Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 76: Không biết xấu hổ

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Ngải

Tháng 9, tháng khai giảng.

Một bài đăng vẫn luôn hot trên BBS.

【 Quán quân IMO năm ngoái vì nhan sắc mà còn phát hỏa một thời gian đó, cậu ta không phải bé ngoan của học viện toán sao? Hôm nay tôi nhìn thấy cậu ta ở học viện y, ai biết thông tin gì không? 】

【 Có lẽ người ta chỉ là đến học viện y đi dạo chút thôi 】

Chủ topic rep:【 Cậu ấy vào phòng giáo vụ, chẳng lẽ còn đi thăm quan nơi báo danh? 】

【 Tìm bạn chăng? 】

Chủ topic rep:【 Kéo rương hành lý đi vào, một mình 】

【 Học viện toán tỏ vẻ lật hết danh sách tân sinh cũng chưa nhìn thấy tên cậu ấy, rất có khả năng cậu ấy đến học viện y học y rồi 】

【WTF??? Luẩn quẩn trong lòng vậy sao??? 】

【 Không phải cậu ta không cần thi đại học sao? Không thi đại học sao vào được học viện y?? 】

Có rất nhiều suy đoán, cuối cùng vẫn là có một bạn học cùng cấp ba thần bí nào đứng ra giải thích nguyên do.

【 Lớp 12 cậu ấy từ bỏ tư cách tuyển thẳng, cùng bọn tôi tham gia thi đại học, nghe nói là vì bạn nối khố mà học y 】

Một câu trả lời lập tức gợn lên ngàn tầng sóng một.

【 Xin hỏi vị bạn học này, bạn nối khố là nam hay nữ? 】

【 Nam 】

【 Đù mé cốt truyện đam mỹ thần tiên gì thế này! 】

【 Cậu ta thi đại học được bao nhiêu điểm? 】

【 Hơn 700 điểm, cụ thể không nhớ rõ, là Trạng Nguyên khoa học tự nhiên năm nay của tỉnh tôi 】

【Trạng Nguyên tỉnh đi học y? Thế thì cậu ta với bạn nối khố đúng là chân ái, quả thực là từ một địa ngục này bước vào một địa ngục khác】

【 Quá luẩn quẩn trong lòng, năm trước phỏng vấn của đội tuyển quốc gia, thầy giáo của đội tập huấn nói cậu ta có thiên phú toán học tốt nhất mấy năm gần đây, không học toán quá đáng tiếc 】

【 Không phải mọi người nói là nếu làm nghiên cứu thuần lý luận toán học thì có khả năng là Hoa La Canh tiếp theo sao? 】

(Hoa La Canh: nhà toán học nổi tiếng của Trung Quốc)

【 Sao mấy thím biết cậu ấy học y không tốt bằng học toán, nói không chừng người ta chính là Diêu Khai Thái tiếp theo thì sao? Mấy năm nay học viện y không mời chào được Trạng Nguyên nào, quả thực là bị Bắc Hiệp treo lên quất tới tấp 】

(Diêu Khai Thái: thành viên của Học viện Khoa học Trung Quốc, giáo sư và tiến sĩ giám sát tại Viện Ung thư của Đại học Y khoa Phương Nam)

(Bắc Hiệp: Trong tiểu thuyết Kim Dung có câu Đông Tà Tây Độc, còn trong ngành Y Trung Quốc có câu Bắc Hiệp Hòa Nam Tương Nhã, chỉ hai trường đại học đứng đầu ngành Y là trường Peking Union Medical College và trường Zhongnan University Xiangya Medical College)

【 Sao cậu ta không đi Bắc Hiệp nhỉ? Điểm này của cậu ta học ở học viện Y thật sự có chút đáng tiếc】

【 Điểm này mà vào nhất định là học liền tám năm không cần thi thạc sĩ tiến sĩ gì luôn, không lỗ, không lỗ】

【 Có lẽ ở đây có người mà cậu ta thích】

【 Không phải cậu ấy thích bạn nối khố của mình sao? 】

Sau đó mọi người điên cuồng gọi hồn bạn cùng trường cấp ba, nhưng người này lại thần kỳ ẩn thân.

