Cô im lặng một lúc lâu nói không ra lời.
“Nhĩ Đóa?” Tư Dật ở bên kia nghi hoặc, “Sao tự nhiên không nói gì vậy?”
Cố Dật Nhĩ định thần lại, tàu điện ngầm lúc này đã đến trạm, hình bóng cô lẻ loi ở trong đám người, ánh đèn ấm áp và rực rỡ trong ga tàu điện ngầm phản chiếu trong mắt cô những bóng người hối hả chạy về nhà, giọng nữ qua radio lanh lảnh vang lên nhắc nhở các hành khách đi tàu điện ngầm những việc cần chú ý.
Đây chỉ một hình ảnh thu nhỏ của thành phố này, thật ấm áp và bình dị.
Cô chỉ có một mình, nhưng bởi vì bên tai có giọng nói của Tư Dật nên cho dù đứng giữa ga tàu điện ngầm người đến người đi cũng không cảm thấy cô đơn.
Có lẽ những người tan tầm đang hối hả về nhà đó, trong điện thoại cũng cất giấu một người giúp họ đuổi đi tịch mịch.
“Con trai, con còn có ba đây, con ở bên cạnh ba, ba cũng sẽ ở bên con con.”
Cô dùng ngữ khí vui đùa nói ra câu hứa hẹn này.
Thiếu nữ mười mấy tuổi không hiểu những đạo lý sâu sắc, cô chỉ biết, Tư Dật và cô vào giờ phút này có cùng một tâm cảnh.
Hạnh phúc của họ giống nhau đến vậy, ngay cả mặt đối lập của hạnh phúc cũng là có duyên đến thế.
Tư Dật cười nhẹ một tiếng: “Cảm ơn Cố ba ba.”
“Không cần cảm ơn, về sau nhớ phải hiếu thuận với ba ba.” Cố Dật Nhĩ ra vẻ thâm trầm dặn dò.
Trong hoàn cảnh ồn ào, giọng nói mát lạnh của thiếu niên như dòng điện nho nhỏ thấm vào nội tâm cô: “Có hiếu với cậu cả đời được chưa?”
“Cả đời quá dài.” Cô cảm thán nói.
Cậu nói một câu sâu xa: “Nhưng tớ cảm thấy thời gian trôi quá nhanh, đặc biệt là lúc ở bên cạnh cậu.”
Cố Dật Nhĩ cứng người tại chỗ, vành tai nghe điện thoại của cô lặng lẽ nóng lên.
Tư Dật không biết, lại nói tiếp: “Nếu ở cùng cậu thì có vẻ cả đời cũng thật ngắn ngủi.”
Cô đứng ở lối ra, trái tim giống thỏ con bị kinh động, nhảy nhót lung tung không nghe lời chút nào.
Những lời yêu thương ngọt ngào hơn cả Xảo Nhạc Tư* mà cô từng ăn, được tầng tầng vỏ bọc đường bao vây lấy là chocolate mà cô yêu nhất, cắn một miếng, là vị sữa ngọt ngào, vị chocolate nồng đậm, còn có cả bánh quy và đậu phộng giòn rụm.
(* tên một loại kem)
“Cô gái nhỏ, làm sao vậy?”
Cảnh sát tuần tra thấy cô vẫn đứng bất động mãi ở đó còn tưởng rằng thân thể cô không thoải mái.
Cố Dật Nhĩ dùng bàn tay kia chạm chạm vào má mình, rũ mắt lắc đầu.
Tư Dật cũng nghe thấy giọng của cảnh vệ, ngữ khí có chút vội vàng: “Nhĩ Đóa, cậu làm sao thế?”
“Không sao.” Cố Dật Nhĩ lại bắt đầu bước đi, ngữ khí nhẹ nhàng, “Tư Dật, tớ ra khỏi ga rồi, cậu về đến nhà chưa?”
“Chưa đâu, đang trên đường.”
“Cậu có nhìn thấy ánh trăng không?”
“Ở trên đầu tớ nè.”
“Cũng ở trên đầu tớ.” Cố Dật Nhĩ duỗi tay nắm lấy ánh trăng tròn, “Chúng ta đang ngắm cùng một mặt trăng.”
