Chương 105: Em rất tốt

Rốt cuộc thì vợ chồng Tư thị tới đây giữ thể diện nên người nhà họ Cố cũng không thể lại quá mức nữa, rượu chưa uống hết bị mang xuống, Tư Dật được Cố Dật Nhĩ đỡ lên lầu nghỉ ngơi.

Tư Dật đã hoàn toàn say, bước chân có chút lảo đảo, một tay đỡ tường, một tay bám vào vai cô chậm rãi đi về phía phòng nghỉ.

Anh đè hơn nửa trọng lượng vào cánh tay chống tường.

Cuối cùng trực tiếp dựa vào tường, ấn đầu đau khổ thở hổn hển.

“Anh dựa vào em đi.” Cố Dật Nhĩ lại muốn duỗi tay kéo anh.

Anh cười cười, gương mặt đỏ bừng: “Mùi rượu trên người quá nặng.”

“Nói nhảm ít thôi.” Cố Dật Nhĩ vỗ vỗ ngực mình, “Cứ dựa vào em.”

Anh rũ mắt nhìn cô, bỗng nhiên giang hai tay hướng về phía cô: “Lại đây.”

Cố Dật Nhĩ không chút do dự ôm lấy anh.

Tư Dật ôm chặt, đè hơn phân nửa trọng lượng lên người cô, mùi rượu nháy mắt xộc vào khoang mũi cô.

“Nhĩ Đóa, nặng không?”

“Nặng.” Cố Dật Nhĩ không chút do dự thừa nhận, còn nói thêm, “Toàn bộ thế giới của em, có thể không nặng sao?”

Cô đỡ anh vào phòng, giúp anh cởi bỏ quần áo và giày rồi giúp anh đắp chăn.

Tư Dật rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ, tiếng hít thở vững vàng dần dần vang lên.

Cố Dật Nhĩ thu dọn một chút rồi lại xuống lầu vào nhà ăn.

Mẹ Tư vừa thấy cô tới thì vội vàng tiếp đón cô ngồi xuống.

Cố Dật Nhĩ ngồi bên cạnh bà, mẹ Tư thân mật kéo tay cô, cười hỏi: “Đang nói tới sính lễ, dì cảm thấy chỉ có tiền, xe, nhà mấy cái đó đều quá thường, con thích kim cương hay phỉ thúy?”

“Dạ?” Cố Dật Nhĩ xua tay, “Không cần đâu dì ạ.”

“Cần.” Mẹ Tư nhấn mạnh, “Con biết Tư Dật trước khi tới nhà con đã nói thế nào với chú dì không?”

Cố Dật Nhĩ lắc đầu: “Không biết ạ.”

Mẹ Tư cong môi cười.

Trò chuyện qua video, con trai sớm đã trưởng thành hiếm khi lại thỉnh cầu với cha mẹ.

Mẹ Tư có chút bất đắc dĩ, ba mẹ đương nhiên sẽ đối tốt với Dật Nhĩ, nhưng nếu nhà bọn họ bắt nạt con thì sao? Dật Nhĩ là bảo bối nhà họ Cố, nhưng con là cũng là bảo bối của nhà họ Tư chúng ta.

Qua di động, trong mắt Tư Dật tràn ngập ánh sáng.

Bọn họ nguyện ý gả Dật Nhĩ cho con chính là giao bảo bối nhà họ cho con, về sau bảo bối nhà họ Cố là bảo bối của con.

Mẹ Tư nâng chén rượu, ngữ khí thành khẩn: “Tư Dật thật sự rất thích Dật Nhĩ, tôi là người làm mẹ, mong mọi người tin tưởng, chúng tôi nhất định sẽ đối xử thật tốt với Dật Nhĩ, tuyệt đối không để Dật Nhĩ phải chịu một chút ủy khuất nào.”

Tư Dật rất sớm trước kia đã biết, Cố Dật Nhĩ gả cho anh là có ý nghĩa như thế nào.

Loại sủng ái này đã sớm khắc vào trong xương cốt.

Người nhà họ Cố nhìn nhau cười, tự nhiên không có bất kỳ lý do gì để ngăn cản.

Mục đích của bọn họ đã đạt được.

Trong lòng Cố Dật Nhĩ cảm thấy ấm áp, không hiểu mình thật sự có tài đức gì mà được lọt vào mắt xanh của anh.

Ba Cố không còn cách nào: “Tôi tin tưởng Tư Dật sẽ luôn đối tốt với Dật Nhĩ.”

Cao Dung nhẹ giọng oán giận: “Vậy anh làm gì gây khó dễ Tư Dật như vậy?”

