Chương 57: Vô để

Cách sân thể dục không xa là một tòa núi nhỏ, lá xanh tươi tốt, chỉ có một tảng đá dựa vào thành một bậc thang bất quy tắc, trên đỉnh núi là vài bộ bàn ghế đá, học sinh thích đến nơi này tổ chức sinh nhật chơi ném bánh kem.

Ánh sáng xuyên thấu qua lá cây thành những vết loang lổ trên mặt đất, Phó Thanh Từ nhìn khu dạy học và đường xi măng phía dưới chân, cậu đưa lưng về phía Phó Thanh Lai, vẫn luôn trầm mặc không mở miệng.

Phó Thanh Lai đứng sau lưng cậu, nuốt nuốt nước miếng, nhẹ nhàng đảo bước đến bên cạnh kéo ống tay áo cậu: “Anh.”

“Đừng gọi tôi là anh.” Giọng nói của cậu nhẹ đến mức như thể sắp bị gió cuốn đi, “Tôi không phải là anh của cô.”

Phó Thanh Lai có chút nóng vội bắt lấy cánh tay cậu đặt ở trước ngực mình: “Anh là anh của em.”

Phó Thanh Từ không rút về tay, chỉ nhàn nhạt nói: “Tôi không có người nhà.”

“Anh, anh.” Phó Thanh Lai một lần lại một lần lặp lại cái xưng hô này, “Chờ sau này chúng ta kết hôn anh sẽ có người nhà, ba mẹ sẽ là ba mẹ chân chính của anh, em không còn là em gái của anh nữa, sẽ là vợ của anh, chúng ta sẽ là một gia đình.”

“Tiểu Lai.”

Thân mình Phó Thanh Lai run lên, cô ta đã không nhớ rõ bao nhiêu lâu rồi anh không gọi cô ta như vậy nữa.

“Anh…”

“Tôi thích chơi bóng rổ.” Ánh mắt cậu tan rã nhìn phong cảnh nơi xa, một chút một chút nói ra những thứ mình thích, “Tôi thích kết bạn, thích náo nhiệt.”

Phó Thanh Lai nhẹ nhàng cười: “Anh, nếu anh có quá nhiều yêu thích thì anh nhất định sẽ quên em, anh chỉ cần có ba mẹ và em thích là đủ rồi.”

Phó Thanh Từ nghiêng đầu nhìn cô ta, ánh mắt lạnh băng: “Nhiều năm như vậy, tôi vẫn tồn tại theo mong muốn của cô, vì sao cô còn muốn đi làm tổn thương người khác?”

“Anh là của một mình em, người khác sao có thể tùy ý tiếp cận anh?” Phó Thanh Lai chỉ chính mình, “Chỉ có em, là thật tình chân ý thích anh, bất luận anh biến thành dạng gì, em cũng thích anh. Mà những nữ sinh đó, bọn họ chỉ thích diện mạo, thích tính cách của anh, anh trở nên lạnh nhạt một chút, các cô ấy đã cảm thấy anh không dễ tiếp xúc, như vậy sao có thể nói là thích anh được?”

“Cho nên cô làm tổn thương bọn họ.”

Lừa những nữ sinh tiếp cận cậu đến một nơi hẻo lánh tiến hành bạo lực học đường, hễ có người khác phái hơi đến gần cậu một chút thì tất cả đều sẽ bị cô ta uy hϊếp bằng hành vi hoặc bạo lực ngôn ngữ, bởi vì cô ta là tiểu công chúa nhà họ Phó không dễ gì mới có được, cho nên bất kể là phạm sai lầm như thế nào, cha mẹ cũng sẽ vô điều kiện thiên vị cô, chẳng sợ là hành vi của cô mang đến rắc rối cho họ.

“Đó đều là do bọn họ tự chuốc lấy! Ai bảo họ muốn đoạt anh với em!” Phó Thanh Lai ngữ khí sắc nhọn, khóe mắt như muốn nứt ra.

Sau khi cô ta phát tiết xong, ngực phập phồng kịch liệt, Phó Thanh Từ cứ như vậy bình tĩnh nhìn cô ta như một người ngoài cuộc.

Cậu không biết cuộc đời của mình bắt đầu sai từ chỗ nào.

Lúc cô ta mới sinh ra, chính cậu còn vui vẻ đến cả đêm không ngủ được, ngày hôm sau ngay cả trường học cũng không đi mà vội vã chạy tới bệnh viện xem em gái mới sinh, còn hứa với mẹ sẽ vĩnh viễn đối xử tốt với em.

