Sáng sớm ngày hôm sau, Tô Ngôn dậy rất sớm, trên tay cô cầm một chai sữa chua, vừa đi vừa uống.
Đi đến cổng trường, cô gặp bạn cùng lớp Hứa Bối Bối.
Hứa Bối Bối ngáp một cái rồi chào hỏi Tô Ngôn: “Chào buổi sáng tiểu tiên nữ.”
Tô Ngôn mỉm cười, đang chuẩn bị nói chuyện thì bị một người không biết từ đâu đột nhiên xuất hiện va phải.
“Ai da~”
Một ít sữa chua trong chai bị đổ ra và rơi xuống tay cô.
Tô Ngôn nhíu mày liếc nhìn về phía thủ phạm.
Chàng trai cao gầy đeo chiếc túi đeo chéo màu đen, miệng cười tươi như hoa lộ ra vài chiếc răng trắng to.
“Xin lỗi nhé bạn học nhỏ, tôi đang vội đi học. Tôi có khăn giấy ở đây, cậu lau đi.”
Nói rồi, cậu ta lấy một gói khăn giấy nhỏ từ túi ra và đưa cho Tô Ngôn.
Tô Ngôn sững người một chút, nếu cô không nhớ nhầm, thì chàng trai này là người lần trước đã va phải cô, khiến cô suýt ngã, đồng phục rơi xuống đất?
Chàng trai thấy Tô Ngôn không nói gì, liền nhét khăn giấy vào tay cô và nói: “Xin lỗi bạn học nhỏ nhé.”
Nói xong, cậu ta chạy xa mất.
Tô Ngôn: “……”
Người này, có phải là người có tính nóng vội không? Sao lần nào gặp cậu ta cũng thấy dáng vẻ vội vàng như vậy?
Hứa Bối Bối dụi dụi mắt, ngạc nhiên nói: “Ôi trời! Đó không phải là cao thủ Thời Quang của lớp 12-2 sao? Hôm nay cậu ta đến sớm thật đấy.”
“Cậu biết cậu ta à?”
Tô Ngôn vừa lau sữa chua trên tay, vừa hỏi.
“Cậu không biết cậu ta à?”
“Thời Quang cũng là người nổi tiếng trong trường chúng ta. Chính xác mà nói, là tài tử. Thành tích môn Ngữ văn của cậu ta xuất sắc đến mức kinh ngạc, bài văn thường xuyên đạt điểm tối đa. Cậu ta đã tham gia rất nhiều cuộc thi văn học. Như cuộc thi viết văn ý tưởng mới, cuộc thi viết văn cấp tỉnh và quốc gia, đều đạt được thành tích tốt. Các giáo viên dạy ngữ văn trong trường chúng ta rất đánh giá cao cậu ta, cho rằng anh ta chính là ngôi sao văn học của trường. Đặc biệt là cô Lý Văn Họa, rất là thích cậu ta.”
“Nhưng vị cao thủ này có một thói xấu, đó là thường xuyên đi trễ, nên còn được gọi là ngôi sao đi trễ của trường Trung học số 1.”
Tô Ngôn nghe Hứa Bối Bối nói vậy, liền cúi đầu, nhìn tờ giấy trong tay một lúc.
Nhẹ nhàng đáp: “Ồ.”
Hóa ra lại là một học sinh giỏi lợi hại nữa, trường Trung học số 1 đúng là nơi ẩn giấu nhiều nhân tài.
“Sao cậu lại phản ứng như vậy chứ? Cậu không thấy anh ta thực ra cũng khá đẹp trai sao, dù da không trắng lắm nhưng nhìn rất dễ chịu, cười lên lại càng quyến rũ. So với Giang học thần lớp mình thì thân thiện hơn nhiều.”
Câu cuối cùng, Hứa Bối Bối gần như nói rất nhỏ vào tai Tô Ngôn.
Chỉ sợ vô tình bị Giang học thần nghe thấy, sẽ bị đánh.
Nghe thấy ba chữ “Giang học thần”, trong đầu Tô Ngôn bỗng nhớ lại cảnh tượng hôm qua trong văn phòng.
Không biết là cố ý hay vô ý, Giang Ngộ đã giúp cô thoát khỏi rắc rối.
Giảm bớt một số phiền phức.
Thực ra, đôi khi hắn cũng không đáng sợ đến vậy.
-
Lớp 12-3.
Trước khi vào học, Nghiêm Túc với vai trò là lớp trưởng môn Toán, rất tận tâm bắt đầu thu bài tập.
Đường Thi Phú đeo cặp sách nhỏ vừa chạy vào, liền cảm nhận được luồng khí ma quỷ từ Nghiêm Túc.
“Đường Thi Phú, nộp bài tập toán.”
Đường Thi Phú: “……” Cậu ta chớp mắt đầy ngơ ngác, quầng thâm dưới mắt đen sì.
“Tớ quên làm rồi, cậu tốt bụng chép giúp tớ với.”
Nghiêm Túc không nói gì, cúi đầu, ghi tên cậu vào sổ.
Trên tờ giấy trắng tinh, chỉ có duy nhất tên Đường Thi Phú.
“Không phải, bài tập của anh Ngộ nộp rồi à?”
Tối qua bọn họ cùng chơi game, anh Ngộ không thể nào làm bài tập được.
“Nộp rồi.”
Nghiêm Túc thản nhiên nói.
Đường Thi Phú: “…..”
Đã nói là cùng nhau chơi game, thế mà anh lại lén lút làm bài tập sau lưng em.