Bắc Kinh tuyết rơi.
Không giống như phương nam, không phải là hạt mưa giống như hạt gạo, mà là bay bay theo gió, là những bông tuyết lục giác với những hoa văn tinh tế.
Tư Dật mặc áo khoác lông vũ màu đen đứng ở bãi đất trống, tuyết rơi bám đầy quần áo cậu, cả tóc đen cũng ám một tầng trắng xốp, đến cả lông mi cũng được nhuộm màu pha lê tuyết trắng.
Tư Dật sinh ra ở phương nam, đây là lần đầu cậu nhìn thấy cảnh tuyết đồ sộ như vậy.
Tuyết bay đầy trời, nhuộm trắng đất trống, áp cong cành khô, trong đôi mắt đen như mực của cậu cũng là một mảnh tuyết lóa.
Học sinh tới tham gia Đông Lệnh Doanh lần này có không ít người tới từ phương nam, thậm chí là những tỉnh cuối phía nam như Quảng Đông Hải Nam, bọn họ giống như thấy một món đồ chơi lạ, khó khăn lắm mới có thời gian nghỉ ngơi nhưng cũng không màng rét lạnh chạy ra chỉ để tận mắt nhìn thấy thế giới bị tuyết nhiễm thuần một sắc trắng.
“Tới chơi ném tuyết đi!”
“Tới đi tới đi!”
“Đắp người tuyết đắp người tuyết!”
“Ai biết làm quả cầu tuyết?”
Cùng Tư Dật tới Bắc Kinh tham gia Đông Lệnh Doanh có ba đàn anh lớp 12 của Tứ Trung, vì Tư Dật còn nhỏ nên đối với cậu cũng rất săn sóc.
Trong đó một đàn anh vỗ vỗ bả vai Tư Dật: “Có muốn thử cảm giác cả người chôn trong tuyết không?”
Tư Dật dùng sức gật đầu: “Muốn ạ!”
“Đi! Bên kia còn chưa bị khai phá đâu!”
Mấy nam sinh đạp tuyết chạy tới giữa bãi đất trống.
“Một hai ba! Nhảy!”
Cả người Tư Dật nhào vào tuyết.
Vậy mà không thấy lạnh chút lại, ngược lại còn cảm thấy bông tuyết mềm như bông, giống như cả người chôn trong kẹo bông gòn.
Cậu ngẩng đầu, vui sướиɠ ngẩng cổ, ai ngờ đột nhiên, một quả cầu tuyết ném vào mặt cậu.
Cậu vuốt tuyết, hô to: “Đàn anh bắt nạt em!”
Hai đàn anh khác cười ha ha: “Chơi ném tuyết nào có phân biệt anh em! Là đàn ông thì đừng xoắn!”
Tư Dật đứng dậy, nắm hai vốc tuyết ném về phía hai người đang vui sướиɠ khi người gặp họa.
Các bạn học phương nam đều đang chơi tuyết, một đám đại lão phương bắc cười xem nhóm người phương nam này: “Tuổi trẻ chưa trải sự đời, một chút tuyết đã vui thành như vậy.”
Bỗng nhiên, người nói câu đó bị mấy người khác vây lại.
“Nam bắc đại chiến! Tới không!”
“Haha, gia còn sợ mấy người phương nam các cậu sao? Xem đây!”
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người chơi tiếp.
Nào có phân biệt nam bắc cái gì, chẳng qua chỉ là một đám trẻ ham chơi mà thôi.
“Xem bánh rán giò cháo quẩy của ta đây!”
“Xem đậu hũ thúi đây!”
“Xem bánh bao chó không thèm của ta!”
“Xem bánh bao gạch cua nhân nước đây!”
“Xem bánh bí ngòi đây!”
“Xem tôm hùm đất của ta đây!”
Trận đánh tuyết càng đánh càng kịch liệt, Tư Dật với hai đàn anh khó khăn lắm mới tìm được cơ hội trốn thoát, chạy sang một bên rũ rũ tuyết.
“Quá độc ác, họ còn dám ném vào trong cổ áo tôi!”
Tư Dật tự mình rũ tuyết xong lại giúp hai đàn anh rũ rũ, ba người ngồi trên tuyết lại bắt đầu ngây ngốc.
Cảnh tuyết trắng xóa thế này rất dễ khiến mọi thứ trước mắt mờ nhạt, rơi vào một trận trầm tư mặc tưởng.
Tư Dật nghĩ nghĩ rồi lấy di động của mình ra.
“Hả, sao cậu lại có di động?” Một đàn anh kinh ngạc hô to.
Tư Dật đắc ý giơ lên: “Là em xin thầy giáo, lát nữa phải trả lại cho thầy.”