Khi cô ta bi bô tập nói, cậu ôm cô ta ngồi ở ghế bập bênh trong sân, dẫn cô ta đi xem hoa hồng nguyệt quý mới nở.

Khi cô ta mới đi học, cậu gánh vác trách nhiệm mỗi ngày đưa đón cô ta đi học.

Cho đến khi cậu phát hiện trên bản nháp của em gái toàn là tên của cậu, phát hiện album của em gái toàn là ảnh chụp của mình, phát hiện em gái lén xem tiểu thuyết ngôn tình, tên của nam nữ chính bị cô ta dùng sức gạch hết đi, từng chút từng chút đổi thành tên của hai người.

Cảm giác ghê tởm theo bản năng này làm cậu không biết thế nào, thậm chí kể cả khi nhìn cô ta cũng cảm thấy sợ hãi và chán ghét.

Cô ta mẫn cảm nhận thấy được hết thảy nên thẳng thắn nói với cậu tình cảm của mình.

Phó Thanh Từ tức giận đến mắng cô ta một trận, trong lúc đang kịch liệt khắc khẩu, cô ta kêu to rằng mình không có sai, bọn họ không có quan hệ huyết thống.

Năm đó cha mẹ vẫn luôn không có con nên nhận nuôi Phó Thanh Từ mới có mấy tháng, coi cậu như con trai của mình mà chăm sóc, ai ngờ không quá mấy năm, mẹ lại mang thai.

Cha mẹ giấu kín chuyện này lại không dự đoán được Phó Thanh Lai sẽ phát hiện ra.

Vì thế anh trai ở trong mắt cô ta không phải là anh trai, mà là một người không hề có quan hệ huyết thống, là một người khác phái đối với cô ta cực hạn sủng nịnh và ôn nhu.

Tình cảm của cô ta dần dần trở nên dị dạng, thậm chí cố chấp, tràn ngập mong muốn chiếm hữu khiến người ta sợ hãi.

Cha mẹ không chịu nổi con gái bảo bối duy nhất vừa khóc vừa nháo, từ lúc bắt đầu mãnh liệt phản đối đến sau lại mặc kệ không hỏi, thậm chí đơn độc gọi cậu vào phòng ngủ, nói chờ sau khi cậu lớn lên sẽ để cậu ra khỏi sổ hộ khẩu, tự mình thành gia rồi kết hôn với em gái.

Không phải dò hỏi, mà là đã sắp xếp xong tất cả mọi chuyện.

Không ai để ý cậu có đồng ý hay không, cậu chỉ là một đứa con nuôi mà nhà họ Phó ôm về, cuộc sống hiện tại của cậu là nhà họ Phó cho, lý do cậu ở cái nhà này là vì Phó Thanh Lai, Phó Thanh Lai nguyện ý để cậu làm anh thì cậu chính là anh; Phó Thanh Lai không muốn cậu làm anh, vậy thì cậu cái gì cũng không phải.

Quỹ đạo cuộc đời cậu từ một khắc kia hoàn toàn bị thay đổi, mà cậu cũng biến thành con rối của Phó Thanh Lai.

Phó Thanh Từ tích cực như ánh mặt trời kia lặng lẽ chết đi, trở thành một quái nhân âm lãnh quái gở mà khi tự mình soi gương cậu cũng cảm thấy chán ghét.

“Tiểu Lai, nếu tôi chết rồi, cô sẽ buông tha cho tôi chứ?” Cậu nhẹ giọng hỏi.

Phó Thanh Lai bắt lấy cánh tay cậu, ngữ khí hoảng sợ: “Anh muốn làm gì? Em không cho phép anh chết! Mạng của anh là của em, đời này anh cũng đừng nghĩ rời khỏi em!”

Phó Thanh Từ cười khổ một tiếng không trả lời.

“Anh, nếu không phải lúc trước ba mẹ nhận nuôi anh, anh bây giờ còn đang ngây người tại viện phúc lợi đấy, tất cả những gì bây giờ anh có là do ba mẹ cho, anh cảm thấy anh có tư cách đi tìm cái chết sao?” Phó Thanh Lai hít sâu một hơi, ngữ khí dần dần hòa hoãn một chút, nhỏ nhẹ từng chút nói, “Anh với nhà họ Phó không có huyết thống, về sau chắc chắn là không được kế thừa gia sản, chỉ cần chúng ta ở bên nhau là có thể cùng nhau kế thừa tài sản.”

