Cố Dật Nhĩ đứng ở cửa phòng bệnh không vào.
Bởi vì trong phòng bệnh, ba đang ôm dì, cũng không biết đang nói chuyện gì.
Bỗng nhiên cửa phòng bệnh bị mở ra, Cao Tự Án đột nhiên xuất hiện.
“Dật Nhĩ, sao em không vào?”
Cố Dật Nhĩ xụ mặt, chỉ chỉ bên trong: “Bọn họ làm hòa rồi sao?”
“Sắp rồi.” Cao Tự Án đóng cửa phòng lại, sờ đầu cô, “Thực xin lỗi, thật sự không phải cố ý muốn gạt em.”
“Tại sao dì lại muốn ly hôn?” Cố Dật Nhĩ nghiêm túc nhìn anh, “Nếu anh còn lừa em thì đừng nghĩ đến chuyện em tha thứ cho anh.”
Cao Tự Án than một tiếng, giải thích: “Bà ngoại anh bị người ta lừa đi đầu tư, đang nợ không ít, bà bắt mẹ anh đòi tiền từ chú nhưng mẹ anh không chịu.”
“Cho nên?”
“Sau đó bà nói với bên ngoài rằng chú là con rể của bà, đòi tiền thì cứ đi tìm chú, mẹ anh bị bà làm cho tức chết nhưng lại không thể làm thế nào được.”
Cố Dật Nhĩ nhíu mày: “Còn gì nữa? Em nhớ hôm hai người bọn họ cãi nhau còn nhắc tới mẹ em.”
Cao Tự Án do dự một lát, nói tiếp: “Mẹ em tìm mẹ anh, cụ thể nói những gì thì mẹ anh không chịu nói cho anh biết.”
“Cho nên dì mới đòi ly hôn?”
“Còn rất nhiều chuyện nữa.” Cao Tự Án cười khổ, “Thật ra mỗi năm em không muốn đi đến nhà bà ngoại anh là đúng, đám thân thích đó trước nay thật sự không để mắt đến mẹ con anh, cho dù em đi, cũng chỉ thêm ngột ngạt mà thôi.”
Người chính là như vậy, “Xa thơm gần thối; người mạnh hơn mình rất nhiều thì hâm mộ, nhưng lại ghen ghét với người chỉ mạnh hơn mình một chút”.
Năm đó hai mẹ con gian khổ bị ông chồng bài bạc liên lụy lại đột nhiên bay lên đầu cành, đạp lên đầu mọi người, khiến người ta đỏ mắt, rồi lại không thể không lá mặt là trái lấy lòng thân cận.
“Cho nên, rốt cuộc thì dì có tình cảm với ba em không?”
Cao Tự Án cười cười: “Đôi vợ chồng giả này sợ là đã sớm lâu ngày sinh tình. Dật Nhĩ, chuyện này quả thực là mẹ anh quá tùy hứng, không bận tâm đến cảm nhận của em. Bà cho rằng, em vẫn luôn gọi là dì là còn chưa hoàn toàn tiếp nhận bà ấy, cho nên cho dù bà rời đi cũng không có quan hệ gì. Bà vẫn luôn sống rất tự ti, không tin mình sẽ may mắn như vậy mà gặp được chú, anh lại phải nói một câu xin lỗi với em, là do chúng ta quá ích kỷ.”
Con người là động vật cảm tính, không thể làm được hành động tuyệt đối lý trí, khi bắt đầu để ý thì cán cân cũng bắt đầu nghiêng, hành vi ích kỷ thường khó mà khống chế được.
Cô không thể nói dì Cao không sai, nhưng cô cũng không thể nói, những gì mình vừa mới lên án đều là đúng.
Mọi người đều đứng ở góc độ của mình mà đối xử với đối phương.
Làm cha mẹ phải có trách nhiệm với con cái.
Nhưng cha mẹ cũng có những nỗi khổ mà con cái không lý giải được.
