Chương 39: Chúc mừng năm mới

Trong không gian chật chội, tiếng hít thở đan xen lẫn nhau.

Bởi vì vội vàng đi trốn, Tư Dật mới vừa trốn vào tủ quần áo thì cửa phòng đã bị mở ra, Cố Dật Nhĩ phản ứng không kịp bị cậu kéo vào tủ quần áo, chờ đến khi muốn điều chỉnh tư thế thì hai người ở ngoài cửa đã bước vào.

Cố Dật Nhĩ ngồi ở giữa hai chân cậu, hai tay ôm đầu gối, cố gắng nghiêng về phía trước tránh cho mình và cậu có phát sinh tiếp xúc da thịt.

Tư Dật vòng lấy vai cô kéo về phía ngực mình, cúi người ở bên tai cô nhỏ giọng nói: “Còn tránh nữa là lao ra ngoài đấy.”

Cố Dật Nhĩ bắt lấy cánh tay cậu, nhỏ giọng nói: “Biết rồi, nóng, cậu đừng ôm tớ.”

Cậu buông cô ra.

Hôm nay Tư Dật cực kỳ dễ nói chuyện, nhưng không những không làm không khí bớt xấu hổ đi mà ngược lại khiến hai người đều nhận ra được không khí lúc này trở nên rất kỳ quái.

Vừa khô vừa nóng, khiến hai người không thở nổi.

Bọn họ không phải chưa từng ở cùng nhau, chỉ là khi đó tâm cảnh bất đồng, suy nghĩ cũng không giống nhau, bởi vậy cho dù là đơn độc ở chung cũng sẽ không có không khí ái muội.

Nhưng bây giờ tiếng quần áo cọ xát ướŧ áŧ khiến người ta mặt đỏ tim đập ngoài tủ quần áo làm cho đại não của bọn họ đã hoàn toàn bị mất đi phần lý trí, cho dù trong lòng bức bách chính mình bình tĩnh lại như thế nào cũng căn bản là không áp được chỗ sâu trong đại não tưởng tượng đến phương diện kia.

Tìиɧ ɖu͙© luôn có thể làm người ta hoàn toàn mất đi lý trí, đắm chìm trong bầu không khí da^ʍ mĩ phấn hồng.

Hai người đều không phải là không hiểu biết gì những chuyện về phương diện này, cho dù thầy cô giáo cấp hai hàm hồ hai ba câu cho qua, nhưng thiếu nam thiếu nữ vừa mới bắt đầu dậy thì luôn có thể vừa thẹn thùng lại xúc động đi tìm kiếm các loại tri thức về nó, chẳng sợ chỉ là chút miêu tả hời hợt trên trang giấy cũng có thể khiến tâm trí bọn họ sôi trào lên.

Đó là một loại hormone mà vô số các tác phẩm điện ảnh luôn sử dụng các loại phương thức các loại chừng mực để gợi lên ham muốn tìm tòi khám phá của người xem, cũng là chuyện xấu xa mà người lớn và các thầy cô giáo ngậm miệng không dám đề cập tới.

Nhưng cố tình cũng lại khiến các thiếu niên thiếu nữ nhịn không được đi nhấm nháp trái cấm.

Nam nữ giao hoan, tính và ái hoàn mỹ kết hợp, bất kể kết quả thế nào, ít nhất một khắc kia là vô cùng đẹp đẽ.

Cố Dật Nhĩ nhớ tới khi mình đọc tiểu thuyết ngôn tình, liên tưởng đến các tình tiết mà bên trong nhắc đến.

Cô chưa từng trải qua, cũng không biết nó là thật hay giả, nhưng mà mỗi lần vừa đọc đến loại tình tiết này, cô cũng sẽ cảm thấy tay chân nhũn ra, nếu bút lực của tác giả tốt thì thậm chí những câu chữ đó sẽ đi vào giấc mộng của cô, để sáng hôm sau tỉnh lại chỉ còn nhàn nhạt hư không.

Trong lòng có hỏa phát tiết không ra, Cố Dật Nhĩ cảm thấy tâm trí xao động càng ngày càng rõ ràng.

Cô dựa vào ngực Tư Dật giống như dựa vào một khối ván sắt nóng bỏng, không những không làm cô bình tĩnh, ngược lại khiến cô càng thêm nóng nảy.

Hai người bên ngoài tủ quần áo không nhanh không chậm, chỉ ngẫu nhiên có tiếng than nhẹ của cô gái quanh quẩn ở trong phòng.

“Không cần…”

“Em ngoan một chút nào.”

