Lần này hẳn là tình địch chân chính rồi.
Nhĩ Đóa đáng chết, cô không thể ngừng phát ra mị lực của mình sao.
Bởi vì sắp phải đi Bắc Kinh nên có rất nhiều cuộc họp và các phòng bệnh phải đi kiểm tra, Tư Dật thật sự lực bất tòng tâm, đành phải mỗi ngày lúc trực đêm, lặng lẽ lấy di động ra vào nhóm cấp ba điều tra chuyện có liên quan đến Nhạc Trạch Mính.
Ngày ngày nói chuyện phiếm trong nhóm cũng chỉ có mấy người Lục Gia lảm nhảm, Nhạc Trạch Mính thuộc về kiểu tiểu trong suốt mà khi đàn chủ @ toàn thể thành viên, mới ra mặt kêu một tiếng “Đã nhận được”, Tư Dật click vào hình đại diện của cậu ta, địa chỉ biểu thị ở nước Mỹ.
Ảnh đại diện cũng là diễn viên Âu Mỹ nào đó.
Cuối cùng, vào một ngày nào đó, Tư Dật nhấn vào ‘thêm bạn bè’, phần giới thiệu một câu anh cũng không viết, anh không tin Nhạc Trạch Mính có lá gan cự tuyệt.
Quả nhiên, Nhạc Trạch Mính đồng ý.
Khóe miệng Tư Dật giương lên, nhanh tay thêm cậu ta vào vòng bạn bè.
“Bạn bè chỉ hiện thị hoạt động ba ngày gần nhất”.
“……” Tư Dật ném di động xuống, vùi vào bàn hoài nghi nhân sinh.
“Bác sĩ Tư?” Có người đẩy đẩy cánh tay anh, “Cùng đi ăn bữa ăn khuya không?”
Tư Dật ngẩng đầu, là bác sĩ Lý cùng phòng, cũng là người có quan hệ tốt nhất với anh.
“Có thể đi không?”
“Không sao không sao, có lão Viên trông rồi.” Bác sĩ Lý hào phóng vẫy vẫy tay, “Đi, tôi mời.”
Tư Dật không cự tuyệt, tính đổi một bộ quần áo rồi đi theo, bác sĩ Lý lại bổ sung một câu: “Còn có Lộ Lộ với Tiểu Cầm.”
Lộ Lộ và Tiểu Cầm là y tá khoa bọn họ.
“……” Tư Dật híp mắt, “Không phải là anh có mục đích gì chứ?”
“Tôi có thể có mục đích gì?” Bác sĩ Lý ôm vai anh, “Đều cùng một phòng, coi như giao lưu thêm bạn bè thôi.”
Bốn người tùy tiện tìm một nhà hàng gần bệnh viện, nghe nói ở đây canh đảng sâm là tuyệt nhất, rất thích hợp với những bác sĩ y tá thường xuyên thức đêm thiếu hụt huyết khí.
Hai nữ y tá có chút câu nệ đẩy thực đơn đến trước mặt Tư Dật: “Bác sĩ Tư, anh muốn ăn cái gì?”
Tư Dật ngẩng đầu, mỉm cười: “Mọi người cứ gọi là được.”
Ngay sau đó lại cúi đầu nhìn di động của mình.
Lộ Lộ và Tiểu Cầm lộ ra biểu cảm say mê.
Bác sĩ Lý uống ngụm trà, nghiêng đầu nhìn Tư Dật, nghĩ thầm có mặt quả là không giống nhau.
Tư Dật đang nói chuyện phiếm với Nhạc Trạch Mính.
Vài phút trước, Nhạc Trạch Mính gửi tin nhắn tới: 【 Thêm tôi có chuyện gì? 】
Anh suy tư nửa ngày, trả lời lại: 【 Ôn chuyện 】
Bên kia gửi lại cái biểu cảm “ Cậu đùa tôi à’
rồi hỏi tiếp: 【 Chúng ta ngoại trừ một lần nói chuyện ở hành lang đó thì hình như không có gì để mà ôn chuyện. 】
Tư Dật chán nản, chỉ cần vừa nhớ tới hành động ngu ngốc của mình năm mười lăm tuổi là lại cảm thấy đau dạ dày.
