Cho dù Phó Thanh Từ trong chuyện làm ăn áp cô một đầu, nhưng với cá tính có thù tất báo của Cố Dật Nhĩ thì cũng sẽ đòi lại ở mặt khác.
“Phó tổng, anh ở nước Mỹ ngây người nhiều năm như vậy, không có khả năng bài hát trình độ cấp bốn này còn không hát được chứ?” Cố Dật Nhĩ còn ngại anh không đủ thảm, tấm tắc hai tiếng trêu chọc.
Những người khác yên lặng không nói lời nào, lúc này chỉ cần xem náo nhiệt là được rồi.
Phó Thanh Từ nhắm mắt, huyệt Thái Dương giật giật thật mạnh hai cái, bưng ly rượu trên bàn, anh cũng bất chấp cái gì mà văn nhã, nháy mắt giải quyết ba ly.
Lâm Vĩ Nguyệt cười rất vui vẻ.
Cô có loại cảm giác sảng khoái khi đại thù được báo.
Cố Dật Nhĩ đương nhiên biết Phó Thanh Từ tuyệt đối không có khả năng ném mặt mũi xuống mà hát, cậu ta uống rượu thì mục đích của cô cũng đã đạt được.
Phó Thanh Từ nghiêng đầu nhìn Lâm Vĩ Nguyệt, ánh mắt sau thấu kính khiến người ta phải sợ hãi.
Lâm Vĩ Nguyệt thu hồi nụ cười, ngượng ngùng nói: “Đã đánh cuộc thì phải chịu thua nha.”
Anh cười không rõ ý vị.
Người ở đây đều biết Cố Dật Nhĩ sẽ ăn gian, không ai muốn trúng chiêu của cô nên bài poker đương nhiên là không thể tiếp tục chơi nữa, Nhị Canh trực tiếp cầm lấy bình rượu trống không trên bàn, đề nghị: “Như vậy đi, xoay bình rượu, bình chỉ vào ai, thì người đó nói một câu trong lòng với một người ngồi ở đây, nhất định phải là lời nói ngày thường không thể nói.”
Mọi người đều không có ý kiến, chỉ là cảm thấy trò chơi này dường như chả có tý thú vị nào.
Kết quả trận đầu đã chuyển tới Du Tử Tụ.
Du Tử Tụ hít sâu một hơi, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Nhị Canh.
Nhị Canh theo bản năng nuốt nuốt nước miếng.
“Nhĩ Canh Lục.” Du Tử Tụ trịnh trọng gọi tên Nhị Canh.
“Dạ.” Nhị Canh nghĩ mà sợ gật đầu.
Du Tử Tụ lấy túi xách của mình, móc ra một cái cái hộp nhỏ, trước mặt mọi người quỳ một gối xuống đất.
“……” Hành động gì thế này?
Du Tử Tụ mở hộp ra, dưới ánh đèn KTV, một đôi nhẫn kim cương cứ như vậy nằm trên nền nhung đen, từ mỗi một mặt cắt đều tỏa ra vẻ rực rỡ lấp lánh.
“Đàn anh, trước kia em từng cầu hôn anh một lần, bây giờ bệnh của anh cũng đã khỏi, không cần lo lắng sẽ chậm trễ em, nên em lại cầu hôn anh một lần nữa.” Khuôn mặt nhỏ của Du Tử Tụ đỏ bừng, la lớn, “Đàn anh! Gả cho em đi!”
“……” Lão bánh quẩy Nhị Canh da mặt dày như tường thành đỏ mặt.
Tư Dật phụt một tiếng bật cười.
Cố Dật Nhĩ bị hành động của em gái nhà bên này làm cho hoảng sợ, ngay sau đó đã phản ứng lại, dẫn đầu vỗ tay, còn ồn ào kêu “Gả đi”.
Những người khác cũng kêu theo: “Gả đi”.
Nhị Canh đỏ mặt kêu to: “Kêu ngược rồi! Ai gả ai đấy!”
Mọi người mặc kệ cậu ta, dù sao lúc này ai giống cô vợ nhỏ ngượng ngùng xoắn xít thì phụ trách xuất giá.
Ngữ khí của Du Tử Tụ có chút yếu đi: “Đàn anh, anh không muốn gả cho em sao?”
Nhị Canh đỡ trán: “Nha đầu ngốc này, là em gả cho anh chứ!”
Du Tử Tụ hậu tri hậu giác ý thức được chính mình nói sai rồi, thè lưỡi: “Xem phim toàn là đàn ông cầu hôn nên thuận miệng nói ra.”
“Nhĩ Canh Lục, cậu nhìn chút tiền đồ của cậu đi! Cả thế giới đều biết chuyện cầu hôn là của đàn ông, thế mà đến lượt cậu lại để cho học muội phải gánh, tôi khinh bỉ cậu!” Lục Gia giơ ngón giữa.
Ngữ khí của Nhị Canh ảo não: “Nhẫn kim cương tôi đặt còn chưa tới! Cầu thế nào được!”