“Anh không nỡ.” Ba Cố cười khổ một tiếng, “Lúc Dật Nhĩ mới sinh ra chỉ nhỏ như thế này, bây giờ trưởng thành, đã đến lúc phải xây dựng cho mình một gia đình mới.”

Cao Dung an ủi vỗ vỗ lưng ông: “Đây là chuyện tốt, chúng ta hẳn là nên cảm thấy vui mừng.”

“Dật Nhĩ, con cũng phải đối xử tốt với Tư Dật.” Ánh mắt của ba Cố ấm áp, nhẹ giọng dặn dò, “Hôn nhân là chuyện của hai người, không thể để nó trả giá từ một phía, con cũng không thể tiếp nhận từ một phía, hai đứa bọn con là bình đẳng.”

Cố Dật Nhĩ gật đầu.

Mẹ Tư trầm trồ khen ngợi: “Thông gia, chỉ bằng những lời này của ông, sính lễ ông ra giá đi, tôi tuyệt đối không ép xuống!”

Ba Cố hừ một tiếng: “Của hồi môn của Dật Nhĩ tuyệt đối không ít, còn sính lễ, nhà bà xem mà làm đi.”

“Thông gia, ông thật là, đến cái này cũng phải so cùng nhà tôi sao.”

“Đây nào có là so?” Ba Cố cười nói, “Thông gia, đây là coi trọng Dật Nhĩ nhà tôi mà thôi.”

Mẹ Tư mở to hai mắt: “Ông gọi tôi là thông gia?”

“Không vui?”

“Vui cực kỳ, kia chúng ta tiếp tục nói đi.”

Một bữa cơm ăn xong, tất cả mọi người di chuyển đến sô pha.

Mẹ Tư ngồi gần Cố Dật Nhĩ, càng nhìn càng thích, ý cười ngọt ngào: “Nhà ông bà sao lại sinh được cô con gái ưu tú thế, vừa xinh đẹp lại thông minh.”

“Tư Dật cũng rất ưu tú.” Cao Dung nói tiếp, “Đẹp trai, người cũng dịu dàng, quan trọng là đối với Dật Nhĩ nhà chúng tôi tốt vô cùng.”

Mẹ Tư xua tay: “Đấy là nó trưởng thành rồi, trước kia khi còn nhỏ nghịch ngợm muốn chết, còn trốn học đánh nhau đấy.”

Những người khác đều có chút không tin, Tư Dật nhìn văn nhã như vậy mà khi còn nhỏ lại trốn học đánh nhau.

“Ai da, mọi người đừng không tin tôi, nếu giờ tôi có ảnh Tư Dật khi còn nhỏ thì mọi người sẽ biết, thật sự là xú muốn chết, không biết còn tưởng rằng người khác thiếu nó bao nhiêu tiền đâu.”

Ông nội cười nói: “Ở chỗ tôi có ảnh chụp Dật Nhĩ khi còn nhỏ đấy, có muốn xem không?”

“Có ạ có ạ.” Mẹ Tư cầu mà không được.

Ông nội bảo dì giúp việc đi lấy album tới.

Vừa mở, là ảnh chụp toàn bộ thành viên của nhà họ Cố, ảnh gia đình và ảnh từng thành viên đều có.

Ông nội chỉ vào ảnh chụp một em bé: “Đây là Dật Nhĩ lúc mới sinh ra.”

Cố Dật Nhĩ có chút ngượng ngùng nhìn chính mình trong ảnh chụp mặc tã lót đến đôi mắt cũng không mở ra được.

Album lại lật vài tờ: “Đây là Dật Nhĩ lúc vừa vào nhà trẻ.”

Ảnh chụp bé gái mặc váy màu lam, túm ống quần ba ba, mở to đôi mắt to có chút khϊếp đảm nhìn màn ảnh.

“Đáng yêu quá.” Mẹ Tư híp mắt khen.

Ba Tư ngồi ở một bên không lên tiếng, chỉ là từ trong ánh mắt có thể thấy được ông cũng rất vui vẻ.

Ảnh chụp dần dần lật qua, mỗi một tấm đều là từng bước đường trưởng thành của Cố Dật Nhĩ.

“Tấm này, là Dật Nhĩ tham gia đại hội âm nhạc, lúc ấy chúng tôi chụp không được đẹp lắm nên trực tiếp lấy ảnh mà nhϊếp ảnh gia chụp lúc thi đấu, ở đây còn có cả mặt của các thí sinh đoạt giải khác nữa.”

Ảnh chụp, Cố Dật Nhĩ ôm cúp mặc váy trắng, nụ cười ngọt ngào.