【 Cậu gặp Nhĩ Đóa à? 】
【 Nhĩ Đóa là Cố Dật Nhĩ? Cậu ấy nói với cậu à? 】
【 Phó Thanh Từ 】
【 Cho nên Phó Thanh Từ thật sự đang giúp cậu giám sát cô ấy à? 】
Tư Dật lập tức tha thứ cho việc mấy ngày hôm trước Phó Thanh Từ vui sướиɠ khi người gặp họa.
Coi như thằng nhóc đó còn có chút lương tâm.
【 Cậu nói gì với cô ấy? 】
Bên kia gửi tới một biểu cảm: ‘Cậu đoán xem’
Tư Dật trực tiếp gửi lại cái: ‘Cậu tin tôi chặt đứt cu cậu không?’
Đám người trong nhóm chat bệnh viện đáng khinh cực kỳ, gói biểu cảm nào cũng có, cái này so với cái kia càng không thể miêu tả.
【……】
Có lẽ Nhạc Trạch Mính cũng bị cái biểu cảm trắng trợn này dọa tới rồi.
Tư Dật nhướng mày, cảm thấy biểu cảm này cũng không tệ lắm, hôm nay là lần đầu tiên anh dùng.
Nhân lúc đồ ăn còn chưa lên, tâm trạng anh rất tốt nên gửi cho Nhị Canh một cái.
Bên kia gửi lại một cái: ‘Em thật lẳиɠ ɭơ.jpg’
Đã quên, Nhĩ Canh Lục cũng là đồ mất nết.
Anh gửi cho Lục Gia một cái.
Lục Gia chỉ có hơn chứ không kém, gửi lại cái icon: ‘Em đang đùa với lửa đấy’
Được lắm, đứa này còn lẳиɠ ɭơ hơn đứa kia.
Tư Dật lại gửi cho Phó Thanh Từ, đợi hai phút, không có hồi âm.
Anh gửi một cái dấu chấm hỏi qua, phía dưới khung màu xanh có hàng chữ nhỏ.
“Đối phương từ chối nhận tin nhắn của bạn”
“……” Tư Dật sửng sốt hai giây, bật cười.
Ba người ngồi cùng bàn không biết anh đang cười gì nên tò mò ngó lại đây.
Tư Dật kiềm chế nụ cười, nhưng ý cười trong đáy mắt còn chưa hoàn toàn biến mất, gợn sóng lấp lánh giấu trong đó không khỏi khiến người ta sửng sốt.
“Vui thế, đang nói chuyện với bạn gái à?” bác sĩ Lý trêu ghẹo hỏi.
Tư Dật lắc đầu: “Với bạn.”
“Đang nói chuyện gì?”
“Đang đấu biểu cảm.”
Hai cô gái trẻ đều có chút kinh ngạc, hóa ra bác sĩ Tư cũng thích chơi cái này.
Lúc này đồ ăn được bưng lên, bọn họ cầm đũa chuẩn bị bắt đầu ăn.
Tư Dật rất ít khi ăn đêm, ra ngoài ăn chỉ là muốn thả lỏng một chút, anh múc một bát canh, uống từng ngụm từng ngụm nhỏ.
Bởi vì từ nhỏ được dưỡng thành thói quen nên Tư Dật ăn cơm rất văn nhã, hơn nữa không có một chút tiếng vang nào, môi để ghé vào cái muỗng, thoáng nghiêng một cái, một muỗng nhỏ canh chảy vào miệng.
Hầu kết khẽ nhúc nhích, tiếp theo lại uống một ngụm.
Hai cô gái ngồi đối diện nhìn chằm chằm dáng vẻ uống canh của anh mà xuất thần.