Mọi người trên đời này đều nhìn cùng một mặt trăng, việc nhỏ bình phàm như thế sao qua lời cô cũng trở nên thật lãng mạn.
Tư Dật thậm chí có thể tưởng tượng đến dáng vẻ mê mẩn của cô khi ngửa đầu nhìn ánh trăng.
Ánh trăng nhu hòa chiếu vào sườn mặt tinh xảo, dung nhan của cô còn mĩ miều lóa mắt hơn ánh trăng.
“Ánh trăng hôm nay đẹp quá.” Cậu nhẹ giọng tán thưởng.
Tuổi trẻ không biết phiền muộn, chỉ một câu nói, người ta có thể làm cho nhau vui vẻ đến tận trong xương cốt.
***
Khóe miệng cô mang theo ý cười, cứ như vậy đi về nhà.
Mới vừa vào cửa, còn chưa kịp đổi giày đã mơ hồ nghe thấy trong phòng khách có tiếng tranh chấp.
Kỳ thật cũng không hẳn là tiếng tranh chấp, cha cô tính tình ôn hòa, dì Cao cũng là dịu dàng như nước, cho dù là cãi nhau, nghe qua cũng chỉ là một hồi biện luận đơn giản, bọn họ để ý đến cảm xúc của đối phương nên không dám nói ra những câu nặng lời.
Cô thay dép lê, thật cẩn thận dán sát vào tường mà đi.
“Lý do này anh không thể chấp nhận được.” Ngữ khí của ba khó có được lúc cường ngạnh, “Chuyện em ra ngoài làm việc với việc em sống tại nhà này không có bất kỳ xung đột gì, hơn nữa nếu em dọn ra ngoài, em bảo Dật Nhĩ phải nghĩ thế nào?”
“Đó là bởi vì Dật Nhĩ không biết chân tướng, thật ra ngay từ lúc chúng ta kết hôn, anh nên nói cho Dật Nhĩ.”
…
Ba Cố dùng sức xoa xoa giữa mày: “Em bây giờ đã là nữ chủ nhân của căn nhà này, Dật Nhĩ cũng đã sớm coi em là mẹ, chỉ còn thiếu một tiếng mẹ mà thôi, Tiểu Dung, em đừng tùy hứng.”
“Em không có tùy hứng, Nghi Nguyên, em thật sự rất cảm ơn anh những năm này đã chăm sóc em và Tự Án. Nếu không phải lúc trước anh vươn tay viện trợ, em và Tự Án căn bản là không thể nào thoát được ba nó, những năm gần đây Tự Án thật cẩn thận mà trông coi công ty, chưa bao giờ từng có ý tưởng vượt quá giới hạn, chính là bởi vì nghĩ đến một ngày chúng ta tách ra thì hai mẹ con em có thể dứt khoát rời đi.” Ngữ khí của dì Cao rất bình thản.
Ba Cố bỗng nhiên đứng lên từ trên sô pha, bước đến trước mặt dì Cao, dùng sức bắt lấy bả vai bà, ngữ khí kích động: “Các em muốn đi? Hai mẹ con em muốn đi đâu? Là có chỗ nào anh làm chưa tốt sao? Hay là ba anh lại nói gì với em?”
Dì Cao lắc đầu: “Không có, là tự em nghĩ thông suốt. Chúng ta vốn dĩ kém quá nhiều, lúc trước mục đích kết hôn của chúng ta cũng không đơn thuần, em là vì không muốn bị chồng trước quấn lấy, anh là vì tìm cho Dật Nhĩ một bà mẹ kế có thể chăm sóc con, cuộc hôn nhân này vốn chính là giả, bây giờ mẹ ruột của Dật Nhĩ muốn phục hôn với anh, thì em làm bà mẹ kế này cũng nên rời đi.”
Cố Dật Nhĩ tránh ở chỗ rẽ che miệng lại, trong lòng tràn đầy hoảng sợ và không thể tin tưởng được với những điều vừa nghe thấy.
Hôn nhân của ba ba với dì Cao là giả?
Mà chuyện này, bọn họ đều biết, lại chỉ có cô không biết.
Chỉ có cô bị gạt.
“Cô ta tới tìm em đúng không?” Ba Cố nhíu chặt mày lạnh giọng hỏi.