Cố Dật Nhĩ chưa từng nghe qua Cao Tự Án dùng ngữ khí như vậy nói với ai.

Ôn nhu, kiên nhẫn, lại cực hạn bá đạo, làm người ta không thể nào kháng cự.

“Rốt cuộc hôm nay anh làm sao vậy?”

“Anh không muốn nhịn nữa.”

“Nhịn cái gì?”

Hai người dường như bắt đầu nói chuyện.

Tư Dật và Cố Dật Nhĩ đồng thời thở ra một hơi.

“Chử tiểu thư, nếu lúc này em còn muốn giả ngu, vậy anh cũng chỉ có thể dùng hành động nói cho em biết.”

“… Cao tổng, trước kia anh không phải như thế này.”

Người đàn ông khe khẽ thở dài: “Ở trước mặt em, anh không có cách nào duy trì hình tượng như vậy.”

Cố Dật Nhĩ nổi lên một tầng da gà.

Thế này bảo cô về sau đối mặt với anh trai và chị dâu tương lai thế nào đây.

“Nói dễ nghe như vậy, hôm nay em gái gọi điện thoại cho anh là ai?” Cô gái có chút giận dữ, giọng nói cao lên.

Anh cười sủng nịnh: “Là em gái anh, em đã gặp qua rồi.”

“Em gái anh không phải còn đang học cấp 3 sao? Anh tặng cô bé trang sức son môi với túi xách làm gì?”

“Để làm em ghen.”

“Anh!!”

Người đàn ông cười: “Mục đích đã đạt được, Chử tiểu thư, hẹn hò với anh đi.”

Hai người trưởng thành bên ngoài tủ quần áo quả thật là lẳиɠ ɭơ tận trời, hai trẻ vị thành niên trong tủ quần áo nhịn cười đến cực kỳ vất vả.

Đây là thủ đoạn tán tỉnh dâʍ đãиɠ của người trưởng thành à?

“Không được, hiện giờ đang là thời kỳ phất lên của em, không thể yêu đương.”

“Anh có thể làʍ t̠ìиɦ nhân của em.”

“… Cao tổng, cao ngạo lạnh lùng của anh đi đâu rồi?”

“Không có.” Người đàn ông ngừng lại một chút, “Cô gái anh yêu thầm nhiều năm hiện giờ đang nằm dưới thân anh, em bảo anh làm sao mà lạnh lùng được?”

Bả vai Cố Dật Nhĩ run lên, dì Cao mỗi ngày lo lắng Cao Tự Án cả đời phòng đơn gối chiếc, ai có thể nghĩ đến anh trai sẽ dẻo mỏ như vậy.

Ở trước mặt người mình thích, sắt thép thẳng nam cũng như bôi mật trên miệng.

“Yêu thầm nhiều năm? Yêu thầm bao lâu?”

“Huấn luyện quân sự năm thứ nhất, lúc em mặc quân phục đứng trên sân khấu ca hát.”

“… Sao em không biết gì?”

“Em không cần phải biết.” Cao Tự Án nhẹ nhàng cười nói, “Đó là chuyện của một mình anh.”

Ngữ khí của cô gái do dự: “Vậy lúc em hẹn hò với Mộ Tử Sư… Anh…”

“Khi đó em rất hạnh phúc, anh không nghĩ đến sẽ chen chân vào.”

“Vậy tại sao khi đó anh lạnh lùng với em như vậy? Nhìn thấy em cũng không thèm chào hỏi một câu?”

Người đàn ông có chút bất đắc dĩ: “Người mình thích gần trong gang tấc, anh lại không phải thánh nhân, không có khả năng nhịn được. Cho dù là em hay Tử Sư biết thì cũng chỉ khiến hai người bối rối hơn.”

Chử Úy bỗng nhiên cười: “Anh diễn tiết mục nam nhị thượng vị* à?”

(*: ý kiểu vai phụ lên làm vai chính)

“Vậy Chử tiểu thư, nam nhị này thượng vị có thành công không?”

Cô cười duyên dáng: “Anh nói đi? Tình nhân thân ái của em.”

Thanh âm nói chuyện lại lần nữa biến mất, thay vào đó là tiếng hô hấp dồn dập cfn kịch liệt hơn lúc nãy.

Hình tượng Cao Tự Án cao lớn đã hoàn toàn sụp đổ trong lòng Cố Dật Nhĩ.

Hơn nữa cô sắp được nghe một bữa tiệc thính giác thịnh soạn.

Bởi vì cảm thấy phim cấm Nhật Bản quay tương đối ghê tởm, cho nên Cố Dật Nhĩ luôn luôn khịt mũi coi thường đối với kiểu hình người chân thật, lại không ngờ rằng hôm nay có thể xem biểu diễn đao thật kiếm thật.