Bởi vì chơi ném tuyết, trên hai má trắng nõn của thiếu niên nhiễm một tầng ửng đỏ, đôi mắt giống như hắc diệu thạch sáng lên, khóe môi khẽ nhếch.
Cậu đứng giữa trời tuyết, giống như một điểm đen điểm xuyết giữa khung cảnh trắng xóa, cũng là cảnh đẹp khiến người ta chú mục nhất trong bức họa này.
Hai đàn anh ăn ý nhìn nhau liếc mắt một cái, nghe nói thầy giáo kia là nhan khống, quả nhiên không sai.
Bọn họ mỗi ngày đi theo sau mông thầy, chỉ kém quỳ xuống xin thầy thôi, kết quả Tư Dật tiểu tử này chỉ bằng một gương mặt đẹp cư nhiên có thể xin được điện thoại về.
Mị lực của hotboy mặc kệ là chỗ nào cũng có thể dùng được.
Mấy nữ sinh đó người nào người nấy đều hung hãn như Hỗ Tam Nương thế mà lúc đánh người lại ăn ý cố tình tránh đi Tư Dật, chỉ sợ đánh hỏng khối bảo ngọc này.
Kiếp sau nhất định phải làm mỹ nam, hai đàn anh trong lòng lặng lẽ chửi thầm.
Tư Dật vươn cánh tay, dùng quần áo bắt được vài bông tuyết.
Áo khoác lông vũ màu đen càng làm bông tuyết thêm nổi bật, cậu đưa điện thoại đến gần bông tuyết rồi chụp một tấm.
Tìm được chân dung WeChat quen thuộc, cậu gửi đi.
【 Nhĩ Đóa, cho cậu xem tuyết nè 】
Bên kia trả lời rất nhanh: 【 Đẹp quá! 】
Tư Dật thỏa mãn cười, gửi tin nhắn thoại cho cô:
【 Khi tớ còn nhỏ vẫn luôn cho rằng bông tuyết lục giác chỉ có trong truyện tranh, không ngờ là sự thật 】
Bên kia cũng gửi tin nhắn thoại cho cậu, là vị ngọt cậu quen thuộc:
【 Tớ cũng tưởng vậy, thiên nhiên thật thần kỳ 】
Hai bạn nhỏ phương nam ca ngợi bông tuyết một hồi, đáng tiếc bông tuyết không biết.
Tư Dật nghe giọng cô, bỗng nhiên rất muốn gặp cô.
【 Nhĩ Đóa, có thể gọi video không? 】
Chỉ chốc lát sau, bên kia gọi video qua cho cậu.
Cậu gấp không chờ nổi nhấn nút nghe, sau đó trên màn hình xuất hiện một đôi mắt, chớp chớp.
“Sao cậu chỉ cho tớ xem mắt? Cậu đang làm gì?”
“Sưởi ấm.”
“Sao không bật điều hòa?”
“Điều hòa tổng trong nhà bị hỏng rồi, thợ đang sửa.”
Tư Dật ừ một tiếng: “Vậy ít nhất cũng phải cho tớ thấy cả gương mặt chứ.”
Thiếu nữ lên tiếng, kéo màn hình ra xa, bỗng nhiên một gương mặt xinh đẹp tinh xảo xuất hiện trên màn hình của cậu, biểu tình của cậu hoảng hốt một chút, ánh mắt lại đặt trên mái tóc dài xõa tung và hai cái tai thỏ trên đỉnh đầu cô.
Cô rất ít khi xõa tóc, kiểu tóc thường thấy nhất chính là buộc đuôi ngựa, tuy rằng nghịch ngợm đáng yêu, nhưng Tư Dật từng thấy ở trong mơ, dáng vẻ cô thả tung mái tóc dài của mình, dịu dàng vũ mị.
Tóc xõa tung trên giường, câu nhân tâm phách.
Tư Dật khụ một tiếng, ngừng cái suy nghĩ này.
Cô không khác so với trong tưởng tượng của cậu, một gương mặt bé bằng bàn tay được mái tóc ôm lấy như một viên trân châu no đủ.
Tư Dật sửng sốt trong chốc lát, mới hỏi: “Cái, cái tai thỏ kia là cái gì?”
“Hả?” Cố Dật Nhĩ sờ sờ lỗ tai, “Là tai của áo ngủ.”
“Áo ngủ của cậu còn có cả tai?”
“Áo ngủ thỏ bát ca, cậu nói có tai không?”
Tư Dật cảm thấy mình không thể lãng phí thời gian ở cái chủ đề nhàm chán thế này, vì thế chuyển màn hình đến phía sau, cho cô xem tuyết: “Nhĩ Đóa, Bắc Kinh tuyết rơi lớn như vậy, cậu có thấy được không?”
