng điểm của Tô Ngôn trong vài tháng gần đây.
Kể từ sau cuộc tranh cãi lần trước, hai người vẫn chưa ai xin lỗi đối phương, mối quan hệ giữa họ vẫn như trước, không quá căng thẳng nhưng cũng không thân thiết.
Mẹ Tô thấy Tô Ngôn về, bà đặt bảng điểm xuống, nét mặt hơi nghiêm nghị, nói: “Kết quả thi của con tiến bộ rất nhiều trong những lần gần đây. Bây giờ còn hai tháng nữa là đến kỳ thi đại học, con đã suy nghĩ xem sẽ đăng ký vào trường nào chưa? Nếu chưa nghĩ ra…”
“Vậy là mẹ lại muốn chi phối cuộc đời con sao?”
Tô Ngôn ngắt lời mẹ, cô nhìn chằm chằm vào bà, trong mắt lộ rõ sự tức giận không thể che giấu.
“Tô Ngôn con đủ lông đủ cánh rồi phải không?”
Bây giờ càng ngày càng thích cãi lại, càng thích đối đầu với bà.
Càng ngày càng không nghe lời.
Tô Ngôn cười khổ: “Mẹ thật sự nghĩ rằng mình hoàn toàn không có lỗi sao? Chị biến thành như bây giờ, tất cả là do mẹ. Giờ mẹ lại muốn kiểm soát cuộc đời con nữa, rốt cuộc mẹ muốn gì, muốn hủy hoại gia đình này hoàn toàn sao?”
Câu cuối cùng, Tô Ngôn gần như hét lên.
Mẹ Tô nghe xong, sững sờ đứng tại chỗ, bà nhìn con gái trước mặt, trong lòng trào dâng những cảm xúc khó nói.
Nghe thấy tiếng tranh cãi của hai mẹ con, ba Tô đang nấu ăn trong bếp vội chạy ra, khuyên nhủ: “Thôi nào, thôi nào, mỗi lần đều cãi nhau vì những chuyện như vậy. Chuyện đã qua thì để nó qua đi, Ngôn Ngôn, mẹ con cũng không phải là muốn…”
Ba Tô còn chưa nói hết câu, Tô Ngôn đã quay người vào phòng.
Ba cô lúc nào cũng vậy, lúc nào cũng bênh vực mẹ, lúc nào cũng đóng vai người tốt.
Ở trong nhà này, thật sự rất mệt mỏi.
Tiếng đóng cửa “rầm” làm mẹ Tô hoàn toàn bừng tỉnh.
“Ôi, anh biết nói gì với em đây, con bé vốn dĩ học nội trú, mỗi tuần chỉ về nhà một ngày, sao em cứ phải cãi nhau với nó vậy?”
Ba Tô nói với vẻ bất lực.
“Anh nhìn nó đi, có phải em là người bắt đầu cãi nhau với nó trước không?”
Mẹ Tô vốn là người phụ nữ mạnh mẽ, làm sao bà chịu nổi cảnh con gái ruột đối xử với mình như vậy.
Ba Tô vỗ nhẹ vai bà: “Chuyện của Tiểu Đường, chúng ta cũng có trách nhiệm, Ngôn Ngôn nói không sai, chúng ta đều nên tự nhìn lại mình.”
Mẹ Tô cúi đầu, nhớ lại Tô Đường vẫn đang nằm trong bệnh viện, trong mắt bà lại bắt đầu ngấn lệ.
“Hồi đó là lỗi của em, không nên tạo áp lực quá lớn cho nó, không nên ép nó học ngành mà nó không thích. Kết quả là từ nhỏ đến lớn, nó không có bạn bè, cũng không có vòng giao tiếp của riêng mình. Vì vậy, nó mới dễ dàng bị tên khốn đó lừa gạt.”
Ba Tô thở dài nặng nề: “Dù người thực sự làm tổn thương Tiểu Đường là tên súc sinh đó, nhưng chúng ta cũng có trách nhiệm, Ngôn Ngôn trách chúng ta, cũng là lẽ đương nhiên.”
Mẹ Tô đột nhiên kéo áo ba Tô, nhìn ông: “Anh nói xem, bệnh của Tiểu Đường có thể chữa khỏi không?”
Ba Tô đang định trả lời, thì thấy Tô Ngôn đứng ở góc phòng, tay cô cầm ly nước khẽ run rẩy.