Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Ấy Vị Kẹo

Chương 57

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Thiếu gia, đây là chiếc ô mà cậu cần.”

Người đàn ông nói rồi đưa chiếc ô cho Giang Ngộ.

Giang Ngộ nhận lấy chiếc ô rồi đưa cho Tô Ngôn đứng bên cạnh: “Về đi.”

Tô Ngôn liếc nhìn người đàn ông mặc vest, lúc này anh ta không nhìn họ, nên cô mới chậm rãi nhận lấy chiếc ô: “Cảm ơn.”

Giang Ngộ cười nhạt, đưa tay xoa nhẹ đầu cô, sau đó quay người rời đi.

Tô Ngôn cầm chiếc ô màu đen trong tay, đứng yên tại chỗ.

Cảm giác có gì đó không đúng cho lắm.

Rõ ràng là cô định cho hắn mượn ô, nhưng sao bây giờ lại là ngược lại rồi?

Thật là ngượng ngùng.

Tô Ngôn bước ra khỏi lớp và mở ô ra.

Đó là một chiếc ô màu đen, không có gì đặc biệt cả, nhưng cô lại cảm thấy nó rất hợp với khí chất của Giang Ngộ.

Màu đen, tuy có chút u ám, nhưng lại sạch sẽ và đơn giản.

Nghĩ đến Giang Ngộ, trái tim Tô Ngôn lại bắt đầu không nghe lời.

Chị ơi, phải làm sao đây? Em hình như thực sự rất thích cậu ấy rồi.

Hứa Bối Bối cầm ô đi đến cửa ký túc xá, định mở ô ra thì thấy Tô Ngôn đã đến nơi.

“Tớ còn định đi đón cậu nữa.”

“Ủa? Chiếc ô này của ai thế?”

“Trông giống ô của con trai, Tiểu Ngôn Ngôn, ngoan ngoãn nói thật đi, ô của ai thế? Của Giang Ngộ à?”

Tô Ngôn bị Hứa Bối Bối truy hỏi, từ từ bước về phía ký túc xá.

Giọng của cả hai dần nhỏ lại rồi mất hút.

Cách đó không xa, Giang Ngộ đứng dưới một gốc cây, hoàn toàn bị bóng tối bao trùm.

Chú Bùi cầm ô đứng cạnh hắn.

“Thiếu gia, chúng ta nên về rồi.”

Giang Ngộ thu hồi ánh mắt, một tay đút túi, tự mình bước về phía trước: “Không cần đi theo.”

Chú Bùi đột ngột dừng lại, thiếu gia lại định đi đâu nữa đây? Còn không cho theo nữa? Nếu bị ướt mưa, ốm thì biết làm sao?

Nghĩ vậy, chú Bùi lấy điện thoại ra và gọi cho Giang Doãn Đông.

Thực ra Giang Ngộ chỉ thấy tâm trạng có chút bực bội. Chỉ cần nghĩ đến việc sau kỳ thi đại học, hắn và bạn nhỏ cùng bàn của mình sẽ phải chia xa, cảm giác đó thật khó chịu.

Hắn lúc này, làm sao có thể chấp nhận việc phải rời xa cô ấy.



Kết quả kỳ thi thử lần đầu đã có.

Giang Ngộ vẫn không phụ sự mong đợi khi đứng đầu toàn thành phố, Đàm Thư Dư đứng đầu lớp 12-2 và đứng thứ hai toàn khối, xếp hạng thứ tám toàn thành phố.

Quan Hinh Nhuỵ của lớp 12-1 có kết quả hơi tụt lại, xếp thứ ba toàn khối.

Chuông báo vào học vang lên, Lưu Quốc Khánh cùng giáo viên chủ nhiệm của lớp 12-2 – thầy Trương đang trên đường đến lớp học.

“Lão Lưu này, học sinh Giang Ngộ của lớp ông thật là tài giỏi, lần nào cũng đứng đầu. Chỉ là môn ngữ văn không cao bằng Thời Quang của lớp tôi thôi.”

Lưu Quốc Khánh nghe vậy, đẩy gọng kính rồi nói: “Ngữ văn đôi khi cũng phải dựa vào may mắn. Tất nhiên, Thời Quang của lớp ông chỉ là một ngoại lệ thôi. Ai bảo cậu ta học lệch môn như vậy?”

Trong phút chốc, bầu không khí giữa hai người đột ngột trở nên căng thẳng.

Thầy Trương cúi đầu nhìn vào bảng điểm rồi nói tiếp: “Đàm Thư Dư lần này thi khá tốt, đặc biệt là môn vật lý và toán, không chênh lệch nhiều so với Giang Ngộ, chỉ vài điểm thôi. Thằng bé cuối cùng cũng làm tôi nở mày nở mặt chút rồi.”

Lưu Quốc Khánh giả vờ ho một tiếng, đùa cợt: “Không chênh lệch nhiều, nhưng tổng điểm vẫn kém hơn ba mươi mấy điểm đấy.”

Thầy Trương: “…” Xem ông đắc ý chưa kìa.

“Lớp ông lần này hình như cũng có tiến bộ? Mấy học sinh kéo chân thành tích đã tiến bộ chưa?”

Lưu Quốc Khánh gật đầu: “Đường Thi Phú vẫn như cũ, nhưng học sinh mới chuyển đến lớp tôi thì có tiến bộ rất đáng kể.”
« Chương TrướcChương Tiếp »