Chương 19

Tô Ngôn biết người tên J này là ai.

Nói chính xác hơn, gần như tất cả người dùng trên trang web “Học Hải Vô Nhai” đều biết.

J chính là Giang Ngộ của trường Trung học số 1.

Đứng thứ hai trong phần vật lý là một người có nickname là TSY, cũng từ Trung học số 1, là một trong những bạn thân của Giang Ngộ, Đàm Thư Dư.

Hai người này đều là những người dẫn đầu trong khối tự nhiên của trường Trung học số 1, đứng ở vị trí đầu bảng là điều hoàn toàn bình thường.

Mỗi môn học đều có một khu vực thảo luận, dùng để bàn luận về các vấn đề học tập.

Tô Ngôn mở khu thảo luận trong phần vật lý ra, bên trong vẫn sôi nổi như mọi khi.

*Einstein trường TH số 3: “Tháng này lại là Giang đại thần đứng nhất, các anh tài của TH số 3 ơi, cố lên nào!”

*Tôi Yêu Học Tập: “Giang Ngộ quá xuất sắc, Giang đại thần, chờ bạn trong cuộc thi vật lý nhé!”

*Tiểu Thấu Minh trường TH số 1: “Hahaha, anh Ngộ của tui, vừa đẹp trai lại học giỏi. Thần tượng, thần tượng!”

Tô Ngôn tổng thể xem sơ qua những câu hỏi mà Giang Ngộ đã giải, hầu như tất cả đều đúng, hơn nữa tốc độ giải cũng rất nhanh, độ khó của các bài cũng cao.

Quả nhiên là học thần trường Trung học số 1, danh bất hư truyền.

Vừa rồi cãi nhau với mẹ Tô, Tô Ngôn cảm thấy trong lòng hơi bực bội, tiện tay mở một khu vực giải đề ra.

Khu vực này đều là những bài có độ khó trung bình trở lên.

Tô Ngôn có một thói quen xấu, đó là mỗi khi tâm trạng bực bội, cô đều phải làm gì đó để chuyển hướng chú ý. Và việc cô thường làm chính là học tập, giải đề.

Tuần này, thứ hạng môn vật lý của cô đứng thứ hai mươi. Thứ hạng hai mươi như vậy, đối với học sinh bình thường mà nói, quả thật là nên hài lòng.

Nhưng với Tô Ngôn, cô cảm thấy như vậy vẫn chưa đủ.

Mặc dù cô quả thật có thực lực để thi tốt, nhưng không phải bây giờ.

Cô không muốn giống như chị mình, mọi thứ đều được sắp đặt sẵn, vì thành tích quá tốt mà bị kỳ vọng quá nhiều, cuối cùng không thể kiểm soát được tương lai của chính mình.

Tước đi tất cả những quyền lợi mà mình yêu thích.

Vì chị gái học giỏi, mẹ đặt kỳ vọng rất cao vào chị ấy, hồi cấp ba phải tham gia đủ loại lớp học nâng cao, không có cuối tuần, không có kỳ nghỉ. Mỗi ngày đều chỉ có học tập.

Khi điền nguyện vọng thi đại học, chị bị buộc phải chọn ngành mình không thích.

Lên đại học, mỗi ngày đều bị ngập đầu trong đống sách vở, không có hoạt động giải trí, cũng không có bạn bè.

Mỗi ngày đều phải nghe mẹ đốc thúc, ngay cả khi có bạn trai cũng bị gia đình phản đối.

Chị cô cuối cùng cũng không chịu đựng nổi.

Chị ấy bị mắc chứng trầm cảm nặng.

Chị phải nghỉ học về nhà, giờ vẫn đang trong bệnh viện điều trị.

Tô Ngôn biết rất rõ ràng, tất cả những điều này đều do mẹ gây ra. Nhưng mẹ cô lại luôn cảm thấy mình là đúng.

Có lúc, Tô Ngôn cũng nghi ngờ, liệu họ có thực sự là con gái của mẹ mình không.

Có ai lại để con gái mình sống như này chứ?

Mẹ cô tính cách mạnh mẽ, chuyện gì cũng đều muốn kiểm soát, trước giờ chưa từng cúi đầu.

Thế nên cô chỉ có thể chọn cách che giấu chính mình như thế này.

Cô muốn được tự do học xong cấp ba, làm việc mà mình thích, không có áp lực, sống tự do tự tại.

Cô còn nhớ rõ chị gái đã từng nói với cô rằng, muốn được tự do làm điều mà mình thích, quan trọng nhất là vui vẻ.

Mặc dù Tô Ngôn cảm thấy cách làm này của mình rất ấu trĩ, nhưng nó lại có hiệu quả.

Tuy rằng mẹ Tô bắt cô chuyển trường, cũng đã mời gia sư cho cô, nhưng áp lực của cô không hề lớn.

Chí ít hiện tại, cô cũng giống với tất cả các bạn học, mỗi ngày vô ưu vô lo đi đến trường, cũng khá vui vẻ.

Tô Ngôn mở một gói kẹo sữa, gỡ vỏ kẹo làm bằng giấy ra rồi cho vào miệng.

Vừa giải đề vừa ăn kẹo.

Hương vị ngọt ngào của sữa tràn ngập đầu lưỡi cô, từng chút một, xoa dịu những cơn bực bội trong cơ thể.