“Oa, trắng quá.”
“Chờ cậu đến Bắc Kinh, mùa đông chúng ta có thể cùng nhau ngắm tuyết.” Tư Dật cười tủm tỉm.
“Tuyết lạnh lắm phải không, tớ vừa thấy trên tóc cậu có dính tuyết.”
Tư Dật giải thích cho cô: “Không lạnh, mềm lắm, cậu đến rồi sẽ biết.”
Cố Dật Nhĩ cười: “Tớ biết rồi, cậu đừng mãi đứng bên ngoài, Bắc Kinh đã xuống âm độ rồi đúng không, cậu chịu được sao?”
“Tuyết lớn như vậy, sao tớ có thể vì sợ lạnh mà ở trong nhà được? Hơn nữa…” Cậu dừng một chút, mắt nhìn thế giới cổ tích tuyết trắng này, “Cảnh sắc đẹp như vậy, tớ cũng muốn cho cậu xem.”
Trong giọng nói cậu mang theo chút thẹn thùng, đáng tiếc Cố Dật Nhĩ không nhìn thấy vẻ mặt của cậu.
Cố Dật Nhĩ sưởi ấm, nhìn tuyết mà trong lòng thấy ấm áp vô cùng.
Bỗng nhiên di động truyền đến tiếng trêu ghẹo của những người khác:
“Woa, học đệ của chúng ta đang nói chuyện với hồng nhan tri kỷ nào thế? Mặt đỏ thành thế này luôn, đưa cho anh xem nào!”
Sau đó, video kịch liệt rung lên, kèm theo thanh âm kinh hoảng của Tư Dật, màn ảnh lại chuyển về cam trước, hai gương mặt tò mò nhìn chằm chằm vào màn hình.
“F*ck, Cố Dật Nhĩ!” Trăm miệng một lời kinh hô.
Cố Dật Nhĩ vẻ mặt mờ mịt.
Bên kia nổ tung chảo.
Trong đó một đàn anh chỉ vào Tư Dật: “Hai đứa thật sự đang yêu nhau?”
Tư Dật gật đầu: “Vâng.”
“Con mẹ nó!”
Bọn họ nghĩ, cốt truyện như phim thần tượng thế này sao có thể phát sinh trong đời sống hiện thực được, kết quả hotboy hotgirl đã sớm thông đồng với nhau, nào còn cho bọn họ suy xét tính hiện thực gì nữa.
Khó khăn lắm Tư Dật mới đoạt lại được di động, cậu giải thích với Cố Dật Nhĩ: “Là hai đàn anh lớp 12.”
“Ừm.” Cố Dật Nhĩ hiểu rõ gật đầu, cô nở nụ cười với màn hình, “Chào các anh, em là Cố Dật Nhĩ.”
Các đàn anh khóc không ra nước mắt: “Chào học muội, bọn anh biết em.”
Nói xong lại trừng mắt liếc Tư Dật một cái, sau đó cô đơn thở dài.
Còn gì mà ghen tị, người ta trai tài gái sắc xứng thật sự xứng đôi, chỉ tiếc sau này tâm sự đêm phòng ngủ không thể nào tùy ý YY tình tiết chính mình tình cờ gặp gỡ hotgirl được nữa.
Lớn hơn Tư Dật không tính, mặt cũng không đẹp bằng Tư Dật, cũng không thông minh như Tư Dật được các thầy giáo khen là thiên tài, thật đúng là người so với người càng muốn chết.
Chờ lên đại học, nhất định phải tìm một cô bạn gái!
“Thần tiên luyến ái.” Trong đó một đàn anh cảm thán.
Một đàn anh khác an ủi chính mình: “Yêu sớm thường không có kết quả tốt, mình còn có cơ hội.”
Tư Dật cầm di động chạy tới một chỗ đất trống, hai đàn anh chạy đuổi theo phía sau.
Như suy tư gì trong chốc lát, Tư Dật chuyển sang cam sau rồi đưa cho một đàn anh: “Anh, cầm cho em, quay cho em.”
“Hả, được.”
Thiếu niên vóc dáng cao gầy hoàn chỉnh xuất hiện trên màn ảnh, Cố Dật Nhĩ hỏi đàn anh: “Cậu ấy muốn làm gì vậy ạ?”
Đàn anh cũng mờ mịt: “Anh không biết.”
Sau đó hai người thấy Tư Dật ở trên nền tuyết dẫm tới dẫm lui.
Một cặp chân dài phối hợp với nhau, Tư Dật chuyên chú nhìn dưới mặt đất, dần dần tạo ra một hình trái tim.
“Nhìn thấy không?”
