Chương 30: Trà sữa

Editor: Ngải

Vài người đi trước nghe được giọng của Cố Dật Nhĩ thì dừng chân ngoảnh lại xem.

Một người phụ nữ ăn mặc tinh xảo, dung mạo diễm lệ vội vàng đi đến trước mặt, lo lắng xoa nhẹ lên gương mặt cô, ngữ khí có chút run rẩy: “Dật Nhĩ, con bị thương chỗ nào sao?”

Cố Dật Nhĩ nghiêng đầu tránh thoát bàn tay của người phụ nữ kia, ngữ khí không chút gợn sóng: “Đừng chạm vào tôi.”

Bàn tay của người phụ nữ cứng đờ giữa không trung, do dự một lúc lâu đành yên lặng buông xuống.

“Tư Dật, cậu đi trước với mọi người đi.” Cố Dật Nhĩ không quay lại nhìn cậu.

Tư Dật lên tiếng, đi qua Cố Dật Nhĩ lên phía trước, thuận đường xua luôn mấy người đang dừng lại xem náo nhiệt.

Hành lang cực kỳ an tĩnh, bác sĩ hoặc người bệnh đi qua đi lại, hoặc là bước chân vội vàng, hoặc là bước đi tập tễnh.

Người phụ nữ chần chừ bất an, thật lâu sau mới kéo ra một nụ cười miễn cưỡng: “Dật Nhĩ, đã lâu không nhìn thấy con, sao cũng không nghĩ tới việc ra gặp mẹ à?”

Cố Dật Nhĩ cong cong khóe môi: “Không có tôi, cuộc sống của bà không phải là càng thoải mái sao?”

“Sao con lại nghĩ như vậy?” Trong mắt người phụ nữ hiện lên một tia đau xót, “Cho dù mẹ và ba con ly hôn nhưng con vẫn là con gái của mẹ.”

Cố Dật Nhĩ cười lạnh một tiếng: “Bà với gian phu cũng có thể sinh, không thiếu một đứa như tôi.”

“Dật Nhĩ! Ai dạy con nói những lời này!” Giọng nói của người phụ nữ lập tức trở nên sắc nhọn.

“Bà chứ ai.” Cố Dật Nhĩ vô tội nhún vai, “Chẳng những bà dạy tôi hai chữ gian phu, mà những từ như nɠɵạı ŧìиɧ, ngoài giá thú này đó đều là bà dạy tôi, bà quên rồi à?”

Người phụ nữ trang điểm tinh xảo, vóc dáng cao gầy, mặt mày không thấy một tia dấu vết năm tháng, liếc mắt qua chỉ nghĩ là khoảng 30.

Khoác lên mình chiếc áo khoác đắt tiền, chân giẫm lên giày cao gót, hai tay chắp trước bụng, sơn móng tay màu đỏ tươi càng khiến những ngón tay trông có vẻ thon dài, trắng nõn.

Cô đã từng được rất nhiều người hâm mộ khi có một người mẹ xinh đẹp như vậy.

Cô cũng từng hâm mộ vẻ đẹp của mẹ, thầm ước nguyện trong ngày sinh nhật, sau khi lớn lên cũng có thể trở thành người phụ nữ khí chất và diễm lệ như mẹ.

Nhưng có lẽ cũng là kiểu phụ nữ này, cho dù đã kết hôn sinh con vẫn có rất nhiều người theo đuổi, cung cấp rất nhiều sự lựa chọn để thành tình nhân của bà ta.

Khiến cô và ba trở thành trò cười cho toàn bộ người trong giới.

Sắc mặt của người phụ nữ rất khó coi, biểu cảm áy náy: “Dật Nhĩ, lúc trước ba con một hai phải tranh giành quyền nuôi dưỡng với mẹ, có rất nhiều tình hình thực tế ông ta cũng không nói cho con, mẹ cũng không phải cố ý không cần con.”

“Ba căn bản là không cần thiết phải chửi bới bà, bởi vì bà không xứng, hơn nữa cho dù quyền nuôi dưỡng thuộc về bà, tôi cũng vẫn sẽ đứng về phía ba tôi.”