Mà lúc này tại ký túc xá, Tư Dật đang kéo rương hành lý tìm phòng ký túc của mình.

Tòa nhà này của bọn họ cũng xem như tương đối tốt, bốn người một phòng, điều hòa nóng lạnh máy giặt đầy đủ cả, Tư Dật đếm số tìm được phòng ngủ của mình.

Cửa ký túc xá khép hờ, cậu lễ phép gõ cửa, bên trong truyền đến giọng nam trung trăm miệng một lời: “Vào đi.”

Cậu đẩy cửa bước vào, trên mặt đất có mấy rương hành lý đang mở bày lung tung rối loạn khắp nơi.

Có người đang ngồi xổm thu dọn, trên giường có hai người đang trải chăn chiếu, vừa thấy có người tới thì đều roẹt roẹt nhìn về phía cửa.

Người đang ngồi xổm trên mặt đất hô lên đầu tiên: “Úi đệt!”

Tư Dật không biết cậu ta đệt cái gì.

Ngay sau đó người nọ đứng lên, chiều cao không chênh lệch với Tư Dật lắm nhưng cường tráng hơn Tư Dật một chút.

Cậu ấy cười đi đến trước mặt Tư Dật rồi duỗi tay vỗ vỗ bờ vai của cậu: “Người anh em, cậu ở ký túc xá này hả?”

“Đúng vậy, về sau giúp đỡ nhiều hơn nhé.”

“Ha ha ha ha ha ha ha ha ký túc xá này của chúng ta hot rồi!” Người nọ vội quay đầu bảo hai người đang trên giường xuống, “Mau xuống đây, nam thần của học viện tới!”

Bốn người lại giới thiệu với nhau một phen, có một nam sinh đeo kính giống Tư Dật là người phương nam, hai người khác thì một người là Thiểm Tây, một người là Bắc Kinh bản địa.

Mấy người lại báo tuổi, Tư Dật đứng thứ ba, mọi người cảm thấy gọi như vậy thân cận hơn nên trực tiếp đơn giản thô bạo từ lão đại đến lão tứ mà quyết định.

“Lão tam, cậu lớn lên cũng đẹp quá đi.” Người Bắc Kinh lại vỗ vỗ bờ vai cậu, “Tôi cho cậu một quẻ, danh hiệu nam thần của học viện chúng ta không thoát khỏi tay cậu đâu.”

Thật ra ba người kia cũng không kém, vóc dáng cao, nhìn hẳn là đều hơn 1 mét 8, chẳng qua là Tư Dật xuất sắc nhất.

Cậu mặc áo sơ mi trắng và quần 9 phân cùng màu đơn giản, tóc không uốn không nhuộm, khuôn mặt tinh xảo khí chất lỗi lạc, nhìn qua thanh tú sạch sẽ cực kỳ phù hợp với tính chất đặc biệt của một học sinh học y.

Dù sao thì sau này cũng là người mặc áo blouse làm thiên thần áo trắng, quá tục tằn sẽ khiến người bệnh cảm thấy vừa đưa ống nghe ra là có thể tạp chết mình.

Bởi vì Tư Dật tới muộn nhất nên không còn lựa chọn nào khác, cậu cũng không nhiều lời mà trực tiếp đi về phía giường ngủ còn lại bên ban công.

Ba người cảm thấy nơi lão tam đi qua nở ra từng đóa hoa sen.

Tư Dật nhìn bàn,: “Có giẻ lau không?”

Giọng nói mát lạnh trầm thấp, tiếng phổ thông tiêu chuẩn lại mang theo một chút âm điệu đặc biệt của người phương nam, nghe vào khiến người ta như tắm mình trong gió xuân.

Lão đại vẫn luôn tự hào về giọng Bắc Kinh của mình, lần đầu tiên cậu ấy cảm thấy Ngô nông nhuyễn ngữ mà người ta nói nghe lại thoải mái như vậy.

