Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Cô Ấy Và Vị Trí Đứng Đầu Tôi Đều Muốn

Chương 46: Mắt đào hoa

« Chương TrướcChương Tiếp »
【 Vào đánh cuộc nào các bạn ơi, thi đấu diễn thuyết của khối lớp 10 lần này hoa sẽ rơi vào nhà ai 】

【 Đánh cuộc 5 mao, Cố Dật Nhĩ, chưa thấy cậu ấy rơi xuống vị trí thứ hai bao giờ 】

【 Cố Dật Nhĩ, nói cho mấy bà biết thành tích ngữ văn giữa kỳ của Cố Dật Nhĩ là 138 điểm mà điểm viết văn là 53 điểm đấy. 】

【 Cái này mà còn phải đánh cuộc? Tôi vừa xem danh sách dự thi thì đã đoán được kết cục 】

Cũng có phe đối lập:

【Thi diễn thuyết chứ không phải thi viết văn, nhân tố khác cũng rất quan trọng 】

【 Lần này có quá nhiều đại lão tham gia, không dám đoán 】

【 Đoán Tư Dật đi, đánh nhau một năm với Cố Dật Nhĩ cũng chưa thắng lần nào, cậu ấy cũng quá thảm 】

Cũng có phe trung lập:

【 Cười xem thần tiên đánh nhau 】

【 Riêng đám học bá lớp 1 đã chiếm 1 phần ba danh sách dự thi, không bằng đoán xem bọn họ có thể chiếm mấy vị trí của top 3? 】

【 Người khác không rõ ràng lắm, nhưng tiếng phổ thông của Cố Dật Nhĩ và Tư Dật đều không tồi, topic bọn họ phát biểu ở lễ khai giảng cũng đã được treo ở trang đầu khá lâu】

【 Thực lực thì khỏi chê, chủ yếu là xem bản thảo của ai viết hay hơn thôi 】

Vì chúc mừng tròn 70 năm Quốc Khánh, lấy chủ đề “Tổ quốc của tôi, thanh xuân của tôi” là chủ đề thi đấu diễn thuyết, trải qua mấy tháng chuẩn bị cuối cùng hôm nay chính thức được tổ chức.

Lúc này ở hậu trường, các tuyển thủ dự thi của cả ba khối thống nhất chải đầu tóc thành dáng vẻ của người trưởng thành, lại mặc một thân tây trang đầy soái khí đứng trước gương sửa sang lại dung nhan.

Các nam sinh còn đỡ, trên đầu vuốt chút keo, nhìn qua đứa nào cũng giống như những tiểu sinh kem tươi.

Các nữ sinh thì tương đối phiền toái, còn phải trang điểm nữa.

Bởi vì lần diễn thuyết này là chúc mừng ngày Quốc Khánh, không giống với những lần thi đấu khác nên rất được trường học coi trọng, ngoại trừ yêu cầu tuyển thủ dự thi nhất định phải mặc đồng phục kiểu tây thì gương mặt cũng nhất định phải theo một quy phạm thống nhất, bởi vì lúc thi đấu sẽ có camera chuyên nghiệp tiến hành quay chụp.

Cố Dật Nhĩ ngồi ở trước gương chờ cô giáo đến tô son môi cho mình.

Chỉ có mấy cô giáo chạy trước chạy sau không lo hết được bao nhiêu việc.

Vương Tư Miểu ngồi bên cạnh cô đã trang điểm xong, hôm nay cậu ấy không đeo kính, trang điểm nhẹ nhàng, nhìn bớt nghiêm khắc hơn ngày thường thêm phần thanh xuân xinh đẹp mà con gái tuổi này nên có.

Dù sao cũng không phải là lên sân khấu ca hát nhảy múa nên đương nhiên không thể trang điểm đậm, cho nên các các cô giáo cũng chỉ giúp các nữ sinh thoa chút phấn, kẻ cái lông mày lại tô thêm soi môi là xong, sao cho khi lên hình nhìn rạng rỡ có tinh thần là được.

Mắt Vương Tư Miểu là mắt phượng, đường kẻ mắt tinh tế khiến đôi mắt cậu ấy càng thêm thon dài vũ mị, Cố Dật Nhĩ lén lút trộm ngắm cô ấy qua gương, bất tri bất giác lại ngắm đến nhập thần.

“Cậu nhìn tớ làm gì?” Vương Tư Miểu nhẹ nhàng nhìn cô một cái, nhàn nhạt hỏi.

Cố Dật Nhĩ bị bắt quả tang, có chút ngượng ngùng mà cười: “Đôi mắt cậu thật là đẹp, ngày thường cậu đeo kính tớ nhìn không rõ lắm.”

Vương Tư Miểu nhướng mày: “Đẹp sao? Tớ vẫn luôn thấy mắt tớ quá bé.”

“Đẹp mà.” Cố Dật Nhĩ gật đầu, “Độc lạ.”

Biểu tình của cô rất nghiêm túc, không giống như chỉ là khen tặng, Vương Tư Miểu được cô khen cũng có chút ngượng ngùng, quay đầu đánh giá cô.