Cố Dật Nhĩ nói không chút lưu tình, hận không thể mỗi một chữ phun ra đều hóa thành đao nhọn, hung hăng đâm vào tim bà ta.

Đến khi bà ta bị thương đến máu tươi đầm đìa.

Người phụ nữ cười khổ một tiếng: “Mẹ biết, mẹ đều biết, con không muốn tha thứ cho mẹ.”

Cố Dật Nhĩ lạnh nhạt nhìn bà ta: “Nếu bà biết thì không cần đi quấy rầy anh tôi nữa, cho dù bà có sám hối thế nào thì tôi cũng không đồng ý gặp bà.”

“Đó là con trai mà người đàn bà kia mang tới, không phải anh trai của con.” Người phụ nữ nhíu mày, “Dật Nhĩ, con đừng để mẹ con họ lừa, công ty của mẹ là để lại cho con, công ty của ba con cũng là để lại cho con, con nhất định đừng để người ngoài đoạt mất.”

Trong giọng nói của Cố Dật Nhĩ mang theo chút không thể tưởng tượng: “Hiện tại rốt cuộc ai là người ngoài? Ai là vợ của ba tôi, bà còn chưa rõ ràng sao?”

“Cho dù bà ta có gả cho ba con nhưng chung quy vẫn là người ngoài, con trai của bà ta không phải họ Cố thì càng là người ngoài, con với mẹ mới chân chính là người một nhà, con phải nhớ kỹ điều này.”

Cố Dật Nhĩ cười: “Bà với tôi không phải, bà với gian phu kia mới là người một nhà.”

“Dật Nhĩ.” Người phụ nữ dừng một chút, vành mắt có chút hồng lên, “Mẹ và hắn ta đã cắt đứt sạch sẽ, con có thể tha thứ cho sai lầm của mẹ mà nói chuyện tử tế với mẹ không?”

“Không thể.” Cố Dật Nhĩ kiên định, “Gϊếŧ người ngồi tù là có thể rửa sạch tội nghiệt sao? Hút thuốc phiện rồi vào trại cai nghiện là có thể được mọi người tha thứ sao? Nɠɵạı ŧìиɧ làm tổn thương cái gia đình này, mà một câu cắt đứt sạch sẽ là có thể đền bù những vết cắt đã tạo thành trước đó sao?”

Liên tiếp vài câu hỏi khiến bà ta sững người, á khẩu không trả lời được.

Người phụ nữ dường như mất đi sức lực biện hộ, chỉ có thể cúi người khẩn cầu nói: “Dật Nhĩ, mẹ thật là nhất thời bị ma quỷ ám ảnh, hiện tại mẹ cũng rất hối hận, nếu con và ba con có thể cho mẹ một cơ hội, cho mẹ quay lại, trở về đền bù sai lầm trước đây được không?”

Cố Dật Nhĩ lui ra phía sau một bước, hỏi lại: “Bà đã đi tìm tiểu tam nɠɵạı ŧìиɧ, bây giờ lại muốn thành tiểu tam sao?”

“Tiểu tam là mẹ kế của con kia!” Bà ta bỗng nhiên lớn giọng quát, “Con cho rằng ba con là người tốt gì sao? Trước khi chúng ta ly hôn, ba con đã thông đồng với bà ta rồi!”

Nữ y tá nhíu mày nhắc nhở giữ trật tự một chút.

Người phụ nữ bình tĩnh lại một chút, lại lần nữa dịu dàng nói: “Dật Nhĩ, con còn nhỏ, có rất nhiều chuyện con không hiểu, mẹ yêu con, cho nên mới muốn ở cùng ba con một lần nữa, cho con một gia đình hoàn chỉnh.”

Cố Dật Nhĩ cười nhạo: “Vậy tôi hỏi bà, lúc bà tìm đàn ông có nghĩ tới tôi hay không? Có nghĩ tới tôi sẽ khổ sở hay không?”

