Chương 50

Thời gian của lớp 12 trôi qua rất nhanh, dưới áp lực lớn như vậy, dù là giáo viên, phụ huynh hay học sinh đều rơi vào trạng thái chuẩn bị căng thẳng.

Kể từ vụ cãi nhau lần trước với mẹ Toi, mối quan hệ giữa hai người vẫn luôn trong tình trạng chiến tranh lạnh.

May mà giữa họ có ba Tô làm cầu nối, nếu không thì mối quan hệ gia đình có lẽ đã trở nên bế tắc hơn.

Tô Đường vẫn ở trong bệnh viện tâm thần, nên cuối tuần này Tô Ngôn lại như thường lệ chuẩn bị đi thăm chị mình.

Khi xe buýt đến trạm dừng, cô đột nhiên cảm thấy khát nên quyết định ghé vào siêu thị nhỏ bên cạnh mua nước uống.

Ai ngờ, khi chưa kịp bước vào cửa siêu thị, cô đã thấy Giang Ngộ từ trong đó đi ra.

Giang Ngộ cầm trong tay một chai nước ngọt, vừa mới mở nắp thì thấy Tô Ngôn.

“Ủa, bạn nhỏ cùng bàn, thật trùng hợp.”

Hắn ngẩng đầu, uống một ngụm lớn nước trong chai, yết hầu trắng nõn trên cổ vô cùng gợi cảm.

“Sao cậu lại ở đây?”

Tô Ngôn có chút nghi hoặc, khu vực này cũng không có gì để chơi, hắn cũng không sống ở đây, sao lại có mặt ở đây?

Ánh mắt Giang Ngộ lóe lên, lười biếng nói: “Tôi đến bệnh viện tìm người.”

Tìm người?

Tô Ngôn lập tức hiểu ra: “Cậu cũng có bạn hoặc người thân đang điều trị ở bệnh viện tâm thần à?”

Giang Ngộ nghe cô hỏi vậy, lông mày khẽ nhíu lại, nhưng rồi lại giãn ra.

Khóe miệng hắn nở một nụ cười nhàn nhạt: “Cũng có thể coi là vậy.”

Tô Ngôn mím môi, không nghi ngờ gì về lời hắn nói.

“Vậy… có muốn đi vào cùng nhau không?”

Trong hoàn cảnh này, gặp bạn cùng bàn của mình, không thể nào lạnh lùng bỏ đi được.

“Được thôi.”

Giang Ngộ hoàn toàn không do dự, cũng không cần suy nghĩ, liền đồng ý ngay.

Thực ra Tô Ngôn đôi khi cũng khá mơ hồ.

Chính xác hơn là, từ khi gặp Giang Ngộ, dường như não cô không hoạt động tốt nữa.

Vì vậy, cô quên mất rằng mình đến siêu thị để mua nước.

Cô vô thức đi theo Giang Ngộ vào bệnh viện.

Bây giờ đã là tháng 10, thời tiết cũng không nóng, nhưng Tô Ngôn chợt nhận ra rằng mình đang khát.

Cô mím đôi môi khô khốc của mình, lại nhìn chai nước ngọt trong tay Giang Ngộ.

Thật là ngốc, chẳng phải cô đến để mua nước sao? Sao lại quên mất chỉ vì nhìn thấy Giang Ngộ chứ?

Đúng là ngốc thật.

Giang Ngộ thấy cô có vẻ đang thẫn thờ, liền nhướng mày hỏi: “Cậu đến siêu thị để làm gì? Cố tình đến để gặp tôi à?”

Tô Ngôn: “…”

Mặt dày thật, làm sao cô có thể cố tình đến để gặp hắn ta được?

Cô có biết hắn sẽ đến đây hôm nay đâu.

“Tớ… chỉ định đi mua nước thôi, cậu đừng nghĩ quá nhiều.”

Trong mắt Giang Ngộ lóe lên một tia hứng thú, hắn giơ chai nước trong tay lên: “Uống không?”

Tô Ngôn vội lắc đầu.

Cô làm sao có thể uống nước mà hắn đã uống qua chứ?

Chẳng phải như vậy là gián tiếp hôn nhau sao?

Giang Ngộ dường như đã đoán được cô sẽ từ chối một cách dứt khoát như vậy, hắn dừng lại, đưa chai nước trong tay cho cô: “Vậy cậu cầm giúp tôi, tôi quên một thứ ở siêu thị.”

“Ò.”

Tô Ngôn nhận lấy, đứng ngốc tại chỗ nhìn bóng lưng hắn dần xa.

Cái gì mà quên ở siêu thị?

Hừ, chắc là thứ gì đó quan trọng lắm.

Tô Ngôn đứng cầm chai nước của Giang Ngộ, thỉnh thoảng lại nhìn về phía hắn rời đi.

Cô lại nhìn chai nước trong tay.

Nhớ lại dáng vẻ hắn khi uống nước, mặt Tô Ngôn bắt đầu nóng lên.

Một lát sau, Giang Ngộ đã xuất hiện trong tầm mắt của cô.

Trong tay hắn cầm một chai nước khác, nhanh chóng bước về phía cô.

Hắn đi đến trước mặt cô rồi mở nắp chai ra, đưa cho cô: “Tiện tay mua thôi.”