Chương 41

Tô Ngôn vô thức thốt lên câu hỏi đang suy nghĩ trong lòng.

Tại sao hắn lại đối xử với cô khác biệt như vậy?

Giang Ngộ nghe thấy câu hỏi của cô, khẽ mỉm cười: “Bởi vì, cậu là bạn nhỏ cùng bàn của tôi.”

Hắn tất nhiên phải che chở cô rồi.

Nghe câu trả lời của hắn, Tô Ngôn chợt nhớ đến lời cô bạn kia đã nói. Giang Ngộ luôn ngồi một mình, tại sao đột nhiên lại đồng ý ngồi chung với cô?

Nghĩ đến đây, mặt cô bắt đầu nóng lên không kiểm soát được.

Chẳng lẽ cô nghĩ quá nhiều rồi sao?

Chắc là hắn chỉ đơn thuần muốn duy trì mối quan hệ tốt với bạn học thôi.

Giang Ngộ thấy cô đơ người, liền lấy điện thoại ra và đưa cho cô.

“Nhập số điện thoại của cậu vào.”

Tô Ngôn lúng túng cầm lấy điện thoại của hắn, có chút căng thẳng.

Sao đột nhiên hắn lại muốn số điện thoại của cô?

Con người tính cách lạnh lùng kia đâu rồi?

Thấy cô mãi chưa làm gì, Giang Ngộ mở miệng nói: “Hai người kia đến tìm cậu là vì tôi, tôi không muốn cậu vì tôi mà phải chịu ấm ức. Hiểu không?”

Nghe hắn nói vậy, Tô Ngôn thấy hợp lý, nên không còn cảm thấy có gánh nặng tâm lý nữa.

Cô nhẹ nhàng bấm số trên bàn phím, cẩn thận nhập số điện thoại của mình vào.

Giang Ngộ cúi xuống nhìn, liền thấy bàn tay xinh đẹp của cô.

Những ngón tay trắng trẻo, mảnh mai, mỗi cử động dường như đều có thể làm xao động suy nghĩ của hắn.

Bạn nhỏ cùng bàn của hắn có bàn tay đẹp đến vậy, thật là… đáng yêu.

“Xong rồi.”

Tô Ngôn đưa lại điện thoại cho Giang Ngộ.

“Ừ.”

Giang Ngộ liếc nhìn điện thoại, thản nhiên đáp.

“Vậy tớ về ký túc xá trước đây.”

Tô Ngôn nói xong, liền quay người bước về phía ký túc xá nữ.

Giang Ngộ đột nhiên gọi cô lại.

“Này, bạn nhỏ cùng bàn.”

“Hả?”

Tô Ngôn quay đầu lại, chờ đợi điều hắn sắp nói.

“Thần tượng của cậu là ai vậy?”

Tô Ngôn không ngờ Giang Ngộ vẫn nhớ đến điều này.

Học thần quả thật không giống ai, trí nhớ tốt như vậy sao?

Nhưng nói với hắn thì cũng không sao.

Nghĩ đến thần tượng của mình, môi cô không kìm được nụ cười ngọt ngào, đôi mắt lóe lên ánh sáng dịu dàng.

“Fuji Syusuke.”

Trong giọng nói của cô có chút phấn khích, khi nói về thần tượng của mình, giọng điệu tràn đầy sự tự hào.

Giang Ngộ đứng im tại chỗ, nhìn theo bóng lưng cô dần biến mất trong bóng đêm, đôi mắt nheo lại.

Fuji Syusuke?

Hắn nhíu mày, lấy điện thoại ra và tìm kiếm trên Baidu.

Nhân vật anime? Hoàng tử tennis?

Đây, có thể so sánh được sao?



Kỳ thi thử vào thứ 5 và thứ 6 thực sự được tổ chức theo chuẩn của kỳ thi đại học, học sinh của trường Trung học số 1 được xếp chỗ ngồi theo thứ hạng điểm số.

Hạng từ 1 đến 30 ngồi ở phòng thi đầu tiên, sau đó lần lượt theo thứ hạng.

Giang Ngộ đứng đầu toàn khối, nên ngồi ở phòng thi số một.

Còn Quan Hinh Nhuỵ của lớp 12-1, kỳ thi học kỳ trước đứng thứ hai toàn khối, ngồi ngay sau Giang Ngộ.

Đàm Thư Dư cũng ở phòng thi số một, vừa bước vào liền bắt chuyện với các nữ sinh trong phòng thi.

Ban đầu, Quan Hinh Nhuỵ còn tự mãn, định nói chuyện với Giang Ngộ trước khi thi, nhưng Giang Ngộ đến trễ, sát giờ mới vào.

Hơn nữa, hắn luôn nộp bài thi trước, khiến Quan Hinh Nhuỵ không có cơ hội nói chuyện với hắn.

Tô Ngôn vì là học sinh chuyển trường, không có thành tích của học kỳ trước để tham khảo, nên được xếp vào phòng thi cuối cùng.

Cùng phòng với Đường Thi Phú.

Chiều hôm đó thi môn toán, thời tiết rất nóng, Giang Ngộ sớm đã nộp bài.

Đàm Thư Dư thấy Giang Ngộ ra ngoài, cũng nộp bài theo.

“Anh Ngộ, đi chơi bóng không?”

Đàm Thư Dư lớn tiếng gọi.

Giang Ngộ liếc nhìn cậu ta một cái, lạnh lùng đáp: “Không rảnh.”