Cô tình nguyện trốn ở chỗ này một đêm cũng không muốn đi ra quấy rầy chuyện tốt của anh trai cô, một là có khả năng quăng cái mạng mình vào, còn khả năng thứ hai chính là mạng của tiểu đệ* của anh trai cô.

(*: không biết phải chú thích thế nào =)))))

Tóm lại vẫn là nên trốn đi.

Cố Dật Nhĩ che lỗ tai định cứ nghẹn như vậy.

Bỗng nhiên có một đôi tay lạnh lẽo đáp lên tay cô.

Cô sửng sốt, Tư Dật mím chặt môi: “Che chặt vào, không được nghe.”

Cố Dật Nhĩ có chút bất mãn: “Cậu cũng không được nghe!”

“Chúng ta không giống nhau.” Cậu giải thích.

“Có cái gì không giống nhau?” Cố Dật Nhĩ cãi, “Tớ không nghe, cậu cũng không được nghe.”

“Cậu một nha đầu đến phim con heo còn chưa xem qua còn dám giáo huấn tớ?” Âm cuối của cậu cao lên, mang theo một chút trêu chọc.

Cố Dật Nhĩ mắt trợn trắng: “Chẳng lẽ cậu xem qua rồi?”

Tư Dật không trả lời cô, chỉ dùng tiếng hít thở cam chịu câu hỏi của cô.

Cố Dật Nhĩ tức khắc ghét bỏ nhanh chóng cách xa cậu một chút: “Biếи ŧɦái!”

Tư Dật tựa hồ đối với xưng hô này cảm thấy rất khó hiểu, lại lần nữa duỗi tay kéo cô lại, lần này cậu không cho phép cô tự tiện rời xa, mà dùng tay từ phía sau vòng đến trước người cô nắm cằm cô, bức cô ngẩng đầu, tiếp theo tiến đến bên tai cô, hô hấp nóng bỏng toàn bộ đập vào tai cô.

Cậu nhếch khóe môi, cười xấu xa một tiếng: “Cậu đã quên lúc cậu đọc tiểu thuyết trên lớp rồi à?”

Thân mình Cố Dật Nhĩ cứng đờ, ngay sau đó dùng khuỷu tay đẩy cậu: “Cậu cách tớ xa một chút.”

“Hử, đừng nhúc nhích.” Cậu giống như trêu một con mèo nhỏ, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve cằm cô.

Ngón tay cái và ngón trỏ linh hoạt phối hợp ăn ý, nhéo chút thịt trên cằm cô.

Cố Dật Nhĩ có chút ngứa, rụt rụt cằm tránh né tay cậu.

Ai ngờ cậu lại buông tha cằm cô mà sờ đến vành tai cô.

Vành tai cô đỏ lên, nhưng ngón tay cậu lại lạnh lẽo, khi cậu nhẹ nhàng niết vành tai, Cố Dật Nhĩ chỉ cảm thấy cả người như có dòng điện chạy đến trái tim, cuối cùng kí©h thí©ɧ đến một trận run rẩy ở một vị trí nào đó khó có thể miêu tả.

Cố Dật Nhĩ nhích tới nhích lui không an phận.

Tư Dật kêu lên một tiếng, ngữ khí có chút tức giận: “Bảo cậu đừng nhúc nhích mà, cậu muốn bị phát hiện à?”

“Cậu đừng có sờ tớ.”

Ai ngờ cậu cười nhẹ một tiếng, cằm đặt trên vai cô có chút bất đắc dĩ: “Tớ không nhịn được.”

“Vậy nín đi.”

Tư Dật như cũ rất dứt khoát: “Không nín được.”

Cố Dật Nhĩ động bả vai muốn hất cậu xuống, lại xê dịch mông muốn cùng cậu duy trì chút khoảng cách.

May mà tủ quần áo cũng đủ rộng cho cô động đậy.

“Nhĩ Đóa.” Hai tay Tư Dật ôm cô, “Cậu đọc nhiều tiểu thuyết như vậy mà không biết lúc này không thể lộn xộn sao?”

Giọng nói của cậu có chút không xong, dường như đang cực lực nhẫn nại cái gì.

Trong lòng Cố Dật Nhĩ nhảy dựng.

“Sẽ xảy ra chuyện, biết không?” Cậu dựa vào trên vai cô, tựa hồ không có sức lực, “Tớ có thể khống chế chính mình, nhưng không có cách nào khống chế cái khác.”

Ngữ khí rất mềm nhẹ, lại mang theo chút uy hϊếp.