Hai đàn anh bị hai đứa nhóc này ngược đến tâm can đau đớn.
“Tư Dật, cậu rắc cơm chó thì tốt xấu gì cũng phải hỏi bọn anh có ăn không chứ?”
Tư Dật mặc kệ đàn anh già mà không đứng đắn này, một lòng chỉ muốn biết Cố Dật Nhĩ có nhìn thấy không.
Cố Dật Nhĩ ở trong di động không nói gì, chỉ dùng hai tay bụm mặt, rũ mắt, dáng vẻ cực kỳ an tĩnh.
Nhất định là thấy được.
***
Vào ban đêm, Tư Dật bị hai đàn anh tấn công.
“Hai đứa phát triển đến bước nào rồi?”
Tư Dật nói gần nói xa: “Cái gì?”
“Vô nghĩa, đến bước mấy rồi?” đàn anh dáng vẻ tài xế già đáng khinh, “Bước ba?”
Lúc này phòng ngủ đã tắt đèn, trong đêm đen, đôi mắt của hai đàn anh như mắt của những con sói, tỏa ra ánh sáng xanh lập lòe.
Tư Dật vùi đầu vào trong chăn: “Liên quan gì đến các anh.”
Hai tài xế già nhìn nhau cười: “Ngượng ngùng thế này, tiểu xử nam không thể nghi ngờ.”
Bang một tiếng, Tư Dật lại xốc chăn lên, mặt như đã chín: “Các anh không ngủ được à? Ngày mai còn phải đi học đấy.”
“Đề toán học kí©h thí©ɧ bằng yêu đương sao?” Đàn anh tấm tắc một tiếng, “Tư Dật, cậu cũng đừng ngượng ngùng, là đàn ông cơ mà. Không đến bước ba nhưng hẳn là cũng hôn môi rồi chứ? Anh đây còn chưa yêu bao giờ đâu, mau nói cho các anh nghe, cảm giác hôn môi với cô gái mình thích là thế nào?”
Tư Dật lâm vào trầm tư.
Đàn anh chỉ coi là cậu đang thẹn thùng.
Sau một lúc lâu mới nghe được giọng nói ậm ừ của Tư Dật: “Không được đồng ý.”
Ahihi lằng nhằng nửa ngày hóa ra vẫn là một chú cún con ngây thơ.
Đàn anh cười: “Tư Dật, cậu không phải là chưa từng xem phim người lớn đấy chứ?”
Phim người lớn chính là vũ khí lợi hại để kiểm tra một người đàn ông chân chính, Tư Dật đương nhiên là không cho người khác hoài nghi mình về phương diện này, cậu không chút do dự gật đầu: “Đương nhiên là em xem rồi.”
“Vậy cậu thích nữ diễn viên nào nhất?”
Tư Dật không có nhiều ham muốn như vậy, thứ này cũng không xem nhiều lắm, hơn nữa gout của cậu tương đối kén chọn, không thích xem kiểu khẩu vị nặng, Nhị Canh ghét bỏ cậu xem AV còn như mua thức ăn, cho nên có tài nguyên tốt cũng cất giấu không cho cậu xem.
Sau này lại mỗi ngày bận rộn học tập để vượt qua Cố Dật Nhĩ nên cũng ít xem.
Rồi lại yêu đương, Nhĩ Đóa dường như cũng không thích cậu xem mấy cái đó nên dứt khoát không xem.
Đàn anh cho rằng cậu chỉ là cậy mạnh nên nở nụ cười xấu xa tỏ vẻ hiểu rõ.
Tư Dật nhả ra một cái tên: “Suzuhara Emiri.”
“À ~ hóa ra cậu thích kiểu này.”
Mắt thấy tâm sự đêm càng ngày càng không có giới hạn, Tư Dật giả vờ mệt nhọc trốn trong chăn giả bộ ngủ.
Hai đàn anh cảm thán: “Hôn môi là cảm giác như thế nào nhỉ?”
Nói thật, Tư Dật cũng muốn biết.
Qua khoảng một tuần, Tư Dật lại một lần nữa xin được di động từ chỗ thầy giáo, định gọi video cho Dật Nhĩ giải nỗi nhớ tương tư.
Hai đàn anh ở bên cạnh quấy rối: “Học muội! Cậu ta nói cậu ta thích Suzuhara Emiri!”
Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt: “Àhhh.”
Ba người sửng sốt.
Bình thường con gái hẳn là đỏ mặt mắng một câu lưu manh, hoặc là hỏi Suzuhara Emiri là ai.
Cố Dật Nhĩ suy tư một chút, cười tủm tỉm nói: “Em khá là thích Miku Ohashi.”
“……”
“……”
“……”
Sao cô không giống với kịch bản bình thường.