Mẹ Tư ngạc nhiên một tiếng, chỉ vào bé trai bên cạnh Cố Dật Nhĩ: “Đây không phải Tư Dật sao?”

Tất cả mọi người nhìn vào chỗ bà chỉ.

Tuy rằng khuôn mặt non nớt nhưng đã có thể mơ hồ nhìn ra nét thanh tuấn, nghe thấy lời mẹ Tư cùng liên tưởng, mọi người rất nhanh đã liên hệ gương mặt của bé trai này với Tư Dật.

Tiểu thân sĩ mặc áo bành tô mini đứng bên cạnh Cố Dật Nhĩ, biểu tình có chút nghiêm túc, bởi vì là nét mặt trẻ con cho nên nhìn có hương vị đáng yêu khác.

Mẹ Tư có chút không thể tin tưởng: “Duyên phận này…quả thực là được trời cao sắp đặt.”

Ba Cố cũng không thể không thừa nhận, có chút giật mình mở to hai mắt nhìn bức ảnh kia.

Cao Tự Án cười nói: “Trước kia chưa bao giờ biết, hóa ra vận mệnh thật sự là đã được sắp đặt.”

So với những người khác không thể tưởng tượng, Cố Dật Nhĩ ngược lại có vẻ bình tĩnh.

Cô sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tư Dật trên ảnh chụp.

Hóa ra thật sự là cô.

Hạnh phúc to lớn nháy mắt cắn nuốt cô.

Bọn họ là duyên trời tác hợp.

Mẹ Tư cảm thấy mỹ mãn nói: “Dật Nhĩ, dì thật là hận không thể ngay ngày mai cưới con tới nhà họ Tư.”

***

Tư Dật cũng không biết lúc mình tỉnh dậy là mấy giờ.

Anh chỉ biết, khi anh mở mắt ra, trong phòng có chút ánh sáng, anh nhìn về nơi có ánh sáng, là Cố Dật Nhĩ ngồi ở trước bàn, dưới ngọn đèn nhỏ không biết cô đang xem cái gì.

“Nhĩ Đóa.” Anh khàn giọng gọi cô một tiếng.

Cố Dật Nhĩ dùng tay xoa xoa mắt, đứng dậy đi đến sờ mặt anh: “Khá hơn chút nào chưa?”

“Đỡ hơn nhiều rồi.” Tư Dật nhẹ nhàng gật đầu, “Anh muốn uống nước.”

“Em đi rót cho anh.”

Rất nhanh cô đã mang nước tới, thật cẩn thận nâng anh dậy, đưa ly nước đến bên miệng anh.

Tư Dật uống nước xong khiến giọng nói thoải mái hơn nhiều, nhẹ giọng hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Đã là buổi tối rồi.” Cố Dật Nhĩ trả lời, “Anh say quá, ông nội bảo đêm nay anh ở lại đây, sáng mai lại về.”

“Vậy còn em?”

Cố Dật Nhĩ chớp chớp mắt: “Cùng anh chứ còn gì nữa, chẳng lẽ để anh ngủ một mình sao?”

Tư Dật khẽ cười: “Anh còn tưởng rằng trước khi kết hôn phải phân phòng gì đó chứ.”

“Đó đều là tập tục trước kia, muốn tuân thủ thì tuân thủ, không muốn tuân thủ ai cũng không ngăn được.” Cố Dật Nhĩ đặt ly nước lên trên tủ đầu giường, lại đỡ anh nằm xuống.

“Em vừa mới xem cái gì đó?” Tư Dật đột nhiên hỏi.

“Đang xem ảnh.” Cố Dật Nhĩ trả lời đúng sự thật, “Khi còn nhỏ.”

Tư Dật mở to hai mắt: “Của em à? Anh cũng muốn xem.”

“Không phải của riêng em, có cả của anh.” Cố Dật Nhĩ đứng dậy đi đến bàn, “Em lấy cho anh xem.”

Cô đưa bức ảnh cho anh.

Tư Dật cầm lấy ảnh chụp, Cố Dật Nhĩ bật đèn phòng lên, anh hơi hơi híp mắt, sau khi thích ứng một chút ánh sáng mới thấy rõ người trên bức ảnh.

Anh lập tức ngây ngẩn cả người.

Bối cảnh xưa cũ rất nhiều năm trước, mấy bạn nhỏ đứng giữa sân khấu cầm cúp và giấy chứng nhận cười với màn ảnh.

Chỉ có anh không cười, nghiêm một khuôn mặt, chính anh cũng không nhớ rõ vì sao lúc ấy không muốn cười.

Còn có một cô gái nhỏ cười cực kỳ ngọt ngào đối lập hoàn toàn với anh.

