Chương 44

Nhà họ Giang.

Giang Ngộ trở về nhà, thấy cha đang ngồi trên ghế sofa, dường như đang đợi mình.

Cha hắn tên là Giang Doãn Đông.

“Về rồi à.”

Giang Doãn Đông hiện là tổng giám đốc của tập đoàn Giang thị, trong lời nói và hành động luôn toát lên một vẻ uy nghiêm.

Mẹ của Giang Ngộ mất sớm, từ nhỏ hắn đã không gần gũi với cha, vì vậy đã hình thành nên tính cách như bây giờ.

“Ừm.”

Giang Ngộ nhạt nhẽo đáp lại một câu, bước đến gần ghế sofa, ngồi xuống.

Chốc lát sau, hắn khẽ chớp mắt rồi mở lời: “Bố có thể giúp con một việc không?”

Giang Doãn Đông có chút ngạc nhiên, trong ký ức của ông, thằng nhóc này dường như chưa bao giờ mở lời nhờ ông giúp đỡ.

“Nói xem nào.”

“Giúp con điều tra một người, tất cả tài liệu không sót chữ nào.”

Giang Ngộ không chút vòng vo, nói thẳng.

Nghe vậy, Giang Doãn Đông lập tức có hứng thú.

“Ai mà mặt mũi lớn đến mức khiến con phải mở miệng nhờ bố vậy?” Ông châm một điếu thuốc, chờ đợi câu trả lời từ Giang Ngộ.

Giang Ngộ quay mặt đi, lạnh nhạt nói: “Một bạn học của con, tên là Tô Ngôn.”

Hắn biết rằng, chuyện về Tô Ngôn, sớm muộn gì cha hắn cũng sẽ biết.

Bởi vì, đối với những người và nhữnh chuyện xung quanh hắn, người đàn ông này mặc dù không dễ dàng can thiệp, nhưng mỗi lần đều điều tra rất kỹ lưỡng.

Giang Doãn Đông nhướng mày: “Là một cô gái?”

“Ừm.”

Nghe Giang Ngộ trả lời, Giang Doãn Đông rít một hơi thuốc, nheo mắt nhìn hắn.

“Giang Ngộ, con còn nhớ giao kèo giữa chúng ta không?”

“Bố muốn nói gì?”

Giang Ngộ lạnh lùng nhìn ông.

Giang Doãn Đông đặt điếu thuốc vào gạt tàn, nói: “Hồi đó con đã nói, cho con ba năm sống như một người bình thường, để con đi học trường cấp ba bình thường. Bố đã đồng ý, nhưng con cũng đừng quên những gì con đã hứa với bố.”

Giang Ngộ dĩ nhiên vẫn nhớ rõ những gì mình đã hứa với ông.

Là người của nhà họ Giang, từ khi sinh ra đã có trách nhiệm.

Trách nhiệm làm cho bản thân trở nên mạnh mẽ, trở thành một thương nhân có thể làm mưa làm gió trên thương trường.

Hắn từ nhỏ đã được dạy dỗ như vậy, dĩ nhiên hắn cũng không phản đối việc trở thành người thừa kế của nhà họ Giang.

Nhưng hắn muốn có vài năm tự do cho riêng mình, hắn không muốn biến thành một con quái vật chỉ biết đến tiền bạc và lợi ích.

Vì vậy hắn và Giang Doãn Đông đã có một giao kèo.

Đó là, Giang Doãn Đông sẽ cho hắn ba năm tự do.

Đổi lại, hắn sẽ đi theo con đường mà cha đã vạch ra sẵn cho mình.

Thi đỗ vào trường đại học hàng đầu tại Mỹ mà cha yêu cầu, tiếp quản Giang thị…

Thấy hắn không nói gì, Giang Doãn Đông mặt mày nghiêm nghị nói: “Bố không can thiệp vào việc học của con, vì bố biết con đủ giỏi. Bố cũng không can thiệp vào chuyện riêng tư của con, vì bố tin rằng con có thể xử lý tốt.”

“Còn về người yêu của con, chỉ cần người đó có gốc gác trong sạch, bố cũng không quan tâm đến gia thế. Nhưng Giang Ngộ…”

“Nếu con vì một người nào đó mà không đạt được những yêu cầu bố đề ra, thì bố sẽ buộc phải can thiệp.”

“Bố đừng động vào cô ấy.”

Ánh mắt Giang Ngộ lóe lên sự sắc bén, nhìn thẳng vào Giang Doãn Đông.

Giang Doãn Đông đứng dậy, từ trên cao nhìn xuống hắn.

“Vậy thì hãy làm tốt việc của con, khi con trở nên mạnh mẽ, con mới có khả năng bảo vệ người mà mình muốn bảo vệ.”

“Việc con nhờ bố điều tra, ngày mai bố sẽ cho con kết quả.”

Nói xong, ông quay người đi lên lầu.

Giang Ngộ ngồi trên ghế sofa, hắn biết rằng sớm muộn gì cha cũng sẽ biết về sự tồn tại của Tô Ngôn.

Bởi vì, hắn đã không thể kiểm soát được trái tim của mình nữa.

Như vậy cũng tốt.

Giao kèo với cha, bây giờ hắn chỉ còn chưa đến một năm nữa.

Hắn sẽ giữ lời hứa của mình, vì chính hắn, cũng vì cô ấy.