Bà ta há miệng thở dốc, chột dạ nói: “Dật Nhĩ, mẹ biết, nhưng mà…”

Phía sau nhưng mà, không còn có tiếp theo nữa.

Nhưng Cố Dật Nhĩ có thể đoán được sau nhưng mà là rất nhiều lời muốn nói.

Nhưng mà con so ra kém với sự sung sướиɠ mà tình nhân ngoài giá thú mang đến cho mẹ.

Nhưng mà con không quan trọng bằng cuộc đời của mẹ.

Nhưng mà con là trở ngại đối với cơ hội tìm kiếm hạnh phúc của mẹ.

Rất nhiều nhưng mà, là khi cô đỏ mắt tránh ở một góc nhìn ba mẹ cãi nhau, người phụ nữ trước mắt này buột miệng thốt ra.

“Cố Nghi Nguyên, tôi đã không còn yêu anh nữa, tôi không muốn lừa anh, nhiều năm như vậy, tình cảm của chúng ta đã sớm không còn, cho đến tôi gặp được người đàn ông kia, tôi mới một lần nữa tìm về cảm giác được yêu thương. Ly hôn đi, đây là kết cục tốt nhất với chúng ta.”

Đã từng ân ái, rồi lại chán ghét nhau, cuối cùng trực tiếp nói ra đã yêu người khác.

Hôn nhân hoàn toàn tan vỡ.

Người cha cao ngạo kiên cường, vì cái nhà này mà xây nên một hàng rào kiên cố, nuôi cô vô ưu vô lự lớn lên, lại bị mẹ tự tay dùng dao nhỏ cắt ra huyết nhục, kiên quyết rời đi.

Cố Dật Nhĩ vĩnh viễn không quên được một ngày đó, hình ảnh người cha cao lớn cường tráng có thể vượt qua tất cả, lại trong phút chốc binh bại như núi đổ, suy sụp ngồi trên sô pha, hai tay che khuôn mặt, dùng thanh âm khàn khàn thỏa hiệp nói:

“Ly hôn đi.”

Người mẹ xinh đẹp của cô thắng một ván, để lại cái gia đình tàn khuyết này.

Thẳng đến khi dì Cao dần dần chữa khỏi vết thương của cô và ba cô.

Cô không có cách nào tha thứ cho người phụ nữ trước mắt này.

“Tôi không muốn nhìn thấy bà nữa.” Cô nói xong một câu cuối cùng, lướt qua bả vai bà ta, quyết tuyệt rời đi.

Người phụ nữ đứng tại chỗ, duỗi tay lau nước mắt nơi khóe mắt, lại lấy gương nhò từ trong túi ra kiểm tra xem lớp trang điểm của mình có bị nhòe hay không.

Bà ta thở dài một hơi, tiếp tục đi về phía trước, đến một gian phòng bệnh.

Mở cửa ra, một người đàn ông trẻ tuổi trên đầu cuốn băng gạc đang chơi di động, thấy cô tới, đôi mắt nâng lên rồi lại dịch về màn hình di động: “Tới rồi à.”

“Anh có khỏe không?”

Người kia nhíu mày: “Em nhìn đầu anh thế này có khỏe được không? Không phải chỉ là đoạt một mối làm ăn của hắn ta sao, có đến mức tìm người đánh anh thành thế này không?”

“Anh tội gì phải tranh với người ta, dù sao em cũng nuôi được anh.”

Người đàn ông trợn trắng mắt: “Em mỗi tháng có thể cho anh bao nhiêu tiền? Túi xách trong tay em kia hai mươi mấy vạn mắt cũng không nháy một cái đã mua, anh muốn 5 vạn em còn hỏi anh cặn kẽ muốn làm gì, chẳng lẽ anh còn không quan trọng bằng mấy cái túi của em?”

“Hermes có thể cùng em xuống quan tài, anh có thể sao?” Người phụ nữ cười.

Người đàn ông cong môi: “Bảo bối, trước đó không phải chúng ta đã thề sống cùng nhà chết cùng huyệt sao? Em còn không tin anh.”