(Ngô nông nhuyễn ngữ: giọng địa phương vùng Giang Nam ngữ điệu uyển chuyển dễ nghe.)

“Có, ở ban công.” Cậu ấy chỉ chỉ ban công.

Tư Dật mỉm cười: “Cảm ơn.” Sau đó đến ban công lấy giẻ lau.

Sau đó lại chờ Tư Dật dọn dẹp xong ký túc xá thì mọi người quyết định cùng đi ăn cơm chiều gia tăng chút tình cảm.

Lão đại đã đọc hết hướng dẫn nên đưa ba người đến một nhà ăn ăn cơm.

Trong trường học khắp nơi đều là sinh viên năm nhất, nhìn cái gì cũng mang theo ánh mắt tò mò, có người ngắm cảnh, có người xem người.

Lão đại ngồi tại chỗ mà cả người không được tự nhiên, nhỏ giọng hỏi ba người khác: “Sao tôi cảm thấy rất nhiều người đang nhìn về bên này nhỉ?”

Lão nhị rất bình tĩnh: “Cũng không phải nhìn ông đâu, nhìn lão tam đó.”

Mấy người nhìn Tư Dật, Tư Dật đang dùng di động, bên môi mang theo nụ cười nhàn nhạt, không biết đang xem cái gì.

“Lão tam, cậu không cảm thấy không được tự nhiên sao?”

Tư Dật giương mắt, lắc lắc đầu: “Tôi quen rồi.”

“……” Được rồi.

Đại bộ phận mọi người cũng chỉ có gan nhìn một cái, lá gan đến gần thì hầu như không có, nhưng vậy cũng không có nghĩa là không có ai dám tiến lên.

Quả nhiên đã có nữ sinh đánh bạo đi tới.

Nữ sinh cực kỳ dũng cảm gõ gõ bàn Tư Dật: “Đàn em.”

Tư Dật giương mắt nhìn nữ sinh, bên môi mang ý cười: “Chào chị.”

“Em học chuyên ngành nào?”

“Y học lâm sàng.”

“Chị học răng hàm mặt, năm hai, thêm WeChat làm quen chút không?”

Người vây xem đều hưng phấn nhìn qua bên này.

Còn chưa huấn luyện quân sự đã có đàn chị chủ động làm quen, tân sinh này thật kiêu ngạo nha.

Ba người cùng phòng ngủ đang chờ xem Tư Dật trả lời thế nào.

“Vừa mua di động không bao lâu còn chưa kịp đăng ký WeChat.” Tư Dật cười cười xin lỗi, “Xin lỗi chị.”

Ba người chửi thầm trong lòng, có cứt ý, nhóm WeChat vừa lập đã thấy Tư Dật nằm trong đó.

Nữ sinh ngẩn người, cười nói: “Vậy không quấy rầy đàn em ăn cơm nữa.” Nói xong thì tiêu sái rời đi.

“Nữ sinh vừa rồi cũng không kém mà, thêm một cái cũng không tổn thất gì.” Lão đại thở dài.

Mí mắt Tư Dật cũng không thèm nâng lên: “Không cần.”

Mọi người xem như hiểu được tính cách của Tư Dật.

Thật sự là một đóa cao lãnh chi hoa, thanh lãnh tự phụ, không dính khói lửa phàm tục, chỉ có thể xa xem chứ không thể dâʍ ɭσạи.

Các em gái của học viện y muốn cua được cậu sợ là phải hao chút sức lực.

Bốn người bắt đầu vừa ăn cơm vừa chém gió, cả bốn người đều là học tám năm liên tiếp cử nhân thạc sĩ tiến sĩ, điểm thi đại học bởi vì khác tỉnh nên cũng không có tính tham khảo vì thế trực tiếp báo thứ hạng trong tỉnh.

Lão đại lão nhị nói, đến lượt lão tam.

Tư Dật uống ngụm canh, nhàn nhạt nói: “Số một.”

“Số một thành phố?” Lão đại hỏi.

“Tỉnh.”