A a a a a a a a a!

Có người nào không tới cứu cứu cô!

“Mẹ nó! Không đeo bao???”

Đột nhiên một tiếng la hét kéo cô từ chỗ ‘không tiện’ này kéo lại.

“Ngày thường anh không dùng thứ này.”

“Anh một người đàn ông trưởng thành cho dù không có bạn gái thì tốt xấu gì cũng phải chuẩn bị một hộp chứ! Đi mua!”

“….. Bây giờ sao?”

“Được, em về nhà đây, hẹn gặp lại!”

“… Anh đi mua, em chờ đấy.”

Tiếng mặc quần áo sột soạt vang lên, Cao Tự Án mở cửa phòng đi ra ngoài.

Không đến hai phút, Chử Úy lẩm bẩm: “Người toàn mồ hôi, tắm rửa một cái đã.”

Sau đó cũng xuống giường đi ra ngoài.

Cố Dật Nhĩ cảm động sắp khóc, sau khi xác nhận không còn một chút động tĩnh nào, cô khẽ meo meo mở cửa tủ quần áo đánh giá bên ngoài.

Không bật đèn, nhưng trên sàn nhà rơi rụng đầy quần áo, trong không khí có một mùi hương nhàn nhạt nói không nên lời.

Cô rón ra rón rén đi ra, cảm giác giống như là ăn trộm, trái tim bùm bụp nhảy lên.

Tư Dật đi phía sau cô, hai người cầm giày, một đường chuồn ra khỏi phòng, dùng tốc độ nhanh nhất trong cuộc đời này thành công thoát khỏi hiện trường.

Lặng lẽ đóng cửa lại, Cố Dật Nhĩ dựa vào cửa thở dốc: “Quá kí©h thí©ɧ, làm tớ sợ muốn chết.”

Tư Dật thúc giục cô: “Chạy nhanh đi, không thì anh cậu trở về đấy.”

Hai người đi đến thang máy, lúc này thang máy vừa vặn từ lầu một đi lên, rất rõ ràng là có người từ bên ngoài đã trở lại.

“Nhanh thế.” Cố Dật Nhĩ cảm thán, “Chúng ta đi thang bộ đi.”

Bọn họ đi xuống dưới hai tầng, bảo đảm Cao Tự Án lúc này khẳng định đã về đến nhà, mới vào thang máy xuống lầu.

Ra khỏi chung cư, gió lạnh thổi đến, Cố Dật Nhĩ chưa từng cảm thấy không khí bên ngoài tươi mát đến vậy.

Trái tim đập kịch liệt của cô dần dần bình phục lại.

Cố Dật Nhĩ không dám nhìn Tư Dật, chỉ đi phía trước cậu, cho tới khi đến trước cửa nhà Tư Dật, cô mới dừng bước chân, có chút biệt nữu* nói: “Cậu mau trở về đi thôi.”

(*: suy nghĩ và hành động ngược nhau, nghĩ một đằng làm một nẻo)

“Nhĩ Đóa, sao cậu không nhìn tớ?” Giọng của cậu vang lên từ phía sau cô.

“Tớ không muốn nhìn cậu.”

“Vì sao không muốn nhìn tớ?”

Cố Dật Nhĩ xoay người hai ba bước đi đến trước mặt cậu, nhón chân đưa mặt đến trước mặt cậu: “Nhìn cậu, nhìn cậu, được chưa!”

Cô hung dữ nói, đôi mắt cũng trừng lớn lên.

Nhưng cố tình gương mặt phồng lên, môi chu chu, đáng yêu đến cực điểm.

Dưới ánh đèn đường mờ nhạt, gương mặt cô giống như chiếc váy đỏ hôm nay cô mặc, minh diễm động lòng người.

Tư Dật không tức giận, tay ấn lên đầu cô, một bộ không thèm để ý: “Cậu đấy.”

Cố Dật Nhĩ cúi đầu, giọng nói như muỗi: “Chuyện hôm nay, chỉ có hai ta biết, tuyệt đối không thể nói ra bên ngoài.”

“Tớ biết.” Cậu nhẹ giọng đáp.

Cố Dật Nhĩ cúi đầu, nhìn chằm chằm giày cậu phát ngốc, hai người như vậy đứng mặt đối mặt, ai cũng không nói lời nào.

Cô bỗng nhiên nghĩ đến vừa rồi ở trong tủ quần áo, đột nhiên thân thể Tư Dật căng chặt.

Ước chừng là có quan hệ đến bộ phận nào đó.

Cố Dật Nhĩ nuốt nuốt nước miếng, nhìn về phía đó.