Nữ nhân thở dài: “Thề non hẹn biển đến cái tuổi này đã sớm không còn để trong lòng.”

Người kia xuy một tiếng, xua xua tay lại tiếp tục chơi di động.

Bà ta cũng từng nói với Cố Nghi Nguyên như vậy, nhưng kết quả người phá vỡ lời thề cũng là bà ta.

Người phụ nữ cười khổ, đàn ông dùng tiền mua, rốt cuộc cũng không thể so sánh với người đàn ông vì yêu bà ta mà làm việc mấy đêm không ngủ chỉ để tiết kiệm tiền mua cho bà ta cái lắc tay.

Giá trị cả người bà ta lúc này, không có món nào thấp hơn 5 con số, nhưng duy nhất cái lắc đeo ở cổ tay kia.

158 đồng, chưa bao giờ tháo xuống.

***

Cố Dật Nhĩ đi đến lầu một, vốn tưởng rằng những người khác chắc đã đi trước, nghĩ rằng dù sao trong nhà cũng không có ai, dứt khoát đi chỗ nào tùy tiện ngồi một lát rồi về nhà.

Cô đi đến cổng bệnh viện lại thấy một hình bóng quen thuộc.

Tư Dật dựa vào bên cột, hai chân giao nhau, rũ mắt nhìn di động.

Tóc của cậu bị gió thổi có chút hỗn độn.

Cố Dật Nhĩ bỗng nhiên cười, gọi cậu một tiếng: “Tư Dật.”

Tư Dật ngẩng đầu lên, thấy cô, cũng nhẹ nhàng cười: “Nói chuyện xong rồi à?”

“Ừ.” Cô hai ba bước chạy đến trước mặt cậu, “Cậu đang đợi tớ sao?”

“Không chờ cậu thì chờ ai?” Tư Dật thở dài, “Hỏi thật vô nghĩa, bọn họ đều đi trước, cũng chỉ có tớ có lương tâm lo cậu một mình quá tịch mịch.”

“Vậy tớ mời cậu uống trà sữa.”

Tư Dật không cự tuyệt: “Vậy tớ phải gọi ly lớn nhất.”

“Gọi cái nào con to hơn mặt cậu ý.”

Hai người rời khỏi bệnh viện, gần đấy có một tiệm trà sữa, hai người đi vào bên trong, cơ thể lập tức ấm áp lên trong nháy mắt.

Tư Dật run run: “Cuối cùng cũng ấm hơn một chút.”

Cố Dật Nhĩ hỏi cậu: “Sao cậu không ở trong bệnh viện chờ tớ?”

“Trong bệnh viện quá nhiều người, tớ sợ không nhìn thấy cậu.” Tư Dật nhìn các loại trà sữa trên menu, “Đứng ở cổng là đẹp, cậu vừa ra là tớ có thể nhìn thấy.”

“Rõ ràng là tớ nhìn thấy cậu trước.”

Tư Dật cười: “Cậu quên rồi à? Khóe mắt của tớ cũng có thể nhìn thấy cậu, chỉ cần cậu xuất hiện, nhất định tớ sẽ nhìn thấy cậu.”

Cố Dật Nhĩ không tiếp tục chủ đề này, lại hỏi cậu: “Cậu uống gì?”

“Gì cũng được.”

Cố Dật Nhĩ gọi cho cậu một ly giống mình.

Hai người ngồi ở bàn nhỏ, định uống xong trà sữa mới về nhà.

“Sao cậu không hỏi tớ vừa nói chuyện với ai?” Cố Dật Nhĩ không nhịn được hỏi ra miệng.

Tư Dật cười khẽ: “Tớ đang đợi cậu hỏi tớ câu này.”

“Thế nếu tớ không hỏi thì sao?”

Ngón tay cậu nhẹ nhàng gõ mặt bàn, sắc mặt nhu hòa: “Nếu cậu không hỏi thì có nghĩa là cậu không muốn nói, đã như vậy thì tớ còn hỏi cậu làm gì?”

