Chương 48

Khi hai người quay lại lớp, đúng vừa bắt đầu lúc vào học.

Tô Ngôn ăn kẹo sữa xong, tâm trạng cũng trở nên khá hơn, không còn thấy tồi tệ như trước đó nữa.

Lý Văn Họa cầm xấp bài kiểm tra ngữ văn đã được chấm bước vào lớp, rồi đặt chúng lên bàn giáo viên.

“Tôi không rõ điểm các môn khác của các em như thế nào, nhưng điểm môn ngữ văn lần này của các em rất sa sút. Điểm trung bình thấp hơn nhiều so với lớp 12-1 và lớp 12-2.”

“Chúng ta cùng học trong một ngôi trường, sử dụng cùng một nguồn tài nguyên giáo dục, vậy mà tôi không hiểu nổi tại sao các em lại thua kém người ta nhiều như vậy?!”

“Hôm nay, mỗi người hãy viết cho tôi một bản kiểm điểm 500 từ. Lớp trưởng chịu trách nhiệm thu bài, không được thiếu một bài nào.”

Câu cuối cùng, Lý Văn Họa nói rất lớn và nghiêm túc.

Bà dùng ánh mắt sắc bén qua qua cả lớp một lượt, cuối cùng dừng lại trên người Hứa Bối Bối.

Hứa Bối Bối vội vàng gật đầu: “Vâng, cô cứ yên tâm.”

Phù~

Cái bà không văn hoá này đúng là càng ngày càng khiến người ta không ưa nổi.

Lý Văn Họa thu ánh mắt lại, yêu cầu lớp trưởng môn văn phát bài kiểm tra.

Sau đó, bà cũng đã in lại một số bài văn xuất sắc từ kỳ thi lần này để phát cho mọi người cùng tham khảo.

“Đây là những bài văn xuất sắc trong kỳ thi lần này. Bạn Thời Quang của lớp 12-2 được điểm tuyệt đối cho bài văn của mình. Bài văn đó thực sự rất hay. Các em cũng nên xem xét kỹ bài làm của mình, đặc biệt là những bạn viết lạc đề. Hãy nhìn bài của người khác và suy nghĩ kỹ, tìm ra điểm yếu của mình.”

Tô Ngôn nhận bài kiểm tra, nhìn vào điểm số của bài văn của mình.

Trong môn ngữ văn, bài văn được chấm tối đa 60 điểm, nhưng cô chỉ đạt được 30 điểm.

Nếu không viết lạc đề, điểm số của cô có lẽ sẽ trên 40, nên thực tế chứng minh rằng cô đã viết lạc đề rồi.

Thì ra ‘một số bạn’ mà cô Lý nhắc đến là cô.

Tô Ngôn cảm thấy hơi ngượng.

Dù sao thì, da mặt cô quả thực khá mỏng.

Giang Ngộ nhìn lướt qua bài kiểm tra của cô, nói một cách thờ ơ: “Cậu nên nghĩ theo hướng tích cực. Viết bài như thế mà vẫn qua được, thực ra môn ngữ văn của cậu không tệ đâu.”

Tô Ngôn tất nhiên biết ngữ văn của mình không tệ.

Nhưng bị hắn chế nhạo như vậy, cô cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Cô cũng không biết lấy đâu ra can đảm, trừng mắt nhìn hắn một cái.

Giang Ngộ nhíu mày, ồ, bạn nhỏ cùng bàn của mình muốn vùng lên chăng?

Gan lớn nhỉ?

Cuối cùng cũng không còn sợ hắn nữa rồi?

Tô Ngôn thấy Giang Ngộ nhìn mình chằm chằm , đột nhiên cảm thấy hơi lo lắng.

Cô vội cúi đầu, nhìn vào bài kiểm tra ngữ văn của mình.

Giang Ngộ khẽ nhướn mày nhìn những dòng chữ đẹp đẽ trên bài kiểm tra của cô, viết khá được đấy chứ.

Hơn nữa, nhớ lại bài thi vật lý và toán học trước đó, kết hợp cùng với hoàn cảnh gia đình của bạn cùng bàn nhỏ này.

Hắn càng thêm tin chắc về suy nghĩ trong lòng mình.

Giang Ngộ một tay cầm bút, xoay xoay nó một cách nhàm chán, lười biếng nói: “Bạn học nhỏ, cậu đã nghĩ kỹ sẽ thi vào trường đại học nào chưa?”

Nghe thấy câu hỏi của hắn, Tô Ngôn ngẩn ra một chút, tay nắm chặt cây bút hơn.

“Với thành tích hiện tại của tớ, tớ chỉ mong có thể thi đỗ vào một trường đại học chính quy tốt chút thôi.”

Cô nói rất khiêm tốn.

Giang Ngộ bỗng nhiên nhìn sang, khóe miệng nở nụ cười đầy ẩn ý.

“Nhưng tôi cảm thấy, cậu có thể thi đỗ vào một trường đại học rất tốt đấy.”

Không biết vì sao, khi Tô Ngôn nghe câu nói này của hắn, da đầu cô cảm thấy hơi tê dại.

Cứ như thể lời nói dối của mình bị vạch trần vậy.

Khiến cả người cô cảm thấy mất tự nhiên.

Cô hơi lúng túng rời mắt sang chỗ khác: “Cảm ơn cậu, tớ sẽ cố gắng vì mục tiêu này.”

Ánh mắt cô thay đổi, những cử chỉ nhỏ nhặt của cô không qua được ánh mắt của Giang Ngộ.

Bạn nhỏ cùng bàn của hắn, càng nhìn càng thấy đáng yêu.

Ngay cả khi… đang nói dối.