Hình như không nhìn ra có cái gì biến hóa, có phải quần Tư Dật rộng quá không?

“Cậu đang nhìn chỗ nào đấy?” Giọng nói lạnh lẽo của Tư Dật từ đỉnh đầu truyền đến.

“Không nhìn gì cả.” Cố Dật Nhĩ thu ánh mắt về.

Tư Dật hít một hơi thật sâu, thoáng lui về phía sau vài bước, dùng tay chống đỡ chỗ đó: “Cậu cho rằng tớ không biết à?”

Cố Dật Nhĩ cắn ngược lại cậu một miếng: “Cậu biết còn hỏi tớ làm gì.”

Cô trả lời quá mức đúng lý hợp tình làm Tư Dật một chốc một lát ngược lại không biết nói thế nào mới được.

“Là con gái đừng có tùy tiện nhìn nơi đó của đàn ông.” Cậu giáo huấn cô, “Phải rụt rè!”

“Cậu rụt rè thế cậu có phản ứng làm gì?”

Cố Dật Nhĩ đã bình tĩnh lại, cho nên Nhĩ Đóa thẹn thùng không thấy đâu nữa, lúc này đây, đứng ở trước mặt cậu lại biến thành Cố Dật Nhĩ không biết xấu hổ lại còn cực kỳ xấu xa.

Tư Dật tức đến bật cười: “Tớ thật là…”

“Con trai, con còn nhỏ.” Cố Dật Nhĩ ngữ khí cứng nhắc, “Loại chuyện này với con vẫn còn sớm lắm, xem ít phim con heo thôi, chăm chỉ học hành, biết không?”

“Tớ cảm thấy người đọc truyện người lớn hình như không có tư cách giáo huấn tớ thì phải.” Tư Dật nhướng mày nhìn cô.

Cố Dật Nhĩ nghiêm trang: “Sao lại không có tư cách? Của tớ là chữ viết, là thứ mà người làm công tác văn hoá xem, sao có thể so sánh với mấy cái video da^ʍ uế đó?”

Khóe miệng Tư Dật giật giật: “Da^ʍ uế cái rắm, về sau cậu định làm ni cô à?”

“……”

Khó khăn lắm mới khiến không khí bớt xấu hổ lại bị Tư Dật phá hủy.

Cậu nắm mặt cô: “Tiểu ni cô, bần đạo đưa cô về nhà.”

***

“Vào đi thôi.”

Cố Dật Nhĩ có chút không yên tâm: “Cậu về một mình có thể xảy ra chuyện gì không?”

Tư Dật nhướng mày: “Tớ một người đàn ông có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

“Nhưng mà biếи ŧɦái cũng không nhất định sẽ chọn giới tính mà.” Cố Dật Nhĩ có chút do dự, “Lại nói lần trước ở tàu điện ngầm, không phải cậu cũng…”

Sắc mặt Tư Dật xanh mét: “Đó là ngoài ý muốn! Cậu nhanh vào đi!”

“Cậu lớn lên đẹp như vậy, vạn nhất…” Cố Dật Nhĩ vẫn không chịu im miệng.

“Nhĩ Đóa, cậu lo lắng cho tớ như vậy.” Tư Dật bỗng nhiên cong khóe môi, trong ánh mắt cậu lóe lên tia sáng hài hước, “Cậu giữ tớ lại một đêm là được.”

Cố Dật Nhĩ ngây ngẩn cả người.

“Hẹn gặp lại, bye bye, ngủ ngon.”

Cô nhanh chóng lên lầu, về phòng đóng cửa, tê liệt ngã xuống giường.

Di động trong túi bỗng nhiên vang lên.

Cố Dật Nhĩ nghe máy: “Sao thế?”

“Ra đây, chỗ ban công ý.”

Cô đi đến ban công, phát hiện Tư Dật đang ở dưới lầu nhà cô.

Tư Dật cầm điện thoại, ngẩng đầu cười nhìn cô.

“Chuyện gì thế?”

“Đợi chút.”

Bỗng nhiên, xung quanh vô số pháo hoa bắn lên không trung.

Từ phương xa truyền đến mơ hồ bốn chữ “Chúc mừng năm mới”.

Cố Dật Nhĩ nhìn di động, vậy mà đã 12 giờ.

Cô nhìn pháo hoa, cầm điện thoại di động lên bên tai: “Tư Dật, 12 giờ rồi.”

“Đúng vậy.” Giọng Tư Dật nhỏ nhẹ, giống như là ở bên tai cô nỉ non, “Nhĩ Đóa, chúc mừng năm mới.”