Ba người hít hà một hơi, hỏi: “Vậy sao cậu lại tới học viện y? Điểm của cậu thì cho dù đi bản bộ cũng dư dả.”

“Chỉ là muốn học y nên tới thôi.”

“Thời buổi này không có mấy tên ngốc dũng cảm nhảy vào hố lửa y học này, bốn chúng ta thật là vì sự nghiệp y học Trung Quốc mà hy sinh to lớn.”

Lão tứ có chút kỳ quái: “Sao cậu không học Hiệp Hòa?”

Ánh mắt Tư Dật lập loè một chút, cười nhẹ nói: “Hiệp Hòa cách bản bộ quá xa.”

(Thật sự là mấy cái bản bộ với hiệp hòa này hành tôi quá các ông ạ. Bản bộ hiểu như trụ sở chính, ở đây là chỉ Đại học Bắc Kinh, còn nơi mà Tư Dật học là học viện Y, là một trường (hoặc một khoa) thuộc Đại học Bắc Kinh. Học viện Y có điểm xét tuyển thấp hơn các khoa chính của Đại học Bắc Kinh. Năm thứ nhất, sinh viên y sẽ học tại trụ sở chính là Đại học Bắc Kinh, từ năm thứ hai sẽ học tại học viện y như thực tập tại bệnh viện trực thuộc hoặc bệnh viện giảng dạy)

“Xa thật, tận mười mấy km.” Lão đại gật đầu phụ họa, ngay sau đó lại phát hiện không đúng, “Không đúng, đây là cái lý do kiểu gì vậy.”

Tư Dật chỉ cười mà không nói.

“DM! Lão tam cậu!” Lão nhị vốn còn đang chơi di động lại bỗng nhiên kêu một tiếng, “Lão tam con mẹ nó!”

“Kêu cái gì thế?”

Lão nhị ném điện thoại qua: “Tôi vừa đăng ký diễn đàn, các ông xem chủ đề này đi.”

Chủ đề tỉ mỉ vạch ra chỉ số các phương diện của vị thiên tài toán học bỏ toán theo y này, cuối cùng đưa ra một kết luận, cực phẩm.

Lão đại nhanh chóng lên Weibo tìm tên của Tư Dật.

Vèo vèo vèo mấy cái đứng đầu Weibo năm ngoái khiến cậu ta cả kinh đến miệng cũng không khép vào được.

“Tôi F*ck, ba năm cấp ba tôi ở ký túc của trường không có cơ hội chơi di động đã bỏ lỡ nhiều chuyện như vậy sao?” Lão đại lẩm bẩm.

Sau đó xếp hạng trong phòng ngủ đã xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.

Tư Dật thành Tư lão đại.

Tư Dật nhướng mày: “Các cậu xác định?”

“Xác định xác định xác định, về sau cậu chính là lão đại của 302, tám năm sau này còn mong Tư lão đại chiếu cố nhiều hơn!”

Nhờ phúc khí của học viện y mà lần đầu tiên khoa y lấn át bản bộ thành đề tài hot nhất trên diễn đàn.

***

Sau huấn luyện quân sự, tất cả tân sinh đều đen đi vài tông, lượn lờ quanh vườn trường rất dễ nhận ra.

Nhìn ai đó đen thui thì chắc chắn là tân sinh không nhầm được.

Cố Dật Nhĩ bởi vì phơi nắng không đen mà bị ba bạn cùng phòng xa lánh.

“Cậu đừng đi bên cạnh bọn tớ, bọn tớ không muốn bị hiểu lầm là du học sinh Châu Phi.”

Cố Dật Nhĩ coi như không nghe thấy, lúc đi học đi ăn vẫn dính lấy ba người.

Cô ủy khuất chớp chớp mắt, ngữ khí mềm nhũn: “Không ai đi ăn cơm cùng tớ.”

Bạn cùng phòng trợn trắng mắt, Cố Dật Nhĩ cô chỉ cần đi lên diễn đàn tân sinh rống một tiếng, bảo đảm các nam sinh tranh nhau đi ăn cùng cô, bán manh giả vờ đáng thương thật sự không có chút lực thuyết phục nào.