Cố Dật Nhĩ không nói chuyện, trực tiếp đẩy cửa phòng bệnh, hai người ở bên trong còn đang ôm nhau có chút xấu hổ mà tách ra.
Dì Cao lau nước mắt, dịu dàng nói chuyện với cô; “Dật Nhĩ, con đến rồi à.”
Cố Dật Nhĩ đi đến trước giường bệnh, hít sâu một hơi, nói ra những lời mà mình vẫn luôn muốn nói: “Nếu hai người còn có tình cảm với nhau vậy thì đừng ly hôn, hôn nhân là một chuyện rất thần thánh, hai người lúc trước vì mục đích cá nhân mà kết hôn giả vốn đã làm hỏng hai chữ hôn nhân này, bây giờ hai người có cơ hội dùng nửa đời còn lại để bù đắp lại, đừng tùy hứng nữa.”
Ba Cố giật giật thân mình: “Dật Nhĩ…”
“Con biết hai người có những nỗi khổ mà con không hiểu được, nhưng với cái nhà này, hai người làm cha mẹ phải có trách nhiệm, con là con gái cũng có trách nhiệm. Gia đình là cần phải giữ gìn, chuyện tình cảm cũng cần phải có bao dung và lý giải. Hai người vì tình cảm của mình chịu tổn thương mà lại xem nhẹ con, xem nhẹ cái nhà này, là hai người sai, nhưng con cũng chỉ lo đến cảm nhận của mình, không hiểu được khó khăn của hai người, cũng là con sai.” Cố Dật Nhĩ dừng một chút, dùng sức siết chặt tay, rũ mắt tiếp tục nói, “Gặp được một người mình thích, có một gia đình ấm áp là một chuyện không dễ dàng, nếu hai người còn muốn ở bên nhau thì đồng ý với con, từ giờ trở đi, cùng nhau chia sẻ hạnh phúc, chia sẻ khổ đau, quý trọng nửa đời còn lại, đừng làm chuyện ngu xuẩn mà mình tự cho là tốt với đối phương.”
Người lớn luôn cho rằng bản thân thấy việc đời nhiều, hiểu hơn trẻ con nhiều cho nên có tư cách dùng chính những gì mình trải qua để giáo dục con cái mình.
Nhưng lại không nghĩ tới, bọn nhỏ chính vì chưa hiểu việc đời nên đối với chuyện tình cảm lại càng trong sáng thuần khiết, không có ích lợi, không có tư dục, đây mới là dáng vẻ vốn có của tình cảm.
Bởi vậy, có đôi khi, chưa chắc bọn trẻ không thấu triệt bằng người lớn.
Những lời Cố Dật Nhĩ nói, có khả năng ba Cố và dì Cao cả đời này cũng rất khó mà trực tiếp nói ra.
Đạo lý rất dễ hiểu, nhưng có những người sống vài thập niên cũng chưa thấy rõ được.
“Dật Nhĩ, ba vì trước kia mà bỏ qua con, ba thật sự xin lỗi con.” Ba Cố kéo tay Cố Dật Nhĩ, ngữ khí chân thành tha thiết, “Thực xin lỗi, nếu con còn nguyện ý cho ba cơ hội, ba sẽ nỗ lực để có được sự tha thứ của con.”
Cố Dật Nhĩ không rút tay về, nhẹ nhàng gật đầu: “Vậy ba cố lên, mỗi lần sinh bệnh sẽ trừ mười điểm.”
Ba Cố dùng sức gật đầu, ngữ khí nghẹn ngào: “Được, ba sẽ cố gắng đạt được điểm tuyệt đối.”
Dì Cao vui mừng cười, có chút áy náy nhìn cô: “Dật Nhĩ, dì…dì cũng nỗ lực, tranh thủ được điểm tuyệt đối.”
“Vốn dĩ dì đã sắp đạt được, nhưng bây giờ lại về con số 0.” Cố Dật Nhĩ cong cong môi, “Dì tiếp tục cố gắng lên.”