Dì Cao không phủ nhận, gật đầu: “Cô ấy nói là hy vọng có thể trả lại cho Dật Nhĩ một gia đình hoàn chỉnh, em suy nghĩ rất lâu, cảm thấy cô ấy nói rất đúng.”
Ba Cố bỗng nhiên cười thành tiếng: “Em muốn ly hôn với anh sao?”
“Là do em không muốn duy trì cuộc hôn nhân này.” Dì Cao ngữ khí nghẹn ngào, “Em từng ly hôn, lại còn có một đứa con trai, người nhà của em đều là những người yêu tiền như mạng, đôi mắt chỉ có danh lợi, so với vợ trước của anh, quả thực là khác nhau một trời một vực.”
Lời này khi Cố Nghi Nguyên cầu hôn, cô đã từng nói qua.
Cao Dung khi đó chỉ là một giáo viên cấp ba bình thường, vừa ly dị, lại có một đứa con trai mới tốt nghiệp cấp 3 không lâu, điều kiện kham khổ, đang bị mẹ với chồng trước nɠɵạı ŧìиɧ liên hợp lại buộc bà phục hôn, cả đoạn đường mờ mịt không nhìn thấy tương lai.
Cố Nghi Nguyên là phía phụ trách xây dựng tòa nhà mới của trường học, đã tới trường học mấy lần, ở trên bàn cơm quen biết với bà.
Bà dùng lý do từng ly hôn lại mang theo con trai mà cự tuyệt ông.
Cố Nghi Nguyên chỉ cười, nhẹ giọng phản bác, tôi cũng ly dị, trong nhà còn một đứa con gái đang đi học, thu nhập ổn định, nhưng công việc rất bận rộn, trong nhà thiếu một người mẹ chăm sóc con gái, những khuyết điểm mà em nói, đối với tôi đều là ưu điểm.
Mẹ em yêu tiền, vừa lúc tôi có, chồng trước của em khó chơi, tôi cũng có thể giúp em thoát khỏi anh ta, nếu chúng ta kết hôn, đối với hai bên mà nói chỉ có tốt không xấu.
Bà chẳng qua chỉ là một người phụ nữ không hề có dã tâm, chỉ muốn có một muốn sống sinh hoạt yên bình, đối mặt với một người đàn ông có điều kiện như vậy, cho dù không có tình yêu cũng rất khó cự tuyệt.
Ai có thể nghĩ đến, cuộc hôn nhân giả này, thứ thật nhất, lại là trái tim của bà.
Ba Cố giương miệng nói không ra lời.
Trầm mặc hồi lâu, ông giống như là mất hết sức lực mà ngồi xuống sô pha, ngữ khí chua xót: “Tiểu Dung, anh cho rằng nhiều năm như vậy, giữa chúng ta đã không còn để bụng nguyên nhân chân chính năm đó chúng ta kết hôn.”
“Không có khả năng. Với nhà họ Cố mà nói, với thân phận của em, vĩnh viễn sẽ không được thừa nhận.” Dì Cao nhẹ nhàng cười, “Giấc mộng này quá đẹp, hẳn là đã đến lúc em nên tỉnh lại.”
“Nếu em ly hôn, người nhà em sẽ nghĩ thế nào, em có suy xét đến không?” Ba Cố nhàn nhạt hỏi.
“Em cũng nghĩ đến, nhưng em đã đến tuổi này, rất nhiều chuyện đã không thèm để ý nữa, bây giờ em chỉ muốn quay lại quỹ đạo, tiếp tục làm công việc giáo viên của em, Tự Án cũng sẽ rời công ty.”
Ba Cố ngẩng đầu nhìn bà: “Vậy em có nghĩ đến Dật Nhĩ không? Nó lại bị vứt bỏ một lần nữa.”
Dì Cao trầm mặc.
“Không cần để ý đến con.”
Bỗng nhiên âm thanh xuất hiện khiến hai vợ chồng trong phòng khách cực kỳ hoảng sợ.
Cố Dật Nhĩ từ chỗ rẽ đi ra, ngữ khí đạm mạc: “Muốn đi thì cứ đi, đi rồi thì đừng về nữa.”
Dì Cao theo bản năng bước nhanh đến bên cạnh Cố Dật Nhĩ, muốn nắm lấy tay cô nhưng còn chưa đυ.ng tới đã bị cô nghiêng người tránh đi.