Du Tử Tụ ngốc nghếch hả một tiếng.
Tư Dật cười giải thích thay: “Tôi làm chứng, cậu ta đặt số cara quá lớn nên phải đợi hàng về.”
Du Tử Tụ có chút xấu hổ nhưng lại không giấu được vui vẻ, trong lòng quả thực chính là băng hỏa lưỡng trọng thiên.
“Nha đầu ngốc, chuyện cầu hôn phải để cho đàn ông.” Nhị Canh bất đắc dĩ sờ sờ đầu cô, “Thôi, chờ nhẫn cầu hôn đến anh lại cầu hôn lại với em.”
Du Tử Tụ cười, ngược lại lại có chút mất mát: “Vậy đôi nhẫn em mua thì sao?”
“Ba năm bảy đeo cái của em, hai tư sáu đeo cái của anh, chủ nhật thì thế nào cũng được.” Nhị Canh đỡ cô lên, “Như vậy có thể chứ?”
“Vâng!” Du Tử Tụ cười nhìn anh, bỗng nhiên nhón chân hôn một cái thật mạnh lên mặt anh.
Nhị Canh sờ sờ mặt mình, cúi đầu nhỏ giọng nói bên tai cô: “Về nhà rồi hôn, tùy em hôn bao lâu.”
“Về nhà hôn à ~” Lục Gia không biết từ lúc nào đã tiến đến trước mặt bọn họ, nghe rõ ràng, “Tiểu tình lữ thật là buồn nôn nha ~”
“Lục Gia cậu lại đây cho tôi! Lão tử hôm nay phải phế cậu!” Nhị Canh giương nanh múa vuốt nhào tới Lục Gia.
Mọi người cười to.
Mọi người tiếp tục xoay chai, bắt đầu lượt tiếp theo.
Cái chai lúc này chuyển tới Vương Tư Miểu.
Người ở đây đều rất chờ mong lớp trưởng đại nhân sẽ nói cái gì.
Vương Tư Miểu không vội vã, cô uống một ngụm rượu lớn, nhìn về phía Lục Gia: “Lục Gia, anh nói thật đi, hồi năm nhất đồng ý lời tỏ tình của em, anh hối hận không?”
Cô biết, lúc đó là không trâu bắt chó đi cày, kỳ thật lúc ấy Lục Gia đối với cô cũng không có bao nhiêu hảo cảm.
Lục Gia ngây ngẩn cả người.
Trong mắt anh, Vương Tư Miểu vẫn luôn điềm đạm trầm ổn, gặp chuyện gì cũng vẫn bình tĩnh, hai người ở Bắc Kinh dốc sức làm, mỗi lần anh gặp phải nút thắt trong công việc, cô luôn có thể dốc lòng dẫn đường cho anh, trước nay không cảm thấy anh ấu trĩ, cũng không cảm thấy anh là một người đàn ông mà còn cần cô tới nhọc lòng, quả thực là mất mặt.
Anh cũng uống một ngụm rượu, sửa lại dáng vẻ cà lơ phất phơ ngày thường, ngữ khí nghiêm túc: “Anh hỏi em, em cảm thấy sức lực của anh có lớn không?”
Lục Gia thân hình cường tráng, nhìn đã thấy là dáng vẻ của một đại nhân, từ cấp ba đã là thành viên của đội bóng rổ, tới đại học cũng vẫn như vậy.
Sao sức lực có thể không lớn.
Vương Tư Miểu gật đầu.
“Nếu lúc ấy anh muốn đẩy em ra, anh còn không có sức sao?” Lục Gia khẽ cười, “Em véo lỗ tai anh, đánh anh đấm anh, anh không phản kháng là bởi vì anh không muốn.”
Nếu nhún nhường em một chút mà có thể khiến em ở trong học tập hay công việc vui vẻ hơn thì anh xin ngọt ngào chấp nhận.
Vương Tư Miểu bỗng nhiên cười, khóe mắt có ánh sáng lấp lánh.
“Bà xã, khi đó chẳng qua là anh có chút xấu hổ.” Lục Gia ngửa đầu, dường như đang hồi tượng lại cảnh tượng khi đó, “Lớp trưởng luôn quở trách anh vậy mà lại thích anh, thật là anh nằm mơ cũng không nghĩ đến.”
Những người khác im lặng lắng nghe, không lên tiếng phá hỏng bầu không khí.
Ai cũng đều là vai chính trong câu chuyện của mình. Trong chuyện xưa của bản thân luôn có đủ các loại hoa thơm trăng tròn mà chỉ có bản thân mình mới có thể trải nghiệm.
Sau một lúc lâu, Nhị Canh cuối cùng cũng mở miệng: “Còn chơi nữa không?”
“Chơi chứ.” Lục Gia nhướng mày, “Hôm nay phải làm cái đại hội lừa tình.”
Chai rượu tiếp tục chuyển động.
Chuyển tới Nhị Canh.