Cao Tự Án vẫn luôn đứng ở phía sau bọn họ, không tiến lên, cũng không rời đi.
Hình ảnh như vậy quá tốt đẹp, anh muốn nhìn thêm trong chốc lát.
***
“Dật Nhĩ, anh còn là anh trai của em không?”
Vì không quấy rầy đôi vợ chồng mới hòa hảo kia nên Cao Tự Án và Cố Dật Nhĩ làm hai đứa con ngoan rời khỏi phòng bệnh.
Cố Dật Nhĩ trầm tư một lát, nói: “Về sau thường xuyên đi dạo phố cùng em, mua cho em nhiều quần áo em thích.”
“Được, anh có thể dẫn theo chị Chử của em không? Ánh mắt của cô ấy tốt hơn anh, biết chọn hơn anh.”
“Nếu anh chị không sợ bị paparazi chụp thì em không sao cả.”
“Được.”
Cô lại nói: “Mua một tháng KFC đền tội.”
“Ăn nhiều KFC không tốt.” Cao Tự Án có chút bất đắc dĩ.
“Vậy anh về nhà ở đi.”
“Được.”
Hai anh em cứ như vậy anh một câu em một cậu, một người phụ trách ra điều kiện, một người phụ trách gật đầu đáp ứng.
Quan hệ là giả thì có sao, những năm gần đây làm bạn là thật sự, tình thân của bọn họ cũng là thật sự.
Cô nguyện ý từ giờ trở đi, tiếp nhận anh trai và mẹ chân chính.
Đi đến bãi đỗ xe, Cao Tự Án đang thương lượng muốn đưa Cố Dật Nhĩ về nhà, ngày mai cô còn phải đi học, không thể chậm trễ thời gian đi ngủ.
Bỗng nhiên một chiếc xe thể thao màu đỏ nhanh như chớp phi vào bãi đỗ xe, đèn xe chói mắt soi lung tung, thành thạo đỗ vào một vị trí trống, sau đó một người phụ nữ đeo kính râm dáng người cao gầy từ trên xe bước xuống.
Hai anh em: “……”
Chử Úy nhìn thấy bọn họ, tháo kính râm xuống chạy chậm đến chỗ hai người: “Chú không sao chứ? Hả?”
Cao Tự Án nhẹ nhàng ho một tiếng: “Không có việc gì, sao em lại tới đây?”
“Bố chồng tương lai của em phải vào viện sao có thể không tới?” Chử Úy nói rất đương nhiên, “Em gái, em không biết, chị còn đang ngủ cơ, đột nhiên một con cá chép lộn mình nhảy dựng lên, dọa chị hết hồn, sau đó mới biết là chú xảy ra chuyện.”
Cố Dật Nhĩ: “……”
“Trước mặt trẻ vị thành niên em nói cái gì thế?” Mặt Cao Tự Án đỏ lên, “Về đi, nếu như nửa đêm bị người ta chụp em đến bệnh viện thì người đại diện lại mắng em đấy.”
Chử Úy hứ một tiếng: “Cũng sắp kết hôn rồi, em cũng tính công khai luôn, chụp thì cứ chụp đi.”
“Anh chị sắp kết hôn á?” Cố Dật Nhĩ chính xác bắt được trọng điểm.
Chử Úy gật đầu: “Ừ, anh trai em cầu hôn chị rồi, cực kỳ lãng mạn, chị còn quay lại clip đấy, em có muốn xem không?”
Cố Dật Nhĩ liều mạng gật đầu.
“Hai em, lên xe, về nhà.” Cao Tự Án trầm giọng ra lệnh.
“Lần sau chờ chị đến nhà em rồi cho em xem.” Chử Úy nhỏ giọng nói với Cố Dật Nhĩ.
“Ok, em chờ chị.”
Cao Tự Án bất đắc dĩ đỡ trán, lúc này di động trong túi bỗng nhiên vang lên, anh nhìn tên trên màn hình, thoáng nhíu nhíu mày.
“Tử Sư?”