Khổ nỗi lớn lên xinh đẹp khiến người ta không có cách nào cự tuyệt.

Khu vực múc cơm ở nhà ăn, bạn cùng phòng vỗ vỗ Cố Dật Nhĩ: “Dật Nhĩ, có sườn heo chua ngọt mà cậu thích kìa.”

Ánh mắt Cố Dật Nhĩ sáng ngời: “Ở đâu?”

“Cửa số 2, cậu đi đi.”

Cô chạy nhanh đến cửa số 2 xếp hàng.

Kết quả chưa được vài phút thì ba bạn cùng phòng cũng đã lại đây.

Cô quay đầu khó hiểu nhìn bọn họ: “Các cậu cũng thích ăn sườn heo chua ngọt à?”

“Không phải, cậu nhìn phía trước kìa!” Bạn cùng phòng chỉ cho cô đội ngũ phía trước.

Cố Dật Nhĩ nhìn qua: “Cái gì?”

“Tư Dật đấy, Tư Dật của học viện y! Cậu ta ở hàng này!”

Sinh viên năm nhất của học viện y cũng học ở Yến Viên, năm thứ hai mới dọn đến học viện y, bởi vậy mà ăn, mặc, ở, đi lại cũng cùng với sinh viên bản bộ.

(Yến Viên: tên gọi khác của khuôn viên trường đại học Bắc Kinh)

Cố Dật Nhĩ sửng sốt.

Lại nói tiếp, hình như bọn họ chiến tranh lạnh cũng đã lâu.

Nguyên nhân là lúc Cố Dật Nhĩ đến báo danh, Tư Dật nói muốn mang hành lý giúp cô nhưng cô không đồng ý, muốn tự đi một mình.

Tư Dật hỏi tại sao.

Lý do của Cố Dật Nhĩ rất đầy đủ, tớ mới năm nhất, nếu như bị phát hiện đã có đối tượng sẽ bị cô lập.

Tư Dật không thể chấp nhận cái lý do này, vậy cậu muốn thế nào?

Trước cứ giấu đã, lên năm hai lại nói.

Tư Dật tức không nói nên lời, Cố Dật Nhĩ cậu cái đồ không có lương tâm, tớ có kém đến mức không thể gặp người như vậy sao?!

Cố Dật Nhĩ giải thích, không phải cậu không thể gặp người mà chỉ là vừa mới năm nhất nên muốn khiêm tốn một chút.

Tư Dật cười lạnh, lễ tốt nghiệp cấp ba lúc ấy, tớ tỏ tình trước mặt tất cả mọi người, cũng không biết là ai ngoài mặt thì buồn bực mà về nhà lại hưng phấn đấm gối cả đêm không ngủ được.

Cố Dật Nhĩ đỏ mặt, sao cậu biết!

Ba cậu tưởng tớ bắt nạt cậu nên gọi cho mẹ tớ, mẹ tớ lại nói với tớ.

Cố Dật Nhĩ mạnh miệng, dù sao chính là không đồng ý Tư Dật đưa mình đến khoa tài chính báo danh.

Sau đó Tư Dật giận, mãi cho đến khi huấn luyện quân sự kết thúc vẫn chưa thèm để ý đến cô.

Khóe miệng Cố Dật Nhĩ giật giật: “Cho nên?”

“À, chính sách học viện y năm nhất học ở bản bộ đúng là quá tuyệt vời!” Bạn cùng phòng hưng phấn vỗ tay, “Tư Dật thật sự quá đẹp trai!”

“Chỉ nhìn cái ót của cậu ấy thôi tớ đã muốn ngất rồi!”

“Nhưng mà hình như cậu ấy đang tìm cái gì đó, cứ quay đầu về sau mãi thôi.”

“Tìm bạn cùng phòng của cậu ấy chăng?”

“Bạn cùng phòng của cậu ấy đều đứng trước cậu ấy rồi, hay là ngắm mỹ nữ?”