Người đàn ông tuấn tú cụp mắt rũ mi, tóc trước trán có chút che khuất đôi mắt, chỉ thấy sống mũi thẳng tắp và cặp môi hơi mỏng hé mở, sau đó là cái cằm hoàn mỹ, cho đến xương quai xanh của anh, tinh xảo khiến người ta nín thở.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo lông dê màu xám, bên trong là sơ mi trắng, vừa đẹp trai lại cực kỳ tao nhã.
Thật sự quá đẹp.
Tư Dật không biết hai tiểu y tá kia đang nhìn anh chằm chằm, anh lại gửi cái biểu cảm kia cho Nhĩ Đóa.
Sau đó đặt điện thoại sang một bên, một bên uống canh, một bên thi thoảng lại liếc mắt nhìn màn hình di động.
“Haizz, đừng nhìn chằm chằm người ta.” Bác sĩ Lý duỗi tay vẫy vẫy trước mặt hai cô gái, “Cho dù có nhìn đi nữa cũng không phải của hai cô.”
Lộ Lộ có chút không phục chu môi: “Sao anh biết được?”
“Nếu cô có thể tán được người ta đến tay thì đã sớm theo đuổi lâu rồi, còn cần nhờ đến tôi?” Bác sĩ Lý vừa nói xong câu đó thì tự giác biết mình lỡ lời, im lặng vài giây làm bộ mất trí nhớ, “Tư Dật, chính cậu nói đi, có coi trọng ai trong bệnh viện không?”
Màn hình di động của Tư Dật bỗng nhiên sáng lên.
Anh cầm lấy di động, không chút để ý trả lời: “Không có.”
Bác sĩ Lý nhướng mày nhìn hai y tá.
Hai y tá mất mát thở dài.
“Vậy bác sĩ Tư, anh từng yêu ai chưa?” Lộ Lộ chưa từ bỏ ý định hỏi một câu.
Tư Dật giương mắt nhìn cô, gật đầu: “Đương nhiên.”
Quả nhiên, kiểu đàn ông như thế này, cho dù hai mươi mấy năm trước chỉ ở trong trường đọc sách cũng không thiếu người theo đuổi, sao lại chưa từng yêu ai được.
“Bác sĩ Tư, anh đối với bạn gái chắc là tốt lắm nhỉ?” Tiểu Cầm chống cằm tưởng tượng nói, “Nhất định là rất thân sĩ, cực kỳ chu đáo, ôn nhu.”
“Sao cô lại nghĩ như vậy?” Tư Dật có chút khó hiểu.
“Bởi vì bác sĩ Tư chính là người cho người khác cảm giác như vậy.” Tiểu Cầm đếm trên đầu ngón tay tinh tế phân tích, “Rất ít khi nổi giận, đối với ai cũng rất ôn hòa, nhưng luôn khiến cho người ta cảm thấy không phải quá thân cận, kiểu đàn ông như anh, hẳn là đã dành toàn bộ dịu dàng cho bạn gái rồi.”
“Không có.” Tư Dật cười lắc đầu.
Hai tiểu y tá tò mò mở to hai mắt.
“Trước mặt cô ấy, tôi cũng là một đứa trẻ thôi.” Tư Dật rũ mắt, nụ cười nhợt nhạt, “Sẽ ghen tỵ, sẽ tức giận, cũng sẽ đùa dai.”
Bác sĩ Lý có chút đau răng: “Tư Dật, lời này của cậu làm răng tôi đau quá.”
“Xin lỗi.” Tư Dật nhấp môi, nhìn hai tiểu y tá, “Nếu bạn trai của các cô thỉnh thoảng có chút trẻ con thì mong đừng ghét bỏ anh ấy nhé.”
Hai tiểu y tá đỏ mặt.
Trong lòng mềm nhũn như một hồ nước.
Tư Dật nói xong câu đó lại cúi đầu xem tin nhắn vừa nãy chưa kịp xem.
【 Tay không chặt cu? 】
Tư Dật nhướng mày: 【 Chúng ta lên giường rồi nói 】
Cố Dật Nhĩ gửi lại cái biểu cảm: ‘Đừng da^ʍ nữa, coi như tôi cầu xin anh’
“😘”.