Cố Dật Nhĩ quay đầu nhìn anh, là thầy Mộ gọi tới?
“Cậu nói cái gì? Hả? Cái gì?” Cao Tự Án không nghe rõ, có chút không hiểu được, “Alo? Lâm Vĩ Nguyệt là ai? Alo, Tử Sư!”
Cố Dật Nhĩ lại nghe được tên Lâm Vĩ Nguyệt.
Sau khi cúp điện thoại, Cao Tự Án nói với Cố Dật Nhĩ: “Anh có chút việc, để chị Chử đưa em về được không?”
Cố Dật Nhĩ vội vàng nói: “Em muốn đi cùng anh.”
Cao Tự Án nhíu mày, trực tiếp cự tuyệt: “Không được, em về ngủ đi.”
“Thầy Mộ là thầy của em, thầy vừa nhắc tới Lâm Vĩ Nguyệt là bạn tốt của em, bọn họ có việc em không thể ngồi xem mặc kệ, anh dẫn em đi đi.” Cố Dật Nhĩ khăng khăng như thế.
Chử Úy cũng gật đầu: “Anh cũng không biết Tử Sư với học sinh của anh ấy xảy ra chuyện gì, em gái anh còn biết nhiều chuyện hơn anh, mang em ấy theo đi, còn cả em nữa, em cũng đi với anh.”
“Nhưng ngày mai em còn phải đi học.” Cao Tự Án có chút không tình nguyện.
Cố Dật Nhĩ nói thẳng: “Cho dù em nghỉ một ngày thì vẫn là học sinh đứng đầu, không ảnh hưởng gì.”
Cao Tự Án và Chử Úy câm lặng trầm mặc.
Được rồi, quả nhiên là tự tin của học sinh mũi nhọn.
Ba người ngồi một chiếc xe, chạy tới nhà Mộ Tử Sư.
Thầy Mộ ở chung cư dành cho người độc thân, một phòng mấy chục mét vuông, mới vừa đi vào đã thấy trong không khí tràn ngập mùi rượu, trên mặt đất cũng là chai lọ nằm lăn lóc.
Cao Tự Án và Chử Úy liếc nhau, đi thẳng đến phòng ngủ.
Mộ Tử Sư ngồi ở mép giường, còn đang đưa rượu vào miệng.
Hai người đồng thời bước đến đoạt lấy bình rượu, Mộ Tử Sư không phản kháng, nhìn thấy bọn họ tới, mở to đôi mắt say lờ đờ, cười cười với hai người.
“Các cậu tới rồi à.”
Cố Dật Nhĩ đi phía sau anh trai chị dâu, thấy được dáng vẻ này của thầy Mộ.
Trong lòng cô, thầy Mộ luôn thân thiết nho nhã, cho dù đối với học sinh hay đồng nghiệp cũng là một dáng vẻ ôn hòa.
So với hiện tại quả thật như hai người khác nhau.
Bình rượu trong tay bị lấy đi, Mộ Tử Sư lại mở một bình khác, Cao Tự Án vội vàng đoạt lại.
Mộ Tử Sư duỗi tay với anh: “Đưa cho tớ.”
Tay trái anh vẫn luôn nắm chặt, bởi vì đoạt bình rượu với Cao Tự Án mà tay trái không thể không mở ra, từ trong lòng bàn tay rơi xuống một cục giấy.
Chử Úy phát hiện ra, cúi người nhặt lên mở ra: “Cái đuôi nhỏ?”
Cố Dật Nhĩ thò lại gần: “Em xem với.”
Là một bức ảnh bị nắm đến nhăn nhúm, hai người trong bức ảnh đang cười, một người là thầy Mộ, một người là Lâm Vĩ Nguyệt.
Cố Dật Nhĩ không thể tin được mà nhìn bức ảnh này, trong đầu tìm lại những chi tiết về hai người.
Chỉ là thầy giáo và học sinh có quan hệ tốt, cho nên có hơi chút đặc thù mà thôi, sao lại thành ra thế này?
