Giọng nói này là…
Tô Ngôn và Lâm Giai Giai theo phản xạ quay đầu nhìn về phía phát ra tiếng nói.
Giang Ngộ từ nơi có ánh sáng bước ra, đôi môi mím chặt, đôi mắt đen như mực không thể hiện cảm xúc gì.
“Giang Ngộ.”
Lâm Giai Giai có hơi kinh ngạc nhìn hắn, không phải hắn đã đi rồi sao?
Sao vẫn còn ở trường?
Giang Ngộ liếc nhìn cô ta một cái, lạnh lùng nói: “Các cậu bắt nạt bạn nhỏ cùng bàn của tôi, có ý gì đây?”
Bạn nhỏ cùng bàn của tôi?
Nghe câu này sao lại có vẻ mập mờ thế nhỉ?
Tô Ngôn nhíu mày, nói cho cùng, việc người khác đến gây sự với cô, hừ, cũng là bởi vì hắn.
Chắc chắn đây là fan não tàn của hắn.
“Chúng tôi không bắt nạt cô ấy.”
Lâm Giai Giai nhìn thấy Giang Ngộ liền co rúm lại, nói chuyện cũng không còn lưu loát nữa.
“Nói nhiều làm gì, tôi nói bắt nạt là bắt nạt. Xin lỗi đi.”
Ánh mắt Giang Ngộ lạnh lùng đáng sợ, giọng điệu mang theo uy lực khiến Lâm Giai Giai có chút sợ hãi.
Lý lẽ gì mà kỳ cục thế này?
Cậu nói bắt nạt là bắt nạt à?
Không nói lý lẽ gì cả.
“Xin, xin lỗi.”
Lâm Giai Giai không tình nguyện nói một câu xin lỗi với Tô Ngôn.
Cô bạn đứng bên cạnh Lâm Giai Giai đã bị Giang Ngộ dọa sợ đến mức cúi đầu 90 độ, giọng nói run rẩy.
Tô Ngôn lần đầu tiên được chứng kiến sự uy hϊếp của Giang ma vương trong lời đồn.
Hình như, quả thật rất lợi hại.
“Tôi không đánh con gái, nhưng không có nghĩa là tôi không đánh người xấu đâu.”
“Lo mà tự biết điều.”
Giang Ngộ chậm rãi nói, ánh mắt trêu chọc, khí thế bao trùm khiến người khác cảm thấy ngột ngạt.
Lâm Giai Giai theo phản xạ nuốt nước bọt, gật đầu, liếc nhìn Tô Ngôn một lần nữa rồi vội vàng kéo người bạn rời đi.
Cô ta không ngờ lại gặp Giang Ngộ.
Người như Giang Ngộ không sợ ai cả, câu nói vừa rồi là một lời cảnh cáo.
Nếu còn lần sau, cô ta chắc chắn sẽ gặp rắc rối lớn.
Đây là linh cảm của một cô gái.
Giang Ngộ là người tàn nhẫn, không sợ rắc rối, cô ta không dám đối đầu với hắn.
Chỉ còn cách rút lui.
Sau khi Lâm Giai Giai đi khỏi, Giang Ngộ bước đến bên cạnh Tô Ngôn, lười biếng nói: “Cậu cũng thật ngốc, sao lại đứng yên ở đây để người ta bắt nạt?”
Nghe lời hắn nói, Tô Ngôn cảm thấy bực mình.
Nói cô ngốc?
Thực ra, nếu không phải vì hắn, ai mà đến tìm cô gây sự chứ?
Tô Ngôn không nói gì, đeo cặp lên vai và cúi đầu đi thẳng.
Giang Ngộ thấy cô như vậy, liền nhíu mày, bước nhanh theo sau.
“Cậu giận rồi à?”
Cô bạn nhỏ giận dỗi trông cũng rất đáng yêu, môi mím chặt, má phồng lên, khiến người ta muốn véo thử.
Liệu suy nghĩ như vậy có phải hơi quá đáng không?
“Bọn nó đánh cậu à? Cậu vẫn còn khó chịu sao? Hay để tôi kéo bọn nó lại, đánh một trận nhé?”
Nghe Giang Ngộ nói đến đây, Tô Ngôn suýt không nhịn được mà bật cười.
Tên này đúng là mặt dày quá mức.
Người ta đã đi rồi, còn muốn kéo họ lại để đánh một trận, thật là giỏi.
Tô Ngôn dừng bước, nhìn hắn rồi nói: “Cảm ơn cậu, tớ không sao.”
Mặc dù là vì hắn mà cô bị nói như vậy, nhưng cô không phải là người dễ bị tổn thương, không cần ai phải dỗ dành.
Giang Ngộ thấy cô ủ rũ, trông không giống người không có chuyện gì.
Trong lòng Giang Ngộ bất chợt dâng lên một cảm giác bất lực.
Những cô bạn nhỏ ở tuổi này liệu có phải ai cũng khó dỗ dành như vậy không?
Giang Ngộ bước một bước dài, đứng chặn trước mặt Tô Ngôn.
“Nếu lần sau có ai bắt nạt cậu, thì cứ nói tên của tôi ra. Nếu không được nữa thì gọi điện thoại cho tôi.”
Tô Ngôn sững sờ.
Cô ngước mắt nhìn hắn, ánh sáng mờ ảo chiếu lên khuôn mặt hắn, làm tăng thêm vài phần mềm mại.
Gương mặt của hắn vốn đã rất đẹp trai, giờ đây lại càng khiến người ta không thể rời mắt.
“Tại sao?”