“Đôi mắt cậu là đôi mắt xinh đẹp nhất tớ từng gặp.” Giọng nói của Vương Tư Miểu rất nhẹ, “Đặc biệt là lúc cười rộ lên.”

Được lớp trưởng đại nhân ngày thường lúc nào cũng nghiêm túc khen một hồi, Cố Dật Nhĩ một chốc một lát phản ứng không kịp, tròng mắt xoay hai cái mới xấu hổ cười cười.

Cố Dật Nhĩ có một đôi mắt hoa đào.

Đầu mắt thâm thúy, đuôi mắt hơi cong hất lên, quanh mắt có chút phấn mờ, lông mi nhỏ dài, tựa say mà không say, như câu như dẫn.

Khi cô không cười, hai mắt giống như cánh hoa đào, kiều mị duyên dáng, khi cười lại giống như hai vầng trăng khuyết cong cong, trông thật rạng rỡ.

Vương Tư Miểu chưa bao giờ phủ nhận vẻ xinh đẹp của Cố Dật Nhĩ.

Cậu ấy có một đôi mắt đa tình, môi trên lại treo một viên môi châu cực kỳ câu ngươic, hẳn là diện mạo hồ mị.

Nhưng cố tình đuôi mắt một phân cũng không thừa không không thiếu vừa vặn cong hất lên, trong ánh mắt luôn có ánh sáng ôn nhuận nhu hòa, bởi vì tuổi còn nhỏ, cho nên gương mặt còn mang theo vẻ trẻ con, là nét xinh đẹp non nớt không hề tâm cơ, lại không có tính công kích khiến người ta không thể chán ghét nổi.

Cũng khó trách Lục Gia sẽ thích cậu ấy.

“Hai cậu đang nói gì thế?”

Lâm Vĩ Nguyệt làm công tác hậu cần không biết từ nơi nào xông ra.

Cố Dật Nhĩ à một tiếng: “Đang nói đôi mắt, tớ vừa mới khen đôi mắt của lớp trưởng rất đẹp.”

Lâm Vĩ Nguyệt nghe vậy thì tiến đến cạnh Vương Tư Miểu nhìn chằm chằm đôi mắt của cậu ấy, Vương Tư Miểu bị nhìn đến cả người không được tự nhiên: “Không cần ghé sát như vậy đâu.”

Lâm Vĩ Nguyệt cười: “Thật sự quá đẹp, về sau cậu đừng đeo kính, tớ nghe nói đeo kính lâu rồi thì đôi mắt sẽ bị dại.”

Vương Tư Miểu có chút bất đắc dĩ: “Tớ bị cận thị, không đeo kính sao nhìn được bảng?”

“Có thể đeo kính sát tròng mà.”

Vương Tư Miểu trực tiếp từ chối: “Quá phiền toái, hơn nữa đeo nhiều không tốt cho mắt.”

Lâm Vĩ Nguyệt thở dài: “Thật đáng tiếc, đôi mắt xinh đẹp như vậy lại bị mắt kính che khuất.”

Vương Tư Miểu sống mười sáu năm, 6 năm đeo kính, lần đầu tiên bởi vì người khác nói mà vô cùng hối hận hành vi ngu xuẩn khi còn nhỏ của mình, vì muốn làm bộ văn nhã mà cố tình khiến đôi mắt bị cận thị.

“Đôi mắt của cậu cũng rất đẹp.” Vương Tư Miểu nhìn cô, “Là mắt hạnh.”

Lâm Vĩ Nguyệt chớp chớp mắt: “Nói như vậy hình dáng đôi mắt của ba chúng ta không giống nhau?”

“Vốn dĩ người có mắt giống nhau cũng rất ít.” Cố Dật Nhĩ nói.

Vương Tư Miểu gật đầu: “Tuy rằng hình dáng của mắt chỉ có vài loại, nhưng mỗi người lớn lên không giống nhau, muốn tìm được người giống mình thì rất khó.”

Lâm Vĩ Nguyệt quay đầu nhìn cô, khóe miệng mang ý cười: “Phải không, chúng ta ở đây có sẵn nè.”

“Ai cơ?”

Cố Dật Nhĩ theo bản năng hỏi.

Vương Tư Miểu rất nhanh đã lĩnh hội được, cười hỏi cô: “Có phải Cố Dật Nhĩ với Tư Dật không?”

Lâm Vĩ Nguyệt gật đầu: “Không sai!”

Cố Dật Nhĩ có chút dại ra, quay đầu theo bản năng tìm bóng dáng Tư Dật, cậu không cần trang điểm, đang ngồi trên sô pha xem lại bản thảo của mình.

Cũng không biết có phải thần giao cách cảm hay không mà Tư Dật tự nhiên cũng ngẩng đầu lên, vừa lúc chạm với ánh mắt của cô.

Cậu nghiêng đầu nhìn cô, đôi mắt kia mang theo ý cười, khóe môi hơi nhếch lên, mặc dù chưa nói gì nhưng dường như Cố Dật Nhĩ cũng có thể biết được ý tứ của cậu.

Tư Dật đang hỏi cô, sao lại nhìn cậu.