Mọi người bắt đầu chờ mong Nhị Canh có chuyện gì không dám nói nên lời.
Thật sự làm mọi người khó có thể tưởng tượng, Nhị Canh cũng sửa lại hình tượng ngày xưa, không tiếp tục cười cợt nữa.
Nhị Canh nhìn về phía Tư Dật, nâng chén rượu lên với anh, ngữ khí có chút phức tạp: “Dật ca, từ bỏ toán học mà anh yêu nhất, có đáng không?”
Vấn đề này, vẫn luôn như một cục đá nghẹn chặt ở trái tim cậu, không thể đi lên, cũng không thể hạ xuống, khiến ngực cậu buồn buồn, làm người ta áy náy khó yên.
Tư Dật cũng uống một ngụm rượu, cười: “Đáng giá.”
“Tại sao?” Nhị Canh nhíu mày lại hỏi một câu, “Rõ ràng là anh… có thể không cần sống vất vả như vậy.”
“Trên đời này, vất vả và hồi báo có quan hệ trực tiếp với nhau, từ trước đến nay tôi không hề có dự định sẽ làm ổ trong hoàn cảnh an nhàn mà trải qua cả đời.” Giọng nói của Tư Dật ấm áp, “Tôi dùng đôi tay này, cứu cậu, về sau cũng sẽ cứu nhiều người bệnh hơn, con đường này, tôi đi một chút cũng không hối hận.”
Giọng của Nhị Canh có chút nghẹn lại: “Thực xin lỗi.”
“Cảm ơn cậu.” Tư Dật giương môi, nâng chén với cậu, “Khiến tôi tìm được rồi, việc mà tôi chân chính muốn làm.”
“Dật ca, em yêu anh.” Nhị Canh lau lau nước mắt, tình ý chân thành tỏ tình.
“……” Tư Dật đặt cái ly bên môi, cười bất đắc dĩ, “Miễn đi.”
Cái chai không trước mắt này, câu hết thảy những lời mọi người giấu ở đáy lòng, không dám nói ra.
Bọn họ tùy hứng nhiều năm như vậy mà không bị chán ghét, chẳng qua là bởi vì có một người hiểu được nỗi khổ của họ, hiểu được quý trọng, hiểu được cảm thông.
Dù có khắc khẩu hay mâu thuẫn thì thế nào, một đêm qua đi, cho dù có bao nhiêu không thoải mái cũng chẳng qua đã là chuyện phát sinh ngày hôm qua, một ngày mới đến, vẫn luôn có người làm bạn bên cạnh.
Tất cả mọi người đều xứng đáng được đối xử dịu dàng.
Cái chai rỗng kia vẫn còn đang xoay, chờ đợi người nói ra lời vẫn luôn cất giấu nơi đáy lòng.
“Sao lại là tớ! Ăn gian à!”
“Xoay cái chai thì ăn gian cái rắm, nhanh lên đừng vô nghĩa nữa.”
“Tớ không làm, xấu hổ chết đi được.”
“Nôn.”
Cái chai chuyển tới Cố Dật Nhĩ, không ngoài dự đoán, cô chỉ vào Tư Dật.
Tư Dật chờ mong cô sẽ nói ra chút gì.
“Tư Dật, em muốn nói với anh mấy lời từ tận đáy lòng.”
“Em nói đi.”
“Nhiều năm như vậy, em vẫn luôn coi anh như con trai ruột mà đối xử, đến bây giờ, em chỉ có một nguyện vọng, đó chính là anh gọi em một tiếng ba ba, muốn nghe một tiếng gọi chân tình thật cảm.”
Mẹ nó, anh biết ngay là Cố Dật Nhĩ sẽ không bỏ qua cho cái danh hiệu cha con vĩnh hằng này mà, chơi bao nhiêu năm sao cô còn chưa chán?
“…… Cố Dật Nhĩ, em có gan lặp lại lần nữa?”
“Gọi, ba ba.”
“……”
Nhị Canh ồn ào: “Dật ca, chẳng lẽ anh đã quên cha anh Vương Thiết Căn bên hồ Đại Minh năm đó sao?”
Lục Gia sửa đúng: “Là Vương Tiểu Thúy.”
“Chu Hữu Tài, Thượng Quan Ngọc Phân, câm miệng.” Trí nhớ của Tư Dật còn khá tốt.
Nhị Canh kêu lên: “Phú Quý Nhi, mau quản vợ cậu đi!”
Phó Thanh Từ mặt không biểu cảm: “Muốn chết à?”
Táo bạo lão ca, không thể trêu vào không thể trêu vào.
Không khí lại dần dần trở nên vui vẻ thoải mái.
Một vòng cuối cùng, cái chai chuyển hướng về phía Phó Thanh Từ.
Tất cả mọi người nín thở chờ mong.
Phó Thanh Từ uống không ít rượu, khuôn mặt trắng nõn đã hiện ra nét đỏ ửng nhàn nhạt, nhìn qua tú sắc khả xan.
