“Hay là… để tớ đổi cho cậu cái thìa mới nhé?” Tô Ngôn đỏ bừng mặt, giọng nhỏ đến đáng thương.
Cô cảm thấy mình sắp chết vì xấu hổ rồi.
“Không cần.” Người nào đó nói với giọng lạnh lùng, dứt khoát, chẳng hề để tâm.
Tô Ngôn chỉ cảm thấy mặt mình càng nóng hơn, thậm chí tai cũng đỏ cả lên.
Một đại ca như hắn, chẳng phải đều có bệnh sạch sẽ sao? Ít nhất trong tiểu thuyết ngôn tình sẽ viết như thế.
Tô Ngôn cúi đầu, lấy khăn giấy lau sạch bàn, rồi lấy bài tập hôm nay ra làm để chuyển hướng sự chú ý.
Giang Ngộ nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ và rụt rè của cô, không chỉ mặt cô đỏ bừng, mà cả đôi tai nhỏ cũng đỏ ửng.
Khiến người khác chỉ muốn véo một cái.
Nhận ra bản thân có chút không đúng, Giang Ngộ khựng lại, sau đó xúc một miếng dưa hấu lớn, cho vào miệng.
Cảm giác lạnh buốt kí©h thí©ɧ thần kinh, giúp hắn giữ được tỉnh táo.
Hắn liếc mắt nhìn tờ bài kiểm tra toán bị che dưới sách giáo khoa của Tô Ngôn, mày khẽ nhíu lại.
Hắn vứt chiếc muỗng trong tay đi một cách tùy tiện, khẽ mở miệng nói: “Cậu có biết tại sao lão Lưu lại sắp xếp cho cậu ngồi cùng bàn với tôi không?”
Tô Ngôn lắc đầu, sau đó suy nghĩ một chút, rồi đoán: “Để hỗ trợ nhau học tập?”
“Cũng không ngốc lắm nhỉ.”
Khóe miệng Giang Ngộ nhếch lên, giọng điệu có chút ý cười.
Tô Ngôn bĩu môi, cô khi nào mà ngốc chứ?
Đây chẳng phải là đang vòng vo nói cô ngốc sao?
“Đã sắp xếp chúng ta hỗ trợ lẫn nhau, thì sau này, nếu có gì muốn hỏi, không hiểu chỗ nào, cậu có thể hỏi tôi.”
Không được đi hỏi người khác nữa.
Hắn nói một cách lười biếng, dáng vẻ nhàn nhã và lãnh đạm.
“Hả?” Tô Ngôn không ngờ hắn lại nói như vậy, đầu tiên là ngây người ra, sau đó mới phản ứng lại.
Vị học sinh giỏi đỉnh của đỉnh này muốn dạy kèm cô học sao?
Dù cô không cần lắm, nhưng người ta đã có lòng tốt, cô nên chấp nhận.
“Con người cậu tốt ghê.”
Cô cười ngọt ngào, để lộ hai lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Tô Ngôn vốn đã rất xinh đẹp, làn da trắng trẻo, đôi mắt to tròn, lại đầy linh khí.
Nụ cười của cô giống như gió xuân thoảng qua, mang theo hương vị ngọt ngào, khiến người khác không thể rời mắt.
Giang Ngộ có chút không thoải mái liền dời ánh mắt đi, đẩy nửa quả dưa hấu còn lại trên bàn về phía Tô Ngôn.
“Ném đi.”
Nói xong, hắn liền gục xuống bàn ngủ.
Tô Ngôn ngoan ngoãn cầm lấy quả dưa hấu, nhìn vào chiếc thìa bên trong.
Lúc nãy bọn họ dùng chung một cái thìa…
Điều đó có nghĩa là gián tiếp…
Ơ, sao cô lại có những suy nghĩ kỳ lạ thế này.
Tô Ngôn hít sâu một hơi, ném vỏ dưa hấu vào thùng rác.
Khi cô quay lại chỗ ngồi, Giang Ngộ dường như đã ngủ.
Khi mới chuyển đến trường Trung học số 1, nghe người khác nói rằng, tuy Giang Ngộ học rất giỏi, nhưng tính tình nóng nảy, thường xuyên đánh nhau, đúng kiểu một tên trùm trường.
Hầu như tất cả mọi người đều sợ hắn.
Vì vậy, cô luôn cho rằng, một người như Giang Ngộ không thể chọc vào.
Sợ rằng hắn chỉ cần không vui là sẽ đánh mình.
Nên cô luôn giữ khoảng cách với hắn.
Đồng thời cô cũng rất ghen tị với hắn, hắn có thể sống một cách tùy ý tự do như vậy.
Dù là trên các trang học tập online hay ở trường, hắn đều có thể làm theo ý mình, không chịu chút áp lực nào.
Cuộc sống như vậy, cô rất ngưỡng mộ.
Tô Ngôn cầm bút, lén lút nhìn nghiêng khuôn mặt của cậu thiếu niên.
Hắn thật sự rất đẹp, lông mi dài, khi ngủ trông yên bình và dịu dàng.
Thật ra, hắn chẳng đáng sợ chút nào.
Tô Ngôn lấy ra một viên kẹo sữa từ ngăn bàn, nhẹ nhàng đặt lên bàn của Giang Ngộ.
Đây là loại kẹo sữa mà cô thích nhất, cô tin rằng hắn cũng sẽ thích.