Váy trắng, bím tóc, cặp mắt to linh động, Tư Dật giương mắt không thể tin nổi nhìn cô.

Cặp mắt kia bỗng nhiên hoàn toàn trùng hợp với đôi mắt của cô gái trong trí nhớ.

Anh giương miệng, trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng mới run rẩy hỏi ra hai chữ: “Là em?”

“Là em.” Cố Dật Nhĩ gật đầu thừa nhận.

“Cho nên khi đó em mới bỗng nhiên không tức giận nữa.” Tư Dật vuốt ve cô gái trên ảnh chụp, “Là bởi vì em phát hiện, là chính mình ăn dấm của mình.”

“Không cho cười.” Cố Dật Nhĩ mím môi, hai tay ôm mặt, “Em vẫn luôn không dám nói cho anh, sợ anh cười em.”

Tư Dật bỗng nhiên bưng kín hai mắt, ngữ khí có chút bất đắc dĩ: “Làm sao bây giờ, anh rất vui.”

Hóa ra bọn họ đã sớm tương ngộ.

Anh so với bất kỳ ai đều gặp được cô trước một bước.

Cố Dật Nhĩ có chút khó hiểu với phản ứng của anh.

Anh hẳn là trách cô, ăn dấm linh tinh, còn vô duyên vô cớ giận dỗi anh mới đúng chứ nhỉ.

Tư Dật thật sự quá chiều cô.

Cô hít sâu một hơi, xốc chăn lên chui vào, hai chân chen vào giữa hai chân anh, lại nâng cánh tay anh lên, từ phía dưới chui vào trong l*иg ngực anh, sau đó ôm eo anh, nhỏ giọng hỏi: “Tư Dật, anh không tức giận sao?”

“Hửm?” Tư Dật có chút khó hiểu, “Tại sao lại tức giận?”

Cố Dật Nhĩ dùng đầu cọ cọ ngực anh như một chú mèo: “Anh còn nhớ rõ chuyện trước kia lâu như vậy mà em cái gì cũng không nhớ, lại còn tức giận, giận dỗi với anh.”

Tư Dật sờ đầu cô: “Không sao, chuyện trước kia lâu như vậy, em không nhớ rõ là bình thường.”

“Nhưng như vậy đối với anh không công bằng.” Cô ngẩng đầu nhìn thẳng anh, “Anh đối với em tốt quá.”

“Đối với em tốt em còn không vui à?” Anh nhẹ nhàng cười nói.

“Lòng em nhỏ, luôn thích tức giận.” Cố Dật Nhĩ nhăn mũi, ngữ khí cực kỳ chua, “Anh tốt như vậy, có nhiều người thích anh như vậy, nếu anh thích người khác, có lẽ người kia sẽ đối với anh rất rất tốt, căn bản sẽ không giống như chúng ta thường xuyên cãi nhau, chia cách hai nơi không thấy mặt.”

“Đồ ngốc.” Giọng nói của anh rất nhẹ, tay phải dịu dàng vỗ về mái tóc dài của cô, “Cho dù anh yêu em nhiều một chút, vậy thì cũng có sao đâu?”

Cố Dật Nhĩ túm lấy quần áo anh, bắt đầu cảm thấy ủy khuất thay anh, cảm thấy chính mình quá xấu xa: “Bởi vì anh đối với em tốt, đã vượt quá em tốt với anh.”

“Nhĩ Đóa, dường như trước nay em đều không ý thức được, em đối với anh tốt thế nào.” Anh cúi đầu, hôn lên trán cô, ngữ khí ôn nhu, “Khoảng thời gian anh học tiến sĩ, em rất ít oán giận với anh những khó khăn mà em gặp phải trong công việc, là sợ anh bởi vậy mà phân tâm đúng không? Nhưng anh biết, khi đó em cũng rất vất vả.”

Những ví dụ như vậy thật sự quá nhiều.

Có đôi khi anh tăng ca trở về quá muộn, không kịp sấy khô tóc đã ngủ rồi, cô sẽ thay anh sấy khô rồi mới tiếp tục ngủ.

Anh thích uống nước ấm, cho nên nhiệt độ nước của máy lọc trong nhà luôn duy trì ở nhiệt độ cố định.

Mỗi khi anh vì người bệnh mà uể oải khổ sở, cô sẽ không nói gì, chỉ vỗ vỗ bả vai mình, ý bảo anh có thể dựa lại đây.

Tế thủy trường lưu* ôn nhu như vậy, cô chưa bao giờ nhắc tới, thậm chí quên mất, nhưng anh lại luôn nhớ rõ.