Chỉ là cặp mắt kia, lại vẫn sáng như chứa đầy những vì sao.
“Buổi tối hôm đó, em có hối hận không?” Giọng nói mát lạnh nhưng ngữ khí lại mang theo một tia nóng rực.
Nhị Canh ngơ ngác một tiếng: “Cậu hỏi ai?”
“Vô nghĩa.” Lục Gia dùng miệng chu chu về phía người nào đó mặt nháy mắt đã đỏ bừng, “Cậu nói đi?”
“À ~~~~~~” Nhị Canh hiểu rõ cười, nháy mắt đã hiểu.
Lâm Vĩ Nguyệt cầm chén rượu, cau mày uống một ngụm nuốt thẳng xuống yết hầu, lẩm bẩm: “Em mới không hối hận đâu.”
Tất cả mọi người thấy, ngay sau khi cô nói không hối hận, Phó Thanh Từ liền nở nụ cười.
Phảng phất như cơn gió mát thổi qua gợn lên từng gợn sóng nho lăn tăn trên mặt hồ.
Ngữ khí của anh hiếm có khi được nhẹ nhàng, nâng chén với mọi người: “Cảm ơn các cậu.”
Các cậu đều là ánh sáng mặt trời trong sinh mệnh, chiếu sáng cuộc đời u ám này của tớ.
Mọi người cũng không biết cậu ta cảm tạ cái gì, chỉ biết Phó Thanh Từ vạn năm băng sơn hôm nay cuối cùng cũng tan băng.
Vì chúc mừng băng sơn tan chảy, mọi người cũng nâng chén theo.
“Vì tình hữu nghị của chúng ta, cụng ly!”
***
Trận này ước chừng liên tục đến hơn 1 rưỡi sáng.
Tất cả mọi người đều uống rượu nên không ai có thể làm Lôi Phong phụ trách lái xe đưa mọi người về nhà.
Hết cách, chỉ có thể gọi người lái thay.
Phó Thanh Từ hôm nay ngồi xe của Cố Dật Nhĩ tới, Tư Dật bởi vì vội vàng tới sợ tắc đường cho nên cũng không lái xe tới đây.
Lục Gia và Nhị Canh bọn họ đã đi trước.
Người lái thay mà Cố Dật Nhĩ gọi còn chưa tới.
Xe của cô mang đi bảo dưỡng, hôm nay cô lái đến là chiếc Rolls-Royce.
Cố Dật Nhĩ vui mừng vỗ vỗ đầu xe: “May mà hôm nay tớ đi xe của ba tớ.”
Lâm Vĩ Nguyệt vội ngăn cản cô: “Xe đắt như vậy, đừng vỗ hỏng!”
“Tớ lại không phải Transformers, còn có thể vỗ hỏng được à?” Cố Dật Nhĩ cười, quay đầu nói với Phó Thanh Từ, “Mặt trời nhỏ của cậu mấy năm nay ăn mặc cần kiệm, chờ cậu cưới cậu ấy về nhà thì phải đối với cậu ấy tốt một chút, biết không? Nếu không tớ sẽ không bỏ qua cho cậu.”
Phó Thanh Từ uống rượu, hiếm có khi không phản bác Cố Dật Nhĩ, gật gật đầu đáp: “Đã biết.”
Cố Dật Nhĩ híp mắt giơ tay: “Cậu biết thủ đoạn của tôi rồi đấy.”
“Cố tổng thủ đoạn lợi hại lắm.” Phó Thanh Từ lười so đo với cô.
Tư Dật ấn huyệt Thái Dương, cảm thấy hơi choáng, hôm nay là mở tiệc chia tay cho anh, đám tôn tử này đến mặt sau liền liên tiếp chuốc rượu, nếu không phải lúc đi học rèn được tửu lượng thì phỏng chừng hôm nay phải đột tử đầu đường.
Người lái thay cuối cùng đã đến, nhìn bốn nam nữ quần áo tinh xảo có chút men say này mà bất đắc dĩ lắc lắc đầu.
Đám người trẻ tuổi này thật là…
Cố Dật Nhĩ cười cười: “Tới rồi, là chiếc này.”
Nói xong thì vỗ vỗ xe.
Tài xế nhìn Rolls-Royce bóng lộn với đôi mắt đen láy, nuốt nuốt nước miếng.
Nếu xảy ra tai nạn xe cộ thì dân đen anh đây cũng xong đời.
Cho nên cho dù là đêm khuya, quốc lộ rộng mở vô cùng, lại không có đèn xanh đèn đỏ nhưng tài xế vẫn rất tuân thủ quy tắc, nên đổi tuyến đường thì đổi tuyến đường, nên hạn chế tốc thì hạn chế tốc độ, so với mấy năm trước thi Tam Khoa còn nghiêm túc hơn.
(Tam khoa: ba bài thi trong phần thi lái xe)
Tư Dật ngồi ở ghế phụ, mở cửa sổ ra giải rượu.
