Đường Thi Phú quay đầu lại, nhanh chóng chạy đến bàn của Giang Ngộ.
Lúc này, Giang Ngộ mặc chiếc áo phông đen, đang nằm bò ra bàn ngủ, hoàn toàn không phản ứng gì trước cuộc trò chuyện của Đường Thi Phú và Nghiêm Túc.
Thấy anh Ngộ đang ngủ, Đường Thi Phú cũng không dám làm phiền, liền vội vàng trở về chỗ ngồi làm bài tập.
Tô Ngôn vô thức nhìn về phía chỗ của Giang Ngộ, hôm qua khi về nhà, hình như cô đã nghe họ nói về việc chơi game, vậy mà Giang Ngộ vẫn có thời gian và sức lực để làm bài tập.
Tô Ngôn nhớ lại những cuốn tiểu thuyết ngôn tình về học sinh giỏi mà cô đã đọc trước đây, trong đó các nhân vật chính thường không bao giờ làm bài tập. Giang Ngộ thật sự là một trường hợp đặc biệt.
Không ngờ hắn mỗi ngày chơi game, trên lớp ngủ gật không chú ý, mà vẫn có thành tích tốt như vậy, có thể thấy rằng hắn chắc chắn cũng âm thầm rất nỗ lực.
Cô đang mải suy nghĩ thì bỗng nghe thấy một giọng nói lười biếng vang lên: “Tôi rất đẹp trai sao?”
Tô Ngôn giật mình, cơ thể nhỏ nhắn run lên một chút.
Thiếu niên vẫn còn đang ngái ngủ nhìn cô với ánh mắt lười biếng.
Trong ánh mắt hắn có chút nghịch ngợm, môi mỏng nở một nụ cười nhẹ, trông thật bất cần đời.
Khuôn mặt Tô Ngôn nóng bừng, khuôn mặt trắng nõn của cô đỏ lên, thậm chí đỏ lan tới cả vành tai.
Giang ngộ liếc sang, lập tức thấy đôi tai nhỏ đỏ hồng của cô, khuôn mặt cũng đỏ rực, trông thật đáng yêu.
Chỉ có điều, vẻ mặt thì có phần ngốc nghếch.
Khi thấy cô gái nhỏ trước mắt ngại ngùng như vậy, trong lòng Giang Ngộ bỗng nổi lên một cơn muốn tiếp tục trêu chọc và bắt nạt cô.
“Sao không nói gì, bạn học nhỏ.”
Một câu “bạn học nhỏ” mang theo sự lười biếng không thể diễn tả, giọng nói hơi khàn khàn như chưa tỉnh ngủ, thật sự khiến người ta cảm thấy rung động.
Tô Ngôn ngơ ngác cúi đầu, ấp úng nói: “Cậu… cậu trông cũng được, so với idol của tôi thì vẫn kém một chút.”
Câu nói cuối, giọng của cô rất nhỏ, như thể rất sợ hắn.
Nhưng Giang Ngộ vẫn nghe thấy.
“Idol?”
Giang Ngộ nhướn mày, nheo mắt nhìn cô gái đối diện.
Không hiểu sao, Tô Ngôn cảm thấy giọng điệu của hắn có chút nguy hiểm.
“Ừ, đúng.” Cô nghĩ đến idol của mình, trước mắt thì đó là người đẹp trai và cuốn hút nhất trong lòng cô.
Không chấp nhận bất kỳ phản bác nào.
Giang Ngộ hơi khó chịu, cô lại dám nói là trông cũng được?
Không thể so với idol của cô?
Vậy thì idol của cô rốt cuộc đẹp trai đến mức nào? Chẳng lẽ còn chưa ra đời sao?
“Idol của cậu là ai? Ca sĩ hay là diễn viên?”
Chuyện trước nay chưa từng thấy, lần đầu tiên, Giang Ngộ lại có hứng thú với idol của người khác.
Tô Ngôn mím môi, vừa định mở miệng trả lời thì chuông vào lớp vang lên.
Giang Ngộ nhíu mày, thấy bạn học nhỏ vội vàng quay lưng đi, không dám nhìn hắn.
Vẻ mặt cô giống như vừa được giải thoát.
Thật sự sợ hắn đến vậy sao?
Vậy thì, hắn thật sự không đẹp trai sao?
Giang Ngộ một tay chống cằm, nhíu mày mãi không thể thả lỏng.
Lưu Quốc Khánh cầm bài kiểm tra toán lần trước đi vào, hắng giọng nói: “Điểm số của bài kiểm tra lần trước đã có, có một số bạn vẫn rất tốt, nhưng một số bạn thì hơi kém một chút. Tuy nhiên, những bạn làm không tốt cũng đừng quá áp lực, hãy tìm ra nguyên nhân, cố gắng… Giang Ngộ!”
Giáo viên chủ nhiệm đột nhiên gọi tên Giang Ngộ, ngay lập tức, mọi người đều đồng loạt quay đầu nhìn về phía hắn.
Chỉ thấy Giang Ngộ đang cầm một chiếc gương nhỏ lấy từ bàn trên, soi mặt mình, nhướn mày không có vẻ gì là quan tâm: “Có chuyện gì?”