Cố Dật Nhĩ cắn cắn môi, nhẹ giọng nói: “Đó là mẹ tớ.”

“Tớ đoán được, nhưng cũng không dám chắc vì nhìn trẻ quá.”

“Đã lâu rồi tớ không gặp bà ấy, không nghĩ tới bà ấy không thay đổi chút nào, tớ cảm thấy chờ về sau tớ lớn bằng bà ấy bây giờ, bà ấy cũng sẽ chẳng có chút nào thay đổi.”

Ánh đèn ấm áp trong quán trà sữa khiến ánh mắt cô sáng ngời như những vì sao trên trời.

Nhưng ngôi sao này lại có chút ảm đạm.

Tư Dật không nói chuyện, Cố Dật Nhĩ lại nói tiếp: “Nhưng những thứ mà tớ cho rằng không thay đổi lại thay đổi quá nhanh.”

“Tư Dật, cậu nói, tình cảm của con người, có phải là thay đổi thất thường không?”

“Chuyện tình cảm, mờ mờ ảo ảo, lúc nói ra, có thể kiên định như thạch bàn, nhưng khi vi phạm, cũng có thể mỏng như cành liễu, gập lại là gãy. Con người rất dễ tin vào tình cảm, cho nên cũng rất dễ bị tình cảm phản bội.”

Ánh mắt của Cố Dật Nhĩ sâu không thấy đáy: “Vậy còn cậu?”

Tư Dật ôm ly trà sữa, nhẹ nhàng hỏi: “Tớ nói ra, cậu sẽ tin tớ sao?”

“Tớ tin.”

“Có lẽ tình cảm của tớ không thể dời núi lấp biển, cũng không thể biến sa mạc thành ốc đảo, càng không thể khiến ngày mưa nắng lên, hay biến lá rụng về cành.”

“Nhưng tớ sẽ chủ động hướng về phía cô ấy đi vài bước, lại đi vài bước, nếu cô ấy cười, tớ sẽ chạy như bay đến trước mặt cô ấy, sẽ không trở thành gánh nặng, cũng sẽ không trở thành nguyên nhân khiến cô ấy rơi nước mắt.”

Tớ hy vọng có thể trở thành người đầu tiên cậu nghĩ đến khi gặp một việc nhỏ khiến cậu oán giận, số điện thoại đầu tiên cậu gọi khi khóc lóc lạc đường, người cậu luôn nhớ tới khi ước nguyện vào ngày sinh nhật hay người cậu không bao giờ quên mỗi khi ăn đồ ăn ngon.

Mỗi khi cậu nhớ đến tớ, sẽ giống như viên đá cuội nằm trên nền cát mềm được ánh mặt trời mài giũa, giống vầng trăng sáng e thẹn trốn trong đám mây mỏng đêm hè, giống chú gấu nhỏ đáng yêu vuốt bụng tìm mật ong trong ánh nắng ấm áp.

Cứ như vậy không có gánh nặng, đơn giản lại hạnh phúc.

Đó chính là tình cảm tớ muốn dành cho cậu.

Ánh sáng trong mắt Cố Dật Nhĩ lại sáng lên: “Dối trá.”

Tư Dật không vui: “Lừa cậu tớ là con chó nhỏ.”

“Cậu vốn dĩ chính là con chó nhỏ.”

“Lừa cậu là chó Nhật, chính là cái loại xấu nhất.”

Cố Dật Nhĩ uống trà sữa, còn hơi nóng, cô nhíu mày: “Sao lại ngọt như vậy.”

Tư Dật chớp chớp mắt, cũng uống một ngụm: “Hả, cũng bình thường mà.”

“Quá ngọt.” Cô chỉ lặp lại mấy chữ này.

Tư Dật thoáng sửng sốt, đột nhiên cười rộ lên, ánh sáng trong đôi mắt cậu lấp lánh, mông lung hơn ánh trăng mà nhu hòa hơn cả những bông pháo hoa.

“Thế này đã ngọt, cậu đúng là tấm chiếu mới.”