“Không có khả năng, chỉ riêng lúc huấn luyện quân sự cậu ấy đã từ chối bao nhiêu em rồi, nghe nói còn có cả học tỷ năm hai khoa chúng ta là người đầu tiên đi lên hỏi WeChat, các cậu đoán xem Tư Dật dùng lý do gì để cự tuyệt?”

“Cái gì?”

Trưởng phòng ngủ cười thần bí: “Cậu ấy nói không có WeChat.”

“Cái **, đây là cái lý do rách nát gì thế! Quá giả.”

“Biết sao được, cố tình người một không nhăn mặt nhị không trực tiếp cự tuyệt, học tỷ của chúng ta chỉ đành sát vũ mà về. Dù sao Tư Dật thật sự khó theo đuổi, nhìn tính tình có vẻ tốt nhưng thật ra lạnh lùng cực kỳ, đóa hoa của học viện y không phải dễ hái như vậy.”

Cố Dật Nhĩ cứ như vậy mà nghe mấy người bạn cùng phòng ríu rít, nhưng trong đầu cô chỉ có sườn heo chua ngọt mà cô yêu thôi.

Kết quả lúc sắp đến lượt cô thì dì xúc đồ ăn gõ gõ cái muỗng: “Hết sườn heo chua ngọt rồi!”

“Hết??” Cố Dật Nhĩ không thể tin tưởng mà nhìn vào bên trong cửa sổ.

Sau đó cả hàng này cũng tan, Cố Dật Nhĩ đứng tại chỗ, vẻ mặt đau đớn kịch liệt.

Đã hơn nửa tháng cô chưa được ăn sườn heo chua ngọt!

Bạn cùng phòng lôi kéo cô đến hàng khác xếp hàng.

“Không có khả năng nhanh như vậy đã hết.” Cố Dật Nhĩ nhíu mày, “Chúng ta tới sớm như vậy, sao có thể vèo cái đã hết!”

Bạn cùng phòng thở dài: “Mệnh lí hữu thời chung tu hữu, mệnh lí vô thời mạc cưỡng cầu, bạn học Cố ạ.”

(Mệnh lí hữu thời chung tu hữu, mệnh lí vô thời mạc cưỡng cầu: khi điều gì đó đã được sắp đặt sẵn thì nó sẽ đến đúng thời điểm)

“Lão đại, cậu lấy nhiều như vậy làm gì, ăn hết không?”

Bỗng nhiên có một giọng nam sinh vang lên.

Cố Dật Nhĩ ngẩng đầu.

Sau đó cô thấy được khóe môi khẽ nhếch, vẻ mặt cực kỳ gợi đòn của Tư Dật.

Khay của cậu, một phần sườn heo chua ngọt lớn như không cần tiền.

Bạn cùng phòng kích động giữ chặt tay áo Cố Dật Nhĩ: “Tư Dật đi về phía bên này! Ôi mẹ ơi!”

Tư Dật chậm rì rì đi tới trước mặt Cố Dật Nhĩ, ngữ khí nhẹ nhàng: “Bạn học, muốn ăn sườn heo chua ngọt không?”

Ba bạn cùng phòng đi sau cậu đều có chút ngu người.

Lão đại từ khi nào lại chân thiện mỹ như vậy?

Bọn họ nhìn thấy cậu chủ động đến gần một em gái, à, hóa ra là một em gái xinh đẹp, xem ra lão đại cũng không có cao lãnh lắm, khi cần ra tay thì vẫn sẽ ra tay.

Sau đó, tất cả mọi người bị câu nói kế tiếp của Tư Dật bổ cho choáng váng.

Tư Dật nhướng mày, ngữ khí tà mị: “Cầu xin tớ đi.”

Cái thứ đồ thối tha không biết xấu hổ trước mắt này nhất định không phải là Tư lão đại cao quý ưu nhã!

Tư lão đại tuyệt đối không có khả năng dùng ngữ khí không biết xấu hổ như vậy để bắt nạt mỹ nữ!

Đây hết thảy chỉ là ảo giác!
« Chương TrướcChương Tiếp »