Chỉ một thoáng, tim cô đập thật lợi hại, vội vàng rời ánh mắt đi.

Ai ngờ cậu thế nhưng lại đứng lên đi về phía cô.

Cố Dật Nhĩ cúi đầu bịt tai trộm chuông lại chỉ có thể lừa chính mình mà thôi, Tư Dật đi đến phía sau cô, nhìn cô qua tấm gương trước mắt, ngữ khí mềm nhẹ: “Tìm tớ có chuyện gì?”

“Không tìm cậu.” Cố Dật Nhĩ ngữ khí cứng ngắc.

Tư Dật buồn cười: “Vậy cậu nhìn tớ làm gì?”

Cố Dật Nhĩ quay đầu liếc cậu: “Không có việc gì thì không thể nhìn cậu à?”

Tư Dật sửng sốt một chút, cong môi cười: “Có thể, tùy cậu ngắm.”

Lâm Vĩ Nguyệt cười xen vào: “Chúng tớ đang nói đôi mắt của hai cậu lớn lên rất giống nhau.”

“Giống sao?” Tư Dật vòng qua Cố Dật Nhĩ ghé sát vào gương, “Giống chỗ nào?”

“Hình dáng giống.” Lâm Vĩ Nguyệt xua tay, “Là kiểu quyến ong rủ bướm.”

“Quyến ong rủ bướm? Thế thì thôi đi.” Tư Dật lập tức có chút ghét bỏ đôi mắt của mình, “Ong bướm có một là đủ rồi.”

Lâm Vĩ Nguyệt và Vương Tư Miểu đều cười, Cố Dật Nhĩ đỏ mặt kéo ống tay áo cậu ý bảo cậu câm miệng.

Tư Dật cúi đầu nhìn cô, biết cô ngượng ngùng nên cũng không tiếp tục nói cái này mà đổi sang đề tài khác: “Sao môi cậu không có màu?”

“Còn chưa tô son môi.”

“À.” Tư Dật ý vị thâm trường nhướng mày, một tay chống tay vịn của ghế dựa, khom lưng ghé sát vào lỗ tai cô, “Có muốn tớ tô giúp cậu không?”

Cố Dật Nhĩ chỉ cảm thấy căng thẳng, duỗi tay đẩy cậu ra: “Không cần!”

Tư Dật không những không tức giận, ngược lại cười càng vui vẻ: “Lần trước không phải cậu đã thể nghiệm qua kỹ thuật của tớ rồi sao? Tớ cảm thấy tớ tô cũng không tệ lắm.”

Cố Dật Nhĩ trực tiếp tóm một cây son trên bàn ném cho cậu: “Vậy cậu tự tô cho mình đi!”

“Tớ là đàn ông, tô son môi không phải là quá đàn bà sao?” Tư Dật ngắm nghía son môi trong tay, “Cậu tô cho tớ xem là được.”

“Lại lẳиɠ ɭơ nữa thì tớ nhét son vào miệng cậu luôn đấy!” Cố Dật Nhĩ đỏ mặt uy hϊếp cậu.

Tư Dật câm miệng không nói.

Mà Lâm Vĩ Nguyệt đứng một bên nghe cuộc đối thoại rành mạch từ đầu đến cuối không nhịn được mà nuốt nuốt nước miếng.

Từ khi hai người này làm hòa thì cảm giác lời nói càng ngày càng không thích hợp.

Rõ ràng nghe qua quả thật rất bình thường, không có từ cấm gì, nhưng cố tình lại có loại cảm giác không nói nên lời ở bên trong, rất dễ dàng khiến người ta thẹn thùng, thậm chí còn muốn che lỗ tai lại phi lễ chớ nghe.

Cô giáo phụ trách trang điểm cuối cùng đã trở lại, cười cười trêu ghẹo Tư Dật: “Em cũng muốn tô son à?”

Tư Dật vội vàng đưa son môi trong tay trả lại cho cô giáo: “Em chỉ tùy tiện xem thôi chứ không có sở thích đó.”

Cô giáo nhìn son môi, trêu chọc nói: “Màu trảm nam, Tư Dật, ánh mắt em thật không tồi nha.”

“Dạ? Trảm nam?”

Cô giáo gật đầu.

Tư Dật lui về phía sau một bước: “Đừng tô cái này cho cậu ấy, quá máu me.”

“……”

Quả nhiên tư duy thẳng nam là dưỡng thành từ nhỏ.

Tương phản hoàn toàn với không khí vui sướиɠ bên này là Tôn Yểu vừa mới trang điểm xong cách đó không xa.

Cô nhìn mình trong gương, ánh mắt dần trở nên sắc bén.

Rõ ràng bọn họ vài tháng không nói chuyện với nhau, vì sao chỉ cùng nhau đi WC xong thì đã làm hòa.

Cô thật sự không nghĩ ra.

Cô ở trong gương, bộ dáng đã trang điểm xong rõ ràng không thua Cố Dật Nhĩ.

Nhưng trong mắt Tư Dật chỉ thấy được cậu ta.

Làm người khác cảm thấy thật không cam lòng.
« Chương TrướcChương Tiếp »