Chương 14: Cuộc gọi của cha

Quản lý của Hotel Finest rất nghiêm ngặt, và một người cũng cần thẻ phòng trong thang máy.

Phòng của Cherry không nằm trên tầng cao nhất, vì vậy không thể bật nút cho tầng trên cùng ngay cả khi bản thân đã quẹt thẻ phòng qua đầu đọc thẻ.

Cherry bĩu môi không vui. Sau khi suy nghĩ về nó,đứa trẻ quyết định quay trở lại tầng 38 nơi phòng của mình và đi lên cầu thang sau đó.

Nhưng khi vừa ra khỏi thang máy, Cherry đã đυ.ng độ Nora.

Cherry ngay lập tức dập tắt ham muốn của mình.

Ngày mai con bé vẫn có thể đi tìm Daddy, nhưng rõ ràng là Mommy đang hơi chán nản và rất cần cô lúc này!

(Chuyển sang quan điểm của Nora nha)

Nora đã gọi cho một số nhà điều tra tư nhân, nhưng vẫn không có đầu mối. Rốt cuộc, nếu ngay cả Angela cũng không biết con trai mình đang ở đâu, thì cha cô ấy có thể là người duy nhất biết sự thật.

Nhưng để thương lượng các điều khoản với cha cô ấy… Ông ấy không có đầu óc đơn giản như Angela.

Ngay khi cô đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ, một bóng người nhỏ bé nhảy tới, ôm lấy chân cô.

"Mẹ ơi, con yêu mẹ rất nhiều!"

Suy nghĩ của cô bị gián đoạn, Nora xoa đầu và hỏi nhỏ:

"Con được đi đâu mà vui vẻ với bà Lewis vậy?"

Cherry nhìn những ngón tay của mình bởi vì không dám nhìn vào mắt Nora khi nói dối.

“Chúng con chỉ đi dạo trong khách sạn. Ở đây không có gì vui cả. Mẹ ơi, con sẽ ngủ với mẹ. ”

Nora kêu một tiếng “Được rồi” và mở cửa.

Sau đó, cô quay lại và thấy Cherry đang dựa vào tường và tạo dáng đẹp trai.

“Mẹ ơi, nếu mẹ nhớ anh trai con, thì mẹ có thể nhìn con. Anh ấy có lẽ giống con. Dù gì thì chúng ta cũng là anh em sinh đôi! ”

Nora cười khúc khích.

“Cặp song sinh trai-gái là anh em. Cũng giống như những anh chị em bình thường, rất khó để họ giống hệt nhau ”.

Cherry gục đầu thất vọng.

"Là vậy sao? Con đã nghĩ rằng anh ấy sẽ giống mình ”.

Nora cười và đưa đứa trẻ vào phòng.

Sau khi tắm xong, cả hai đang nằm trên giường thì điện thoại di động của Nora đổ chuông - đó là của nhà Smith. Cô đưa mắt xuống và trầm ngâm trong giây lát. Sau đó, cô ấy tắt điện thoại di động và lên giường với Cherry.

Khi thức dậy vào ngày hôm sau, Cherry đã lặng lẽ ra khỏi giường và đang chơi với bà Lewis bên ngoài.

Nora nhìn vào điện thoại di động của mình. Ngoài hàng chục cuộc gọi nhỡ từ nhà Smith, còn