Kỳ thi đánh giá toàn thành phố đã kết thúc trong bầu không khí căng thẳng.
Buổi chiều sau khi thi xong, các học sinh đều rất phấn khích.
Một số học sinh tụ tập lại thảo luận đáp án, trong khi những học sinh nghịch ngợm thì nô đùa ngoài hành lang.
Đường Thi Phú đang cùng các bạn nữ trong lớp tám chuyện thì thấy thầy Lưu mặt mày nghiêm nghị bước vào lớp.
“Chỉ thi có hai ngày thôi mà các em ai nấy đã buông thả bản thân như thế này sao? Có phải các em không muốn thi đại học nữa đúng không? Trong cả tầng này, các em là ồn ào nhất đấy. Nhớ cho kỹ, đây không phải là kỳ thi đại học, tất cả đều im lặng tự học cho tôi.”
Nghe thầy chủ nhiệm quát lớn, mọi người lập tức im bặt, không ai dám phát ra tiếng động nào nữa.
Ngay cả Đường Thi Phú, người thường ngày hay nói nhiều nhất cũng không dám hé răng. Nhìn bộ dạng nghiêm khắc của thầy Lưu, không biết thầy có phải vừa bị lãnh đạo mắng hay không.
Thầy Lưu Quốc Khánh đứng trên bục giảng, nhìn những học sinh ngoan ngoãn mở sách ra, thở dài một tiếng rồi nói: “Lớp trưởng, quản lý trật tự tự học cho tốt. Buổi tự học tối nay chúng ta sẽ chữa đề toán.”
Nói xong, thầy đeo cặp ra khỏi lớp.
Khi thầy chủ nhiệm vừa rời đi, mọi người mới dám thở phào nhẹ nhõm.
Một vài học sinh bắt đầu thì thầm nói chuyện, bị Hứa Bối Bối nhắc nhở vài câu thì im lặng một chút, nhưng rồi lại tiếp tục.
Bên ngoài bắt đầu mưa.
Hơn nữa cơn mưa cũng không nhỏ, những giọt mưa lớn táp vào mặt đất tạo nên âm thanh lộp bộp.
“Wow, mưa rồi!”
Đường Thi Phú là người đầu tiên reo lên, mắt gần như dính chặt vào cửa sổ.
“Không ngờ đến mùa này mưa vẫn lớn như vậy.”
Một học sinh khác thốt lên kinh ngạc.
“Đường Thi Phú, cậu im lặng một chút cho mình được không?”
Hứa Bối Bối khó chịu quát lên, cái cậu Đường Thi Phú này, chỉ biết kiếm đủ mọi cách để không tập trung.
Cậu ấy chỉ thích nói chuyện mà thôi.
Đúng là làm người ta tức quá mà.
Tô Ngôn nhìn trời mưa bên ngoài, quả thực rất lớn, và mưa trong mùa này cũng không dễ tạnh, không phải là cứ mưa suốt đấy chứ.
Mặc dù cô ở ký túc xá, nhưng từ đây về ký túc xá cũng cách một đoạn đường, cô thì không sao, nhưng Giang Ngộ…
Nghĩ đến đây, Tô Ngôn nhìn sang Giang Ngộ đang lười biếng ngồi một chỗ: “Cậu có mang ô không?”
Giang Ngộ nhướn mày: “Cậu nghĩ sao?”
Hắn trước nay chưa bao giờ mang ô, mưa một chút có làm sao đâu, không chết người được.
Hơn nữa, có lẽ sẽ có người của nhà hon Giang mang ô đến cho hắn.
Tô Ngôn mím môi, nhíu mày nói: “Vậy lát nữa để tớ cho cậu mượn ô của tớ nhé?”
Cô cũng không hiểu vì sao khi nhìn thấy trời mưa, phản ứng đầu tiên của cô lại là hỏi hắn có mang ô không, phản ứng này thật lạ, như thể cô không thể kiểm soát được chính mình.
Nghe Tô Ngôn nói vậy, lông mày của Giang Ngộ hơi động đậy, rồi đột nhiên khóe miệng hắn nở một nụ cười có phần tà mị.
“Được thôi.”
Quan tâm hắn đến vậy sao?
Thật là một bạn nhỏ cùng bàn hiền lành và biết quan tâm người khác.
Mặc dù bên ngoài trời đang mưa, tâm trạng của Giang Ngộ lại tốt lên một cách khó hiểu.
Xung quanh vẫn còn có học sinh than phiền về thời tiết, về kết quả thi, ồn ào nhốn nháo, nhưng điều đó dường như chẳng phải là chuyện lớn.
Cho đến khi buổi tự học tối kết thúc, mưa vẫn chưa tạnh.
Một số học sinh có cha mẹ đã đợi sẵn dưới tòa nhà lớp học để đưa ô.
“Cậu đợi tớ ở trong lớp một lát, tớ về ký túc xá lấy ô cho cậu.”
Tô Ngôn nói xong, chuẩn bị ra ngoài.
Giang Ngộ nhìn ra ngoài mưa, đột nhiên kéo tay cô lại: “Mưa to thế này, không cần đâu.”
“Nhưng mà, tớ vẫn phải về ký túc xá mà.”
Ý cô là, dù thế nào đi nữa cũng sẽ phải chịu ướt mưa.
Giang Ngộ khẽ cong môi, lười biếng lấy điện thoại ra nói: “Chờ chút.”
Tô Ngôn còn chưa kịp phản ứng lại, đã thấy hắn nói gì đó vào điện thoại, sau đó cúp máy.
Vài phút sau, một người đàn ông mặc vest nhanh chóng bước vào lớp học.