Bên kia đại dương, Cố Dật Nhĩ ném di động xuống, ghé vào bàn hạ nhiệt độ.
Cô ngẩng đầu lên, hai tay ôm mặt, có chút tức giận cố ý không nhìn di động.
Nhưng chưa được vài phút, một bàn tay lại chậm rãi dịch qua, đột nhiên tóm điện thoại lại.
【 Bác sĩ Tư, em còn giận đấy. 】 Cố Dật Nhĩ phải nhắc nhở anh một chút, bằng không anh lại quá đắc ý.
【 Nhĩ Đóa, anh ghen tị. 】
Cố Dật Nhĩ nhướng mày, anh còn không biết xấu hổ nói anh ghen tị?
Ngay sau đó tin nhắn tiếp theo của anh đã gửi tới: 【 Có phải em gặp được Nhạc Trạch Mính rồi nên lạnh nhạt với anh không? 】
Cố Dật Nhĩ sửng sốt, hóa ra Tư Dật vẫn nhớ rõ Nhạc Trạch Mính.
Không cần phải nghĩ, nhất định là Phó Thanh Từ nói cho anh.
Cố Dật Nhĩ cắn môi, rất kiêu ngạo gửi đi một tin: 【 Đúng thì thế nào? 】
Tức chết anh.
【 Chẳng thế nào, anh chỉ là nói cho em biết, anh tức giận 】
【 Hừ, thì sao? 】
【 Cho nên chờ khi em về, ban công hay phòng tắm, chính em chọn một cái đi. 】
Cố Dật Nhĩ đỏ mặt, gửi một cái biểu cảm ‘không biết xấu hổ’ qua.
【 Không biết xấu hổ, muốn em. 】
“Lưu manh.” Cố Dật Nhĩ nhỏ giọng mắng một tiếng, khóa màn hình, không muốn trả lời anh nữa.
Tài liệu trong tay, từ đơn tiếng Anh trên đó phảng phất như đang phiêu lên, bay đến giữa không trung hóa thành một trái tim to tướng.
Cô thở nhẹ một hơi, trong lòng ngọt ngào mềm nhũn.
Tư Dật đợi nửa ngày cũng không chờ được tin nhắn của cô.
Có lẽ là đang xấu hổ.
Khóe môi anh bất giác cong lên, đặt điện thoại sang một bên tiếp tục ăn canh.
Chỉ là lần này uống canh càng thêm mất hồn mất vía, trong miệng uống canh, đôi mắt lại nhìn chằm chằm di động.
Bác sĩ Lý có chút kỳ quái: “Bác sĩ Tư, anh nhìn chằm chằm vào di động làm gì?”
Lộ Lộ trêu ghẹo cười nói: “Di động có bảo bối hả?”
Tư Dật không phản bác, gật đầu thừa nhận: “Là có bảo bối.”
Anh không biết, lúc anh nói những lời này, ngữ khí của anh có bao nhiêu dịu dàng.
Cho nên không làm mình chua mà khiến ba người bên cạnh chua chết rồi.
Hai tiểu y tá có chút ghen ghét nghĩ, khi anh ấy yêu có lẽ sẽ rất khác với bây giờ nhỉ.
Đoàn người ăn xong bữa khuya chuẩn bị về bệnh viện tiếp tục chiến đấu, di động của Tư Dật cuối cùng cũng rung lên.
Anh vội vàng mở khóa lại phát hiện không phải là của Nhĩ Đóa gửi đến, là Nhạc Trạch Mính.
【 Có phải Cố Dật Nhĩ đang giận cậu không? 】
【 Ừ. 】
Nhạc Trạch Mính gửi một biểu cảm đắc ý đến, lại nói: 【 Vốn không định nói cho cậu, nhưng nể mặt cậu chủ động thêm bạn nên tôi nói cho cậu. 】
Tư Dật nhướng mày, Nhạc Trạch Mính thật đúng là to gan, rõ ràng hồi cấp ba chỉ là một cọng giá gầy yếu.