“Tôi không cần.”

“Anh!” Phó Thanh Lai cắn răng, cũng không từ bỏ, “Trước kia anh chưa bao giờ cãi lời em, vì sao bây giờ anh lại phản ứng mãnh liệt như vậy? Có phải bởi vì nữ sinh kia không?”

Phó Thanh Từ nhíu chặt mi, ngữ khí nặng nề, như là đang cực lực áp chế điều gì: “Cô điều tra cậu ấy?”

“Một học sinh nghèo nhận tiền trợ cấp, cái gì cũng không có. Nếu cô ta thôi học thì đường ra duy nhất cũng không còn.”

“Phó Thanh Lai, tôi đã nói với cô đừng có liên lụy đến người vô tội.” Phó Thanh Từ tàn nhẫn nói.

“Vậy phải xem anh thế nào.”

Cô gái nhỏ xinh đáng yêu sau khi cởi bỏ tầng ngụy trang kia thì như một ác ma cầm xích sắt với rìu, cắt đứt mạch máu của Phó Thanh Từ, liếʍ láp từ trên người cậu.

Khiến người ta sởn tóc gáy.

Mãi cho đến khi Phó Thanh Lai rời đi, ba người ở một bên nghe hết cuộc đối thoại vẫn chưa thể phục hồi tinh thần lại.

Trong lòng Cố Dật Nhĩ thấy rất áp lực, đầu đau muốn nứt ra, những thứ mà cô mới nghe được cũng đủ để cho cô mấy ngày cũng không thoát ra được.

Tình yêu cố chấp tới cực điểm khiến người ta sợ hãi, nhưng lại không thể thoát ra được, nó giống như dung nham nóng bỏng thiêu đốt khiến người ta thi cốt vô tồn.

Tư Dật bỗng nhiên nhỏ giọng hét: “Cậu ấy đi về hướng sườn núi!”

Đỉnh núi không có rào chắn, tuy rằng không cao nhưng ngã xuống cũng đủ để nằm viện một thời gian.

Còn chưa chờ Tư Dật và Cố Dật Nhĩ xông lên, một thân ảnh gầy yếu đã vụt qua trước mắt bọn họ chạy về phía Phó Thanh Từ.

“Phó Thanh Từ!” Lâm Vĩ Nguyệt vọt qua, từ sau lưng ôm chặt lấy cậu, “Đừng làm chuyện dại dột!”

Tư Dật trợn mắt há hốc mồm: “Học sinh tiểu học không phải là chạy 50m còn chưa bao giờ đạt tiêu chuẩn sao?”

“Phản ứng theo bản năng.” Cố Dật Nhĩ chọc chọc cánh tay cậu, “Làm sao bây giờ? Chúng ta cũng qua đó sao?”

“Loại chuyện này, càng ít người biết càng tốt, học sinh tiểu học là người đặc biệt với Phó Thanh Từ, chúng ta đừng qua.” Tư Dật dựa vào thân cây, “Ở đây chờ xem, lỡ Phó Thanh Từ một hai phải nhảy xuống thì cái thân thể nhỏ bé của học sinh tiểu học kia nhất định là không ngăn được.”

Cố Dật Nhĩ gật gật đầu: “Tớ còn tưởng cậu sẽ nói phải vào lớp.”

“Tớ tốt xấu gì cũng là bạn cùng bàn với cậu ta lâu như vậy, cậu ta tuy rằng nhìn mặt lạnh lùng nhưng là người rất tốt.” Tư Dật búng búng trán cô, “Nói nữa, Cố đại học bá của chúng ta không phải từ trước đến nay đều quảng cáo rùm beng học tập là số một sao? Chuông vào lớp đã vang lên lâu như vậy, không đi học à?”

“… Tính mạng của bạn bè tương đối quan trọng.”

“Cậu đã nghĩ được lát nữa xin tha với thầy Vương thế nào chưa?”

“Dù sao dạo này ba tớ với dì Cao cãi nhau, thầy ấy có cáo trạng với họ thì có lẽ cũng chẳng ai quan tâm đâu.”

***

Sau lưng bỗng nhiên truyền đến sự ấm áp khiến lòng cậu run lên, Phó Thanh Từ đột nhiên quay đầu lại thì thấy Lâm Vĩ Nguyệt đang dùng đôi mắt nai con ướt đẫm nhìn cậu.

