Tiếng chuông vào lớp vang lên, Lưu Quốc Khánh bước vào lớp với bảng điểm trên tay.
“Kết quả kỳ thi đánh giá đã có. Giang Ngộ của lớp chúng ta lần này vẫn giữ vững vị trí đầu tiên, thực sự là niềm tự hào của trường. So với các kỳ thi tháng trước, thành tích chung của lớp chúng ta cũng đã có tiến bộ đáng kể.”
“Nói về tiến bộ, tôi đặc biệt khen ngợi Tô Ngôn. Trong kỳ thi tháng đầu tiên của lớp 12, em ấy xếp hạng hơn bảy trăm toàn khối, kỳ thi tháng thứ hai đã vươn lên hạng năm trăm, và lần này, đã tiến lên hạng 203 toàn khối. Mỗi lần đều có sự tiến bộ lớn, hy vọng các em hãy học hỏi từ em ấy.”
Nghe thấy giáo viên chủ nhiệm nói như vậy, tất cả mọi người gần như đồng loạt nhìn về phía Tô Ngôn. Cô cười nhẹ, không quen với việc bị nhiều ánh mắt dõi theo như vậy.
Giang Ngộ cười và nhìn Tô Ngôn: “Bạn nhỏ cùng bàn thông minh thật.”
Một lời khen không hề keo kiệt.
Tiến bộ từng chút một mà không phải kiểu tự dưng thi tốt ngay, như vậy mới không khiến người khác nghi ngờ.
Như vậy thì sẽ rất phiền phức.
“Quá khen.”
Tô Ngôn liếc nhìn hắn, lần này, thế mà lại rất thoải mái tinh nghịch một lần.
Nụ cười trong mắt Giang Ngộ càng sâu hơn.
Bạn nhỏ cùng bàn của hắn, dù có làm gì cũng thật xinh đẹp, ngay cả khi có chút mặt dày cũng đều rất đáng yêu.
Trên bục giảng, Lưu Quốc Khánh vẫn tiếp tục nói, bỗng dưng giọng ông cao hơn: “Tuần sau là bài kiểm tra thể lực. Điều này ảnh hưởng trực tiếp đến kỳ thi đại học của các em. Nếu không đạt, tự nhiên sẽ không được tham gia thi đại học. Những điều này tôi không cần nói nhiều nữa. Các em nào yếu về thể lực có thể tận dụng cuối tuần này để rèn luyện thêm. Chúng ta phải cố gắng để tất cả đều vượt qua.”
“Àiii~”
Nghe thấy lời của Lưu Quốc Khánh, cả lớp đồng loạt than thở, đặc biệt là một số bạn nữ không thích vận động.
“Má ơi! Tuần sau kiểm tra sao? Tàn nhẫn quá đi!”
Đường Thi Phú không tự chủ mà nhìn xuống đôi chân mình, đôi chân mập mạp thế này, chạy bộ làm sao nổi?
Tô Ngôn cũng lộ vẻ mặt như cuộc sống này thật vô nghĩa, ủ rũ chống cằm.
Từ nhỏ cô đã không thích thể dục, đặc biệt là chạy đường dài, chạy một vòng đã là giới hạn của cô.
Phải làm sao đây? Làm sao đây?
Cô có chết trên sân vận động không ta?
Giang Ngộ nhìn cô như vậy, liền đoán được nguyên nhân là gì.
“Sợ rồi?” Giọng hắn thờ ơ, mang theo chút trêu đùa.
Tô Ngôn nhăn nhó mặt mày, thở dài: “Làm sao đây? Chạy là điểm yếu của tớ.”
Giang Ngộ cúi đầu, nhìn một cái là biết ngay. Bạn nhỏ cùng bàn của hắn có thân hình yếu ớt, lại gầy gò như thế, thể dục làm sao mà tốt được?
“Yên tâm đi, có tôi đây.”
Tô Ngôn nghe hắn nói, theo phản xạ quay đầu lại nhìn.
Giang Ngộ vẫn giữ vẻ lạnh lùng như thường lệ, nhưng đôi mắt đen nhánh của hắn lại sáng lấp lánh ánh sáng, như bước ra từ trong truyện tranh.
Câu nói ấy lại một lần nữa khiến lòng Tô Ngôn dậy lên những gợn sóng.
Có hắn ở đây?
Bất chợt, cô cảm thấy rất an tâm.
Cô hình như thật sự rất tin tưởng hắn.
Cô cũng rất sẵn sàng tin tưởng hắn.
Nhưng cô thực sự không muốn chạy bộ chút nào.
Thứ hai.
Buổi chiều, khối 12 bắt đầu lần lượt kiểm tra thể lực.
Thực ra cũng không khác gì hình thức thi thể dục bình thường: chạy dài, gập bụng, nhảy xa…
Bài gập bụng của Tô Ngôn chỉ vừa đạt tiêu chuẩn.
Bên nam sinh đã kiểm tra xong phần chạy dài 1000m, Giang Ngộ là người chạy xong đầu tiên, còn Đường Thi Phú không có gì ngạc nhiên khi về đích cuối cùng.
Cậu ta chạy nửa vòng, rồi không chạy nổi nữa, đành đi bộ hết quãng đường còn lại.
Tô Ngôn cảm thấy mình rất có khả năng sẽ đi theo vết xe đổ của Đường Thi Phú.
Tiếng còi của giáo viên thể dục vang lên: “Nhóm nữ đầu tiên ra đường chạy tập trung!”