Thời gian như quay lại lần đầu hai người gặp gỡ, bà muốn nắm tay cô cùng cô thân mật một chút nhưng bị cô không chút lưu tình nào né tránh.
Cố Dật Nhĩ chỉ dùng cặp mắt không chút độ ấm nhìn bà, giống hệt năm đó: “Còn may mà tôi chưa gọi bà là mẹ.”
Nói xong câu đó, cô không thèm nhìn ai nữa mà chạy chậm lên lầu.
Cho dù ở lầu một, cũng có thể nghe được phòng cô truyền đến tiếng đóng cửa thật mạnh.
Cô dựa vào cửa bỏ cặp sách xuống, dùng sức ném xuống đất, ngửa đầu muốn nén nước mắt lại.
Tròng mắt dạo qua một vòng lại một vòng vẫn không thể bức nước mắt trở về, nhẹ nhàng chớp mắt một cái, nước mắt đã theo gương mặt chảy xuống.
Cố Dật Nhĩ xé rách ngực trái trên áo đồng phục, bởi vì không thể giải tỏa được mà dần dần đổi thành dùng nắm tay không ngừng đánh vào nơi đang co rút đau đớn đó.
Chân tướng giống như một con dao lăng trì, một đao một đao, từng chút từng chút cắt vào thịt mềm nơi trái tim cô, cắt đến máu tươi đầm đìa, chằng chịt vết thương.
Cô đi đến trước tủ quần áo, mở cánh cửa ra, bên trong là đủ loại kiểu dáng quần áo.
Những chiếc váy Cao Tự Án mua cho cô, vốn ban đầu cô còn rất ghét bỏ, nhưng mà sau lại dần dần thích, sau khi dì Cao biết thì cực kỳ vui vẻ dẫn cô đến trung tâm thương mại mua một đống về.
Cô không nói cho dì Cao biết đó là lần đầu tiên cô được mẹ dẫn đi mua quần áo.
Trẻ con nhà khác bị người lớn nghiêm khắc quản lý mua sắm trực tuyến, còn cô thì gần như ngay từ khi mua sắm trực tuyến trỗi dậy cô đã có tài khoản của riêng mình, sau khi học được mua sắm online, một khi cô mua là mua một đống lớn, mua về không mặc cũng không ai mắng cô lãng phí tiền.
“Đều là giả.” Cô nhìn đống quần áo kia lẩm bẩm.
Mẹ ruột luôn miệng nói yêu cô lại vì cái gọi là chân ái mà vứt bỏ cô.
Mẹ kế cũng nói yêu cô, kết quả đến thân phận cũng là giả.
Tất cả lời yêu thương đường hoàng nói ra toàn bộ đều là giả, một giây trước còn chân thành lừa cô, giây tiếp theo lại có thể dễ dàng vứt bỏ.
Từ lúc bắt đầu cô không nên tin tưởng thứ hư vô mờ mịt mang tên tình yêu này.
Cố Dật Nhĩ giống như là phát điên rồi, cô ném toàn bộ những bộ quần áo đó xuống đất rồi dùng chân dẫm đạp, từng được coi như bảo bối cẩn thận treo trong tủ quần áo giờ lại bị coi như chuột gián, hận không thể một chân dẫm đến nát bươm.
Mãi cho đến khi dẫm đến chân cũng đau cô mới giống như quả bóng bay bị chọc thủng, ngồi xổm trên đống quần áo, hai mắt tan rã nhìn ngoài cửa sổ.
Di động trong túi rung lên, Cố Dật Nhĩ lấy ra, đôi mắt có chút mơ hồ nhìn không rõ màn hình.
Cô dùng sức xoa xoa đôi mắt, xoa đến vành mắt cũng sưng đỏ cả lên mới thấy rõ là ai gửi tin nhắn đến.
Là Tư Dật.
【 Ngủ rồi sao? 】
Cô nhìn chằm chằm ba chữ này không trả lời lại.
Hai phút sau, cậu lại gửi một tin nhắn đến.
【 Ngủ ngon 】
“Cậu cũng là giả sao?”
Cô dùng giọng nói không ai nghe thấy được nhẹ nhàng hỏi ra.