Cô ném ảnh chụp xuống, tiến lên ngồi xổm bên cạnh Mộ Tử Sư, dùng sức siết chặt cánh tay thầy, ngữ khí phẫn nộ: “Thầy! Rốt cuộc thầy với Lâm Vĩ Nguyệt có quan hệ gì?”
Mộ Tử Sư chớp chớp mắt, cười khổ nói: “Thầy trò.”
“Thầy nói dối!” Cô chỉ vào chai bia đầy đất, “Hai người có phải đã xảy ra chuyện gì không? Rượu này có phải vì bạn ấy mà uống không?”
Mộ Tử Sư không phủ nhận.
Cố Dật Nhĩ thần sắc phức tạp: “Thầy là thầy đấy! Sao thầy có thể làm ra loại chuyện này!”
Cao Tự Án nghe không hiểu, hỏi cô: “Dật Nhĩ, rốt cuộc sao lại thế này?”
“Thầy, mong thầy đem mọi việc từ đầu tới cuối nói ra, không được giấu giếm, nếu thầy làm tổn thương gì với Lâm Vĩ Nguyệt thì em sẽ đến Bộ Giáo dục báo cáo thầy vi phạm đạo đức ngành giáo.” Cố Dật Nhĩ đứng lên, từ trên cao nhìn xuống nhìn Mộ Tử Sư, ngữ khí kiên định.
Mộ Tử Sư không tức giận, ngược lại còn đồng ý gật gật đầu: “Đúng vậy, vi phạm đạo đức sư phạm, thầy chính là vi phạm đạo đức sư phạm.”
Khó trách cô khϊếp sợ như vậy, không thể tiếp nhận như vậy.
Tình cảm của anh và Lâm Vĩ Nguyệt vốn dĩ không thể để người khác biết.
Nửa giờ sau, ba người cuối cùng cũng nghe được toàn bộ câu chuyện từ miệng Mộ Tử Sư.
Cao Tự Án không nhịn được, tiến lên một bước, nắm tay dùng sức đánh vào mặt Mộ Tử Sư, Mộ Tử Sư khó khăn lui về phía sau vài bước, đỡ ghế dựa miễn cưỡng ổn định lại cơ thể.
“Đó là học sinh của cậu! Là trẻ vị thành niên!”
Học sinh, vị thành niên, chỉ là hai cái thân phận này cũng đủ trói Mộ Tử Sư lên giá đạo đức, nhận hết phỉ nhổ và chán ghét của người đời.
“Tử Sư, sao anh có thể xác nhận tình cảm của em ấy với anh nhất định là thích?” Chử Úy không có kích động như Cao Tự Án, ngược lại không nhanh không chậm, chậm rãi lột ra lớp vỏ bọc của đoạn tình cảm không đúng mực này, “Học sinh của anh còn nhỏ, phương diện tình cảm còn chưa thành thục, anh đối tốt với em ấy, giúp đỡ gia đình em ấy, em ấy cảm kích anh, báo đáp anh, thậm chí là ỷ lại vào anh, bất luận là tình cảm gì cũng có khả năng, lại không nhất định chỉ có thể là thích. Anh cứ như vậy không bận tâm tới thân phận của mình, không bận tâm tới tình cảnh của em ấy mà chọc thủng tầng cửa sổ này, anh có suy xét đến hậu quả không? Lần trước chúng ta gặp mặt, rõ ràng anh còn nói với em, trước khi em ấy tốt nghiệp, anh sẽ khống chế mình, nhất định không làm ra chuyện gì vi phạm đạo đức sư phạm, giờ anh ngẫm lại xem, anh không cảm thấy mình thật đê tiện sao?”
Cao Tự Án có chút không thể tin nổi nhìn cô: “Em biết chuyện này à?”