Ba người khác ngồi ở hàng phía sau, Lâm Vĩ Nguyệt đã say đến mê sảng cũng nói không nên lời, chỉ có thể dựa vào Phó Thanh Từ thở dốc.
Vốn là về trường học, xe đang chạy đến ngã rẽ thì Phó Thanh Từ bỗng nhiên mở miệng: “Cô ấy về khách sạn cùng tớ.”
Cố Dật Nhĩ nhíu mày nhìn anh: “Lòng dạ Tư Mã Chiêu.”
Phó Thanh Từ cũng không phản bác, véo véo mặt Lâm Vĩ Nguyệt: “Mặt trời nhỏ, về khách sạn cùng anh chứ?”
Lâm Vĩ Nguyệt ôm cánh tay anh, nhếch miệng cười: “Về về về, tớ muốn ở cùng với Tiểu Từ nhà chúng ta!”
“……” Thật sự là uống quá nhiều rồi, nói chuyện cũng không thèm qua đầu óc nữa.
Xe chạy đến khách sạn, Phó Thanh Từ bế Lâm Vĩ Nguyệt lên, mang theo cô về khách sạn.
Mùi rượu cuối cùng cũng thoáng tan đi một ít.
Chung cư của Tư Dật cách trung tâm thành phố không xa, hơn mười phút lộ trình mà thôi, nửa đêm không kẹt xe nên rất nhanh đã tới.
Anh đau đầu cực kỳ, chỉ muốn về nhà nhanh nhanh tắm rửa một cái rồi đi ngủ, nhưng lại sợ Cố Dật Nhĩ đi giày cao gót đi đường không xong sẽ bị ngã, để tiết kiệm thời gian nên ngồi xổm xuống.
“Làm gì?” Cố Dật Nhĩ cảnh giác lui về phía sau một bước.
“Cõng em về nhà.” Tư Dật nhíu mày, “Cởi giày cao gót.”
Cố Dật Nhĩ bĩu môi, ngoan ngoãn tháo giày cao gót.
Tư Dật cõng cô trên lưng, đứng ở cửa chờ thang máy.
Anh bỗng nhiên từ kính phản quang trên thang máy nhìn thấy mình và cô lộ nửa cái đầu ra.
“Cuối cùng anh cũng biết, thế nào là cõng cả thế giới.”
Cố Dật Nhĩ cắn một cái sau cổ anh: “Anh nói em béo à?”
“Không phải.” Tư Dật rụt rụt cổ, ánh mắt nhìn qua có chút tỉnh táo, chỉ là ngữ khí lười nhác, “Là nói em, là toàn bộ thế giới của anh.”
Cố Dật Nhĩ không nói gì.
Hai người cuối cùng cũng về được đến nhà.
Tư Dật bật đèn, đổi dép lê rồi đi đến thả cô xuống sô pha.
Vừa quay đầu đã thấy cô che lại gót chân.
Tư Dật ngồi bên cạnh, hỏi: “Có phải bị mài chảy máu rồi không?”
Cố Dật Nhĩ gật đầu.
“Vậy đừng đi đôi này nữa.” Tư Dật nhíu mày, đứng dậy đi về phía phòng ngủ, “Chờ đấy, anh đi lấy hòm thuốc cho em.”
“Anh thì biết gì? Cái này gọi là hy sinh vì cái đẹp.” Cố Dật Nhĩ nhỏ giọng phản bác, không để anh nghe thấy.
Trong nhà có bác sĩ chính là tốt như vậy, dược phẩm đầy đủ hết, mấy bệnh lặt vặt cơ bản là có thể tìm được thuốc ở nhà.
Anh mang một cái hòm thuốc nhỏ quay lại, ngồi bên cạnh cô, để chân cô gác lên đầu gối mình, nhẹ giọng nói: “Dùng Lạc Hợp Điển tiêu độc trước đi.”
Chất lỏng màu vàng thoa vào gót chân cô, cảm giác mát lạnh, Cố Dật Nhĩ theo bản năng rụt rụt chân.
Tư Dật nhíu mày, vỗ một cái vào chân cô: “Rụt cái gì? Lại không đau à.”
“Ai bảo không đau.” Cố Dật Nhĩ nhướng mày, “Không phải sát vào vết thương của anh, anh đương nhiên có thể nói gì cũng được.”
Tư Dật thở dài: “Được được được.”
Anh cúi đầu thổi thổi miệng vết thương.
Hơi thở ấm áp khiến miệng vết thương ngứa ngứa, lúc này Cố Dật Nhĩ nhịn xuống, không có mặt mũi nào làm ra vẻ nói còn đau.
Cuối cùng dán băng dán lên, đại công cáo thành.
Tư Dật dọn dẹp lại hòm thuốc, dặn dò cô: “Hai ngày này đi giày rộng đi, có được không?”
“Không đi giày cao gót em sẽ chết.” Cố Dật Nhĩ nhăn mũi, vẻ mặt tâm bất cam tình bất nguyện.
Tư Dật nắm mũi cô: “Vì tốt cho em, sao em còn không nghe lời hả?”
“Không đi thì không cao, trông khó coi.” Cố Dật Nhĩ nghiêm túc giải thích, “Anh là đàn ông, anh không hiểu.”
“Em như thế nào cũng đều đẹp.” Tư Dật xoa xoa đầu cô, “Ngoan, anh đi tắm đây.”
“Anh từ từ đã.” Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên giữ chặt quần áo anh.
Tư Dật lại ngồi xuống: “Làm sao vậy?”
“Anh…còn xử lý miệng vết thương như vậy cho người khác à?” Cố Dật Nhĩ ậm ừ không rõ hỏi anh.
“Khoa ung bướu không phụ trách vết thương ngoài da kiểu này.” Tư Dật không biết cô hỏi cái này rốt cuộc là có mục đích gì nhưng vẫn nghiêm túc trả lời cô.
“Không phải, em muốn nói, trước khi anh làm bác sĩ cơ, là, là hồi còn đi học.” Cố Dật Nhĩ đành phải nói cụ thể hơn một chút.
Tư Dật gật đầu: “Từng có.”
Cố Dật Nhĩ híp mắt: “Cho ai?”
“Cho em chứ ai.” Tư Dật cười, “Em quên rồi à? Hồi cấp ba anh cõng em đến phòng y tế.”
“Lại sớm hơn một chút nữa thì sao?” Cố Dật Nhĩ có chút không cam lòng, tiếp tục dò hỏi tới cùng, “Ví dụ như hồi cấp hai, tiểu học.”
“Lúc ấy anh thích đánh nhau, đều là người khác xử lý miệng vết thương cho anh.” Tư Dật đứng lên, cởi bỏ nút thắt áo sơmi, “Chờ anh tắm rửa xong em lại hỏi đi, cả người toàn mùi rượu khó chịu muốn chết.”
Tư Dật đi tắm rửa.
Cố Dật Nhĩ nhụt chí kéo gối ôm trên sô pha qua dùng sức đấm đấm.
Hôm nay cô uống hơi nhiều nhưng cũng chưa đến mức say hẳn, cho nên làm việc cũng phá lệ lớn mật.
Ví dụ như hiện tại, cô đứng ở cửa phòng tắm.
Gõ gõ cửa: “Tư Dật.”
Xuyên qua tiếng nước của vòi tắm hoa sen, trong phòng tắm, giọng nói của anh nghe có chút xa xăm: “Sao vậy?”
“Chúng ta cùng nhau tắm đi.”
“……” Tư Dật trải qua dòng nước ấm gột rửa đã sớm tỉnh táo hơn phân nửa, anh dừng một chút, ngữ khí có chút kỳ quái, “Em say rồi à?”
“Không có, em vẫn tỉnh lắm.” Ngữ khí của Cố Dật Nhĩ rất đứng đắn.
“…Vậy em vào đi, cửa không khóa.”
Cố Dật Nhĩ thật cẩn thận mở cửa phòng tắm ra.
Hơi nóng đập vào trên mặt, nóng quá, Cố Dật Nhĩ dùng tay tản tản hơi nước, lại hỏi một câu: “Em vào nhé?”
“Ừ.” Tư Dật rất bình tĩnh, “Em mang quần áo không?”
“Không có.”
Bàn tay đang lấy sữa tắm của Tư Dật dừng lại.
Hôm nay cô thật sự rất kỳ lạ.
Thật sự là cảm thấy không thích hợp, Tư Dật tắt vòi hoa sen, mở cửa kính ngăn cách ra thì thấy cô đang lén lút làm tư thế muốn xông cửa.
“……” Tư Dật nhíu mày, “Em tắm rửa không cởϊ qυầи áo sao?”
“À, không vội.” Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt.
Tư Dật lại chỉ chỉ cái váy trên người cô: “Váy này của em có thể dính nước à? Anh nhớ em nói là cố ý đặt riêng mà.”
Bởi vì vòi sen đã đóng lại, không có nước ấm chảy ra, Tư Dật lại mở cửa vách ngăn cho nên hơi nóng dần dần tiêu tan, Cố Dật Nhĩ thấy rõ dáng vẻ hiện tại của anh.
Thân thể cân xứng, không gầy, nhưng tuyệt không phải là béo, xương quai xanh tinh xảo, vân da trắng nõn, từ cổ kéo xuống vẽ ra hai đường cong hoàn mỹ đến eo bụng, phần eo gầy nhưng rắn chắc, chỗ bụng nhỏ có mấy khối cơ bắp theo hô hấp của anh như ẩn như hiện.
Xuống chút nữa, cô thật sự là nhìn không được.
Tư Dật chú ý tới tầm mắt của cô, mùi rượu lại có chút dâng lên, anh chống cửa cúi đầu hỏi cô: “Rốt cuộc là em muốn tắm rửa hay là muốn cùng anh làm chuyện khác?”
“Em chỉ muốn hỏi anh mấy vấn đề.” Cố Dật Nhĩ nhụt chí nói.
“Không thể chờ anh tắm xong rồi hỏi sao?”
“Em không nhịn được.” Cố Dật Nhĩ giương mắt hỏi anh, “Có phải trước kia anh từng thích một cô gái khác không?”
Tư Dật sửng sốt trong chốc lát, ngay sau đó cười lên tiếng: “Bình dấm nhỏ, quả nhiên là đang suy nghĩ chuyện này.”
“Có ý kiến sao?” Cố Dật Nhĩ hung dữ hỏi lại anh.
Tư Dật khụ khụ: “Không có.”
“Vậy anh mau trả lời.”
“Không có.” Tư Dật nhướng mày, “Chỉ thích một mình em.”
“Vậy chuyện hồi tiểu học là như thế nào?” Cố Dật Nhĩ chưa từ bỏ ý định.
“Cô gái kia là lúc tiểu học anh tham gia một cuộc thi âm nhạc, cô gái đó giống em, cũng học đàn violon.” Tư Dật kiên nhẫn giải thích, “Lúc ấy anh rất bài xích học dương cầm, nỗ lực luyện tập chỉ để thi qua cấp hoặc lấy thưởng. Sau đó cô gái đó ở trên sân khấu kéo một khúc dạ khúc, chính là khúc của Chopin mà chúng ta đều thích đó, anh bởi vì cô gái đó mới thích khúc nhạc này, cho nên ấn tượng tương đối sâu, còn cô gái đó trông như thế nào anh cũng không nhớ rõ.”
Cố Dật Nhĩ quả nhiên không còn tức giận như vậy, ngược lại biểu tình còn có chút vi diệu.
“Cuộc thi âm nhạc gì?”
“Chính là đại hội thi đấu nhạc cụ cấp tỉnh dành cho học sinh tiểu học và trung học, em chưa từng tham gia sao?” Tư Dật rũ mắt hỏi cô, “Không có khả năng em chưa từng tham gia, em còn thích lấy giấy chứng nhận hơn anh mà.”
“Cô gái đó mặc quần áo màu gì?”
“Hình như là váy công chúa màu trắng, em hỏi cái này làm cái gì?”
Cố Dật Nhĩ nhấp môi, thần sắc phức tạp.
“Anh từ từ tắm đi, em không quấy rầy anh nữa.” Cô xoay người muốn đi.
Tư Dật vẻ mặt mờ mịt: “Không tức giận nữa à?”
“…Không tức giận.”
Kỳ lạ, ngày thường không dễ dỗ dành như vậy nha.
Trong lòng anh lại có chút khó chịu.
Chẳng lẽ cô ấy đã không còn yêu mình như trước nữa?
Tư Dật cảm thấy chính mình cũng có chút làm ra vẻ, anh đóng cửa lại đình chỉ suy nghĩ miên man của mình, tắm rửa trước đã.
Cố Dật Nhĩ lập tức đi đến phòng ngủ, bang một tiếng ngã xuống giường.
Quá mất mặt, cho dù chết cũng không nói sự thật cho Tư Dật.
Cô vậy mà lại ăn dấm của chính mình.
Nói ra còn khiến người ta cười đến rụng răng.
Cố Dật Nhĩ cắn môi dùng sức đạp đạp chân, lại dùng tay đấm thật mạnh vài cái trên nệm giường mềm mại, khuôn mặt đỏ rực vùi vào gối đầu.
Cũng không biết cứ nằm như vậy bao lâu, dù sao Tư Dật tắm xong về phòng ngủ mà cô vẫn còn nằm bò trên giường như vậy.
Tư Dật gọi cô một tiếng: “Nhĩ Đóa, em đi tắm đi.”
“Vâng, đi ngay đây.” Miệng cô nói lập tức, nhưng thân thể không hề có ý muốn dậy.
“Sao lại thế này?” Tư Dật xoay mặt cô lại, sờ sờ cái trán của cô, “Có phải em sốt không? Sao mặt lại hồng thế này?”
Cố Dật Nhĩ che mặt lại: “Anh đừng để ý đến em.”
“Anh kệ em thì ai quản em.” Tư Dật xoay người muốn đi lấy hòm thuốc, “Đo nhiệt độ cơ thể trước đã.”
Cố Dật Nhĩ bật dậy, giữ chặt áo ngủ của anh: “Không sốt.”
“Vậy em làm sao vậy?” Tư Dật ngồi xuống mép giường, có chút lo lắng nhìn cô, “Có phải là còn giận không?”
Cố Dật Nhĩ lắc đầu, đẩy anh ra rồi xuống giường: “Em đi tắm.”
“Nhĩ Đóa, không phải chúng ta đã nói rồi sao? Có vấn đề gì thì phải trực tiếp nói ra, như vậy hai người mới có thể cùng nhau giải quyết.” Tư Dật nhíu mày, ngăn cô lại không cho cô rời đi, “Rốt cuộc là làm sao vậy?”
Cô bực bội vò loạn mái tóc mình, quát: “Xấu hổ! Được chưa!”
Tư Dật càng kỳ quái: “Rõ ràng là em nói muốn tắm cùng anh, trước kia anh nói em đều lập tức cự tuyệt.”
“……” Cố Dật Nhĩ bĩu môi, mặc kệ anh, “Em đi tắm.”
Tư Dật có chút bất đắc dĩ.
Chỉ có thể chờ cô tắm rửa xong lại giải thích một lần.
Mãi cho đến khi anh sấy tóc xong Nhĩ Đóa vẫn còn chưa quay lại
Bởi vì uống rất nhiều rượu nên đến giờ này, anh thật sự là có chút không chịu đựng nổi, vốn dĩ muốn nằm xuống chờ cô tắm xong, kết quả nằm một lúc lại ngủ mất rồi.
Trong lúc mơ mơ màng màng anh cảm thấy trên môi có xúc cảm mềm mại.
Anh không mở mắt, cũng không phản kháng, tùy cô lăn lộn.
Cho đến khi cô nhổm dậy ngồi lên người anh.
Tư Dật nếu còn không rõ thì uổng làm đàn ông.
Anh nắm lấy eo cô, đè cô ngược lại giường, đảo khách thành chủ hôn lên môi cô.
Có thể là động tác có chút thô bạo khiến cô cảm thấy không khoẻ ưm ra tiếng.
Tư Dật thả chậm động tác, ngón tay nhẹ nhàng nhéo cằm cô, ngữ khí trầm thấp: “Đừng nóng giận, đời này anh chỉ thích một mình em.”
“Em biết.” Cố Dật Nhĩ lẩm bẩm.
“Vậy còn xấu hổ cái gì nữa?” Tư Dật híp mắt, nhéo nhéo cái mũi cô.
“Chính là cảm thấy rất thích anh.” Cố Dật Nhĩ nghiêm túc, “Có chút xấu hổ.”
Tư Dật ngừng thật lâu.
Trong đêm đen, tiếng cười nhẹ của anh như rượu mạnh mê hoặc thần trí, câu đến bảy hồn tám phách của cô tất cả đều không dư thừa.
“Này thì có gì mà xấu hổ, anh cũng rất thích em.” Tư Dật cúi đầu, cọ cọ chóp mũi cô.
Sau đó, anh từ trên người cô rời đi, xuống giường, liền mạch lưu loát bế cô lên, từ phòng ngủ đi ra ngoài.
Bật đèn phòng tắm, Tư Dật đặt cô lên bồn rửa tay lạnh lẽo.
“Làm gì?” Cô sợ hãi rụt rụt cổ.
“Đừng sợ.” Tư Dật cười dịu dàng, “Hôm nay thử ở đây xem.”
“Không được.” Cố Dật Nhĩ nhíu mày cự tuyệt, “Mới vừa tắm rồi.”
“Vậy đợi lát nữa lại thử bồn tắm, nhân tiện cho em tắm lần nữa.” Anh có rất nhiều biện pháp.
“……” Quá dâʍ đãиɠ.
***
Ngày hôm sau.
Tận tình vui thích qua đi lại có vấn đề rất lớn.
“Anh không đeo bao!” Cố Dật Nhĩ chỉ vào chóp mũi anh trách cứ.
Tư Dật rũ mắt, ngữ khí có chút không để ý: “Có thì kết hôn.”
Cố Dật Nhĩ tức muốn hộc máu: “Kết cái đầu anh, cút đi.”
Cô sập cửa mà đi.
Tư Dật cũng có chút tức giận, đêm qua báo đáp ân tình, tình chàng ý thϊếp kéo dài, hôm nay vừa mặc quần áo đã không nhận người.
Miệng phụ nữ, đúng là quỷ gạt người.
Cố Dật Nhĩ một bên nổi giận đùng đùng lái xe, một bên bấm còi thô bạo.
“Có biết lái xe hay không hả!”
Đυ.ng vào Rolls-Royce của cô thì người khóc chính là bọn họ!
Bỗng nhiên di động vang lên, Cố Dật Nhĩ kết nối Bluetooth, ngữ khí bực bội: “Chuyện gì?”
Giọng của Lâm Vĩ Nguyệt nho nhỏ: “Dật Nhĩ, hôm qua Phó Thanh Từ cầu hôn tớ, anh ấy đến nhẫn kim cương cũng mua rồi……”
“……” Ngữ khí của Cố Dật Nhĩ bình thản, “Chúng ta tạm tuyệt giao ba ngày đi, tạm biệt.”
Cô ném tai nghe Bluetooth xuống, lại bấm còi liên tục, thúc giục xe phía trước nhanh nhanh lái đi.
Đàn ông đều là đại móng heo.
Không phải, chỉ có Tư Dật mới là đại móng heo.