(*dòng nước nhỏ nhưng chảy được lâu dài)

Cô sở dĩ không nhớ rõ là bởi vì cô làm này đó không phải vì báo đáp anh, cũng không phải vì khiến anh lễ thượng vãng lai*, mà là bởi vì đó đều là bản năng đối tốt với anh.

(* có đi có lại)

Những hành động theo bản năng này khiến anh không thể nào chống cự.

Anh yêu cô như vậy, chưa bao giờ là vì một thoáng kinh hồng* khi còn nhỏ, cũng không phải bởi vì mối tình đầu mông lung ái muội thời niên thiếu, mà là bởi vì dịu dàng mấy năm nay của cô đã hoàn toàn bắt vía được anh, khiến anh không cách nào mất đi cô.

(*gần giống như yêu từ cái nhìn đầu tiên, có thiện cảm từ cái nhìn đầu tiên)

Những việc này đó, đồ ngốc trước mắt đang ủy khuất thay anh lại không biết gì cả.

Cô chỉ biết, anh đối với cô quá tốt, tốt đến mức khiến cô áy náy, cảm thấy đối với anh không công bằng.

Suy nghĩ này với anh mà nói lại mạnh mẽ nắm lấy trái tim anh, khiến lòng anh mềm đến rối tinh rối mù.

Khoảng thời gian đó, bọn họ đã đến ranh giới chia tay, cô khóc lóc nói với anh, sợ quan hệ này lại lần nữa chuyển biến xấu.

Sợ giữa bọn họ không còn con đường giải quyết nào nữa.

Khi đó anh liền rõ ràng tất cả.

Bọn họ không có khả năng chia tay, đời này cũng không có khả năng lại yêu một người khác.

Tư Dật dịu dàng giải thích với cô: “Bao nhiêu người trải qua sinh tử lại thất bại bởi những việc nhỏ trong cuộc sống, cuối cùng đường ai nấy đi.”

Bọn họ không cần trải qua sinh tử, cũng không có những trắc trở khảo nghiệm tình cảm.

Nhưng bọn họ vĩnh viễn cũng không có khả năng tách ra.

“Nhĩ Đóa, em thật sự rất tốt.” Tư Dật cười nhẹ nhàng, giống như gió nhẹ phất quá, “Chỉ là chính em không biết thôi.”

Cố Dật Nhĩ lại cọ cọ anh: “Anh khen em như vậy khiến em thật xấu hổ.”

“May mà cô gái kia là em.” Tư Dật may mắn nói.

“Vì sao?”

“Chỉ yêu một mình em, cũng đủ anh dùng hết đời này.” Tư Dật than nhẹ một tiếng, “Thật sự không rảnh suy nghĩ tới những người khác.”

“Tư Dật, em nói với anh, bây giờ em cực kỳ muốn làm một việc.”

“Cái gì?”

Cô xoay người một cái áp đảo anh ở trên giường, học dáng vẻ ngày thường của anh đè tay anh lên gối đầu, cúi xuống gặm lên môi anh.

Tư Dật kinh ngạc mở to mắt, sau đó thuận theo nhắm hai mắt lại.

Thật lâu sau, đầu lưỡi cô từ khoang miệng anh lui ra.

Tư Dật nhướng mày: “Hết rồi?”

“Vậy anh muốn thế nào, em đều nghe anh.” Cố Dật Nhĩ xoay một chút, vẫn là có chút không dám đối diện.

“Đơn giản.” Anh dừng một chút, duỗi tay ôm lấy cổ cô kéo xuống, cùng cô chạm vào chóp mũi, thẳng đến khi thấy hình bóng của mình trong mắt cô, “Tự mình động.”

Tư Dật cũng biết cô không thể làm được.

Cô ở phương diện này, cực kỳ thẹn thùng.

Sau đó anh cảm giác quần của mình bị cởi ra.

“……” Hạnh phúc tới quá đột nhiên.

“Như vậy?”

“…Không phải trái phải, là trước sau.”

“Như vậy?”

“Ưm… Nhanh một chút…”

“Nhanh chưa?”

“Ưm… Bảo bối em lại nhanh một chút…”

Mười lăm phút sau.

Cố Dật Nhĩ ghé vào người anh, mệt mỏi: “Em không có sức.”

Này không được, anh còn chưa xong mà.

Tư Dật chỉ có thể nhận mệnh vỗ vỗ mông cô: “Bảo bối em xuống dưới, để anh.”

Nếu nói không công bằng, việc duy nhất anh cảm thấy không công bằng chính là chỗ này, nếu có thể, anh hy vọng cô có thể rèn luyện thêm một chút cơ bụng.