“Sinh mệnh quý giá như vậy, không có khó khăn gì là không qua được, Phó Thanh Từ, cậu đừng làm việc dại dột.” Lâm Vĩ Nguyệt ngửa đầu nhìn, tận tình khuyên nhủ, “Cậu còn trẻ như vậy, chết thật sự không đáng.”

Phó Thanh Từ không kịp tự hỏi vì sao cô ở chỗ này, chỉ biết cô càng khóc càng hăng, giống như chính cậu đã nhảy xuống tìm chết rồi vậy.

“Tớ hóng gió thôi.” Phó Thanh Từ than nhẹ một tiếng, “Không muốn chết.”

Lâm Vĩ Nguyệt kêu một tiếng, ngốc nghếch nói: “Hả, vậy là tớ hiểu lầm.”

“Vừa nãy cậu nghe được hết rồi à?” Thanh âm của Phó Thanh Từ thực nhẹ, giống như không hề có sinh khí.

Lâm Vĩ Nguyệt tự biết nghe lén là không có đạo đức, chỉ có thể chột dạ gật đầu.

“Thật chẳng ra sao đúng không.” Cậu tự giễu, “Cậu lúc nào cũng lo lắng tớ sẽ đi mách với người khác, nhưng kỳ thật tớ so với cậu càng chẳng ra gì hơn.”

“Không có, đây không phải là lỗi của cậu.” Lâm Vĩ Nguyệt an ủi cậu.

“Nhưng những người đó, đúng thật là bởi vì tớ mà bị tổn thương, mà tớ ngay cả cơ hội xin lỗi các họ cũng không có.”

Cậu dùng sức nhắm mắt, ngồi xổm trên mặt đất giống như một chú mèo nhỏ bị thương, nhỏ yếu mà bất lực.

“Cho nên cậu mới không muốn kết bạn đúng không?” Cô cũng ngồi xổm xuống, ôm đầu gối nghiêng đầu nhìn cậu.

Cậu ngửa đầu, góc nghiêng tinh xảo mà nhu hòa, thanh âm mỏng manh: “Tớ sẽ mang đến bất hạnh cho người khác.”

“Ai nói!” Lâm Vĩ Nguyệt lập tức phản bác, “Nếu không phải ít nhiều có cậu thì đến giờ tớ còn rất nhiều đề vật lý chưa hiểu đâu, còn có hóa học, sinh học, lại cả toán học! Hôm thi tuần, có một bài tương tự cậu đã hướng dẫn khiến tớ lưu ý một chút, kết quả lần đó cuối cùng tớ cũng được điểm tuyệt đối, cậu còn nhớ rõ không?”

Phó Thanh Từ chống cằm rầu rĩ hỏi: “Chỉ cái này thôi sao?”

“Nói không rõ được, kết bạn lại không phải chỉ vì có thể giúp đỡ nhau, mà là bởi vì có đề tài nói chuyện cùng nhau, lúc ở bên cạnh nhau cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ mới có thể làm bạn bè chứ.” Lâm Vĩ Nguyệt dịch vài bước, tiến đến trước mặt cậu, “Tớ không phải vì hỏi bài cậu mới làm bạn với cậu.”

Cô nói bậy.

Rõ ràng ngay từ đầu, cậu ít lời lãnh đạm, cô nói ba câu cậu mới có thể đáp một câu, lúc đó làm sao có thể khiến cô cảm thấy nhẹ nhàng vui vẻ.

Cũng chỉ có cô kẻ ngốc này mới có thể cho rằng như vậy.

“Cảm ơn cậu, nhưng cậu vẫn là đừng làm bạn với tớ.” Phó Thanh Từ đứng dậy muốn rời đi, “Sẽ mang đến phiền toái cho cậu.”

“Từ từ, tớ còn chưa nói xong!” Lâm Vĩ Nguyệt gọi cậu lại, “Tuy rằng mục đích kết bạn từ đầu là rất đơn thuần, nhưng nếu chúng ta đã là bạn thì có thể giúp đỡ cho nhau.”

“Nhưng mục đích của tớ không đơn thuần.” Cậu nhìn cô, ngữ khí nghiêm túc.

Lâm Vĩ Nguyệt trong lúc nhất thời sửng sốt, không hiểu ý của cậu: “Cái gì cơ?”

“Cậu như vậy, sẽ làm tớ càng ngày càng có lòng tham.” Phó Thanh Từ từng câu từng chữ nói cho cô nghe, “Đến lúc đó, cho dù thanh đao của Phó Thanh Lai đặt trên cổ cậu thì tớ cũng sẽ không rời khỏi cậu nửa bước, cậu sẽ hối hận.”