“Tuy rằng lúc trước là anh ấy đá em nhưng hai người cũng là bạn bè tốt nên trong lòng em không bước qua được. Ngày đó đến trường học, anh ấy nói với em chuyện cô bé này, em cho rằng đã qua nhiều năm như vậy, tâm trí anh ấy cũng nên trưởng thành rồi, sẽ không làm ra chuyện ấu trĩ nữa, xem ra là em đánh giá anh ấy quá cao.”
Cao Tự Án trầm mặc.
“Mộ Tử Sư, năm đó cha mẹ anh qua đời, anh đơn phương chia tay, không rên một tiếng đã biến mất, anh phóng đãng không kềm chế được tình yêu với tự do, nhưng thật sự là tạo thành tổn thương rất lớn cho em, nếu không phải Cao Tự Án, cả đời này em sẽ không tha thứ cho anh. Anh có thể yêu tự do, anh có thể bỏ xuống hết thảy, nhưng tiền đề là anh không thể lấy những cái đó thành lý do đi tổn thương những người khác. Anh sống nhiều năm như vậy, đến bây giờ cũng không nhận ra anh là một người trưởng thành hẳn là nên gánh vác trách nhiệm, anh có tư cách gì mà gọi là người lớn, là thầy giáo? Anh từ đâu ra tự tin mà cảm thấy anh có thể bảo vệ tốt cho học sinh của mình, cảm thấy tình cảm của anh không phải là gông xiềng, không phải là gánh nặng, không phải là tình yêu khiến người đời ghê tởm một ngụm nước bọt có thể nhấn chìm hai người?”
Những câu hỏi liên tiếp thành cọng rơm cuối cùng đè chết con lạc đà.
“Em nhìn lầm anh, anh vẫn luôn là một người tùy hứng ích kỷ, lúc nên dũng cảm thì yếu đuối, lúc nên lui ra phía sau thì lại lỗ mãng, anh chỉ là bề ngoài nhìn trưởng thành mà thôi, bản chất, anh vẫn là người năm đó chỉ lo cho chính mình, quỷ ích kỷ chưa bao giờ suy xét cho người khác. Chia tay với anh quả thực là quá may mắn.”
Nhiều năm trước anh yếu đuối, nhiều năm sau anh lỗ mãng, đều ở hôm nay, toàn bộ là báo ứng dành cho anh.
Không trách bất luận kẻ nào, chỉ trách Nh, sống không rõ ràng.
“Cái đuôi nhỏ còn nhỏ, rất nhiều chuyện còn chưa rõ ràng nhưng anh là người lớn, đừng để cho người khác cảm thấy anh chỉ thêm nếp nhăn chứ đầu óc không phát triển, chuyện còn lại anh suy nghĩ cho kỹ đi, nếu còn nghĩ không rõ thì em khuyên anh nên từ chức đi, anh không thích hợp yên ổn, người không có trách nhiệm, làm việc không suy xét hậu quả không xứng yên ổn.” Chử Úy nói ra một lời khuyên cuối cùng, sau đó dời ánh, “Cao Tự Án, em gái, chúng ta đi thôi, đừng quan tâm tới anh ta.”
Cố Dật Nhĩ nhíu mày, trước khi đi chỉ để lại cho anh một câu: “Thầy Sư tử, làm học sinh của thầy, em thực sự rất thích thầy.”
Mộ Tử Sư từ đầu tới cuối vẫn luôn trầm mặc, lúc này cuối cùng cũng mở miệng, thấp giọng hỏi: “Tại sao làm người lớn lại không thể tùy hứng?”
“Bởi vì cậu là người lớn, sẽ không có người che mưa chắn gió cho cậu, giúp cậu giải toả ưu phiền, cậu phải học tự mình sống, tự mình gánh vác trách nhiệm. Đối với trẻ con mà nói, tùy hứng là có thể sửa sai, đối với người lớn mà nói, tùy hứng, là một thứ quá xa xỉ.”
Trẻ con muốn lớn lên, người lớn muốn quay lại khi còn nhỏ.
Đây là trưởng thành, cũng là đạo lý tàn khốc nhất, chân thật nhất mà thời gian nói cho mỗi người sống trên đời này.