Tư Dật nhìn tin nhắn tiếp theo của cậu ta.
11 giờ rưỡi đêm ở thành phố Thanh Hà, cuộc sống về đêm vừa mới bắt đầu.
Xung quanh bệnh viện số hai đã chìm vào trong yên lặng.
Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, bóng cây dội xuống nền đất xi măng, có vầng sáng xuyên qua khe hở len lỏi xuống chiếu vào người anh như những vòng sáng nho nhỏ tinh tế, cho dù là ở dưới ánh sáng mơ hồ như thế vẫn soi rõ nụ cười trên môi anh càng lúc càng lớn.
Hóa ra là đang ghen tị.
Cùng ngày, group chat của bệnh viện lại náo nhiệt lên.
Lộ Lộ trước hết trình bày rõ tối hôm nay có may mắn được cùng bác sĩ Tư đi ăn đêm, biết được một mặt anh không muốn cho người khác biết.
Các nữ đồng nghiệp khác trong nhóm sôi nổi tỏ vẻ hâm mộ ghen tị hận.
Lộ Lộ lại có chút mất mát: 【 Nhưng nghe bác sĩ Tư nói thì tôi và Tiểu Cầm hẳn là không có hy vọng 】
Các nữ đồng nghiệp độc thân khác cười ha ha, tỏ vẻ bác sĩ Tư là đại gia.
【 Tôi nghe nói bác sĩ Tư sắp đi Bắc Kinh? 】
【 Đúng, đến Hiệp Hòa, coi như đi giao lưu học tập】
【 Vậy anh ấy sẽ tham gia bình chọn “Mười bác sĩ trẻ ưu tú” năm nay chứ? Tôi nhìn thấy trên tài khoản chính thức có tên của anh ấy 】
【 Đó không phải là cấp tỉnh sao? Đi Bắc Kinh thì chắc là tham gia ở hạng mục toàn quốc 】
【 Hình như năm nay là lần đầu tiên tổ chức toàn quốc hả? Có lẽ yêu cầu sẽ không nghiêm khắc như vậy, danh sách đề cử phần lớn là các bác sĩ trẻ, nói không chừng có lẽ bác sĩ Tư có thể trúng đấy 】
“Top 10 bác sĩ trẻ” ở các tỉnh trước đây luôn có yêu cầu cao về trình độ học vấn của bác sĩ, tuy nói là bác sĩ trẻ, nhưng cái nghề bác sĩ này thời gian học tập đã tương đối dài, bao nhiêu năm qua, top 10 bác sĩ trẻ tuổi nhất cấp tỉnh thì người trẻ nhất cũng đã 35 tuổi.
Năm nay là lần đầu tiên bầu chọn trên cả nước, đối với phương diện điều kiện tham gia không có quy định cứng nhắc, chỉ cần là phẩm đức tốt đẹp, y thuật tinh vi, có thành tích nhất định thì đều có thể từ các bệnh viện tự tuyển ra đại biểu rồi tham gia cả nước bỏ phiếu, trong đó bình chọn của quần chúng chiếm một phần rất lớn.
【 Vậy còn chờ gì nữa! Khoa ung bướu nhanh ra đây, đề tên của bác sĩ Tư lên đi, anh ấy chính là bộ mặt của bệnh viện số hai chúng ta! 】
【 Khoa ung bướu báo cáo, đã sớm đưa lên rồi, qua 12 giờ đêm nay là có thể bỏ phiếu 】
【 Các vị mau chia sẻ lên vòng bạn bè của mình đi! Ngày bệnh viện số hai chúng ta được nở mày nở mặt cuối cùng cũng tới rồi, năm nay nhất định phải đạp Hiệp Hòa xuống đất! 】
***
Ngày hôm sau, Tư Dật dậy thật sớm.
Anh đứng trước gương một bên đánh răng một bên xem di động.
Sau đó bị spam của vòng bạn bè dọa cho sợ hãi.