Lâm Vĩ Nguyệt cho rằng cậu nói mình sẽ hối hận làm bạn với cậu.

Cô có chút buồn bực, cảm thấy toàn bộ những lời vừa rồi của mình đều là ném đá trên sông: “Xem ra là tớ tự mình đa tình.”

Nói xong câu đó, tiểu cô nương ngày thường mềm mại cũng làm mặt lạnh với cậu, hất mặt với cậu muốn rời đi.

Cô chưa đi được hai bước, bả vai đã bị mạnh mẽ ôm lấy.

Người phía sau còn đang run nhè nhẹ.

Phó Thanh Từ dựa vào vai cô thấp giọng nói: “Tớ không có tốt như cậu nghĩ đâu.”

Nội tâm của tớ rất âm u, thật ra tớ và Phó Thanh Lai không khác gì nhau, tớ cũng muốn nhốt cậu vào trong một căn phòng không có ánh mặt trời, chỉ có thể thấy một mình tớ, chỉ nghe được giọng của tớ, thích một mình tớ thôi.

Chỉ là cậu ở trước mặt thầy Mộ cười vui vẻ như vậy, nếu nhốt cậu lại, nhất định cậu sẽ khóc cả ngày.

Nếu vậy thì bỏ đi.

Tớ tình nguyện chính mình không có cách nào có được cậu, cũng không muốn cậu rơi vào địa ngục giống tớ, không bao giờ nhìn thấy được ánh mặt trời.

Không bao giờ hiểu cười là cảm giác như thế nào.

Cậu muốn nói ra hết những lời này, nhưng cuối cùng lại không nói ra được.

“Cậu giống như mặt trời vậy.” Cậu dịu dàng hình dung cô như vậy, “Cảm ơn cậu.”

Khi cậu tính toán vượt qua ba năm cấp ba trong cô độc thì lại đưa cho cậu một nụ cười tươi, khi cậu ghé vào bàn học không biết giao lưu với người khác thế nào thì nhẹ nhàng chọc chọc cánh tay cậu, dùng một đề bài khó để làm giảm bớt sự xấu hổ của cậu.

Khi đó chuyện cậu thích nhất chính là lúc ánh nắng mặt trời xuyên qua cửa sổ rải vào phòng học, cậu lặng lẽ miêu tả dấu vết đuôi ngựa của cô phết qua mặt bàn cậu.

Nghe được câu nói “Phó Thanh Từ, đề này cậu có biết làm không” của cô.

Như vậy đã đủ trân quý.

“Phó Thanh Từ?” Cô không nhìn thấy vẻ mặt của cậu, hỏi dò.

“Cậu với bọn Tư Dật giống nhau, đều là niềm vui ngoài ý muốn từ trên trời giáng xuống.” Phó Thanh Từ dần dần buông cô ra, “Vậy là đủ rồi.”

Cô vội vàng xoay người nhìn cậu, lại thấy thần sắc cậu đã khôi phục như thường.

“Cái gì đủ rồi?”

Đối mặt với nghi hoặc của cô, Phó Thanh Từ chỉ cười cười: “Cậu về phòng học trước đi, tớ muốn ở một mình thêm một lát.”

“Cậu…”

“Về đi.” Phó Thanh Từ lui về phía sau vài bước, “Cậu ở thêm một lát nữa có lẽ tớ sẽ làm ra chuyện gì đáng sợ mất.”

Cậu đã quá mức xúc động đến hai lần, tuyệt đối không thể lại dọa đến cô.

Sau khi xác nhận đi xác nhận lại rằng Phó Thanh Từ sẽ không nhảy xuống núi tự mình hại mình thì Lâm Vĩ Nguyệt quyết định rời đi, không quấy rầy cậu nữa.

Cô thất hồn lạc phách rời khỏi đỉnh núi, lại phát hiện Tư Dật và Cố Dật Nhĩ vẫn luôn ở nơi đó chờ cô.

“Sao các cậu còn chưa về phòng học?”

Cố Dật Nhĩ có chút muốn nói lại thôi: “Vừa nãy thầy sư tử đã tới.”

Lâm Vĩ Nguyệt mở to hai mắt, không thể tin được nhìn cô.

“Thầy bảo cậu sau tiết tự học buổi tối thì đi tìm thầy.”