Chương 53

Giang Ngộ không ngờ rằng cô lại đột nhiên chia sẻ những điều đó với mình.

Đó là bí mật của cô.

Mặc dù, đó cũng là điều hắn mong muốn.

“Từ nhỏ tớ đã rất thân thiết với chị, bây giờ chị ấy bị bệnh, tớ rất đau lòng. Tớ muốn thay đổi suy nghĩ và cách làm của mẹ tớ, nhưng tớ nhận ra rằng, tớ hoàn toàn không thể.”

Mẹ cô là một người phụ nữ mạnh mẽ, không thích bị người khác làm ảnh hưởng đến suy nghĩ của mình, điều này cô có thể hiểu.

Nhưng gia đình đã trở nên như thế này, tại sao mẹ cô lại không tự suy nghĩ lại?

“Vậy nên, cậu vẫn luôn dùng cách của mình để phản kháng?”

Giang Ngộ vừa lạnh lùng nói vừa nhìn góc nghiêng của cô.

“Hả?”

Tô Ngôn có chút không hiểu ý trong lời nói của hắn, dùng cách của cô để phản kháng?

Ý hắn là…

“Giả vờ như mình học không giỏi, để cha mẹ không kỳ vọng quá nhiều vào cậu, như vậy cậu có thể sống một cuộc đời tự do thoải mái. Đúng không?”

Khi nói những lời này, giọng của Giang Ngộ rất dịu dàng và điềm tĩnh.

Tô Ngôn không ngờ rằng hans lại có thể nhận ra điều đó.

Hơn nữa, hắn còn nói chuẩn đến như vậy.

“Sao cậu biết… tớ giả vờ?”

“Tôi đâu có ngốc.”

Giang Ngộ nửa đùa nửa thật, đưa tay đặt lên đầu cô, nhẹ nhàng xoa xoa.

“Bạn nhỏ cùng bàn nhỏ, cậu nói xem có đứa học yếu nào mà tiếng Anh lại đọc lưu loát và quen thuộc như vậy? Có đứa học yếu nào mà suy nghĩ cách giải bài trong môn vật lý lại đúng hoàn toàn, nhưng điểm vật lý lại thường không cai, còn nữa…”

“Đừng nói nữa!”

Tô Ngôn vội vàng ngắt lời hắn, vừa xấu hổ vừa tức giận.

“Cậu phát hiện ra từ khi nào?”

Có phải hắn đã phát hiện ra từ rất lâu rồi không?

Độ nhạy bén của hắn cũng thật đáng sợ.

“Chỉ mới 2 ngày đây thôi.”

Tô Ngôn nghi ngờ nhìn hắn, Giang học thần trước kia trông rất lạnh lùng, xa cách, bây giờ lại như biến thành người khác.

Hắn mua nước cho cô, đưa kẹo cho cô để an ủi cô, còn đưa khăn giấy cho cô nữa…

Liệu cô đối với hắn có phải cũng là một sự tồn tại đặc biệt?

“Sao cậu lại hiểu rõ tớ đến vậy?”

Còn quan sát kỹ càng đến vậy.

Tô Ngôn nhỏ giọng hỏi, trong lòng bỗng nhiên như có một con nai nhỏ đang chạy loạn không ngừng.

Thực ra trong lòng cô vẫn có chút kỳ vọng, dù rằng cô cũng không biết mình đang kỳ vọng điều gì.

Giang Ngộ đột nhiên đứng dậy, cúi xuống, nhìn chằm chằm vào đôi mắt đẹp đẽ của cô.

Đôi mắt long lanh, khiến người ta khó mà rời mắt.

“Cậu nghĩ sao?”

Giọng nói của hắn trở nên trầm lắng, mang theo một chút quyến rũ, khiến Tô Ngôn cảm thấy bối rối.

Tô Ngôn quay mặt đi, không dám nhìn hắn.

“Vì chúng ta là bạn cùng bàn.”

Cô nói bừa một câu, ánh mắt né tránh.

Ánh mắt của Giang Ngộ thoáng qua một nụ cười: “Đúng, bạn cùng bàn.”

Hiện tại hắn vẫn chưa thể nói thật với cô, vì điều quan trọng nhất đối với cô bây giờ là kỳ thi đại học.

Hắn thì không quan trọng, thế nào cũng có thể đạt được vị trí đầu bảng, nhưng cô thì khác.

Hắn cũng không dám mạo hiểm.

Nghe câu trả lời của Giang Ngộ, Tô Ngôn đột nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng đồng thời, trong lòng cô lại dâng lên một cảm giác thất vọng.

Giang Ngộ đứng trước mặt cô, trong đôi mắt đen sâu thẳm của hỨn lóe lên ánh sáng khó đoán.

Bỗng nhiên hắn mở lời: “Bạn nhỏ cùng bàn, cậu định cứ tiếp tục như vậy mãi sao?”

Tô Ngôn hiểu ý hắn, khẽ gật đầu: “Ừm.”

Cô không muốn trở thành người giống như chị mình, cũng không muốn để cuộc đời mình trở thành một bi kịch.

“Trẻ con.”

Giang Ngộ thốt ra hai chữ, giọng điệu cũng bất chợt trở nên nghiêm túc hơn.

“Cuộc sống của cậu, vận mệnh của cậu đều nên do chính cậu nắm giữ. Tại sao phải vì người khác mà khiến bản thân mình chịu thiệt thòi?”

Đây cũng là điều hắn muốn nói với chính mình.

Nghe hắn nói vậy, Tô Ngôn ngây ra tại chỗ.