【 Tôi vừa mới bỏ phiếu cho ‘Bác sĩ Tư Dật khoa ung bướu bệnh viện số hai trực thuộc Thanh đại’ trong cuộc bình chọn ‘Mười bác sĩ trẻ ưu tú toàn quốc’, bạn cũng mau tới tham gia đi! 】
【 Bác sĩ đẹp trai nhất của bệnh viện chúng tôi, các vị bạn bè thân thích, làm phiền mọi người nhấn vào, theo dõi tài khoản chính thức để bình chọn, ủng hộ số 52 nhé ~ 🌹🌹🌹🌹🌹】
【 Ủng hộ bác sĩ Tư, cả nhà mình hỗ trợ bỏ phiếu nhé ~】
Hành động nhất trí một loạt.
“……”
Tư Dật nhấn vào, ảnh chụp cả người của anh nhìn qua cực kỳ nổi bật.
Anh đỡ trán, có chút thẹn thùng vài giây, sau đó khẽ meo meo bỏ cho mình một phiếu.
Sau đó quyết đoán chia sẻ cho Cố Dật Nhĩ.
【 Người đàn ông của em nè, bỏ phiếu ủng hộ đi 】
Làm xong chuyện này, Tư Dật không quan tâm nữa.
Đến giữa trưa ăn cơm, bác sĩ Lý nói cho anh, hiện tại số phiếu của anh đứng thứ nhất.
Tư Dật kinh ngạc.
Anh vội vàng nhấn vào, số phiếu của anh quả nhiên lấy tư thế nhất kỵ tuyệt trần mạnh mẽ ném các đối thủ khác ra phía sau.
“Quả nhiên đây là thế giới chỉ nhìn mặt.” Bác sĩ Lý cảm thán.
Tư Dật không tin, bệnh viện nhiều bác sĩ như vậy, lại không phải phòng nào anh cũng quen biết, tuyệt đối không có khả năng nhanh như vậy đã đuổi kịp và vượt qua.
Trong lòng anh có một suy nghĩ lớn mật, anh thật cẩn thận lại lần nữa click mở vòng bạn bè.
Lâm Vĩ Nguyệt: Làm phiền mọi người bỏ phiếu cho Tư Dật số 52, hot boy hồi cấp ba của chúng ta, lớn lên siêu soái, các vị thầy cô bạn bè giúp đỡ, vô cùng cảm kích ~
Nhị Canh: Dật ca Dật ca em yêu anh! Tựa như chuột yêu gạo! Các bạn bè thân thích hú! Anh một phiếu, tôi một phiếu, ngày mai Dật ca liền debut!
Lục Gia: Số 52 số 52 số 52, thần tượng của tôi, mọi người nhanh tay!!!
Du Tử Tụ: Anh rể tôi! Số 52, mọi người hỗ trợ bỏ phiếu nha ~ moah moah ~(づ ̄ 3 ̄)づ
Vương Tư Miểu: Số 52, bỏ phiếu một chút, cảm ơn, không bỏ block xóa bạn tốt.
Đấy còn chưa phải shock nhất.
Lão mẹ: Con trai tôi soái ngây người! Cả nhà mau bỏ phiếu cho con trai tôi!
Anh rể: Mời mọi người bỏ cho em rể tôi một phiếu, số 52, cảm ơn
Chị dâu: Cả nhà mau bầu cho em rể tôi!!! Không bầu thì tôi chỉ có thể dùng acc chính Weibo kéo phiếu!!
May mà không thêm ba mẹ Nhĩ Đóa, nếu không thì phong cách quả thật là không dám tưởng tượng.
Tuyệt nhất vẫn là hai người kia.
Phó Thanh Từ: Trừ bỏ số 52, bầu cái nào cũng được
Cố Dật Nhĩ: Người đàn ông của tôi, bỏ phiếu một chút, có giải mời cả công ty ăn cơm.
“……”
Cho dù là đạt được vị trí đầu tiên thì hình như anh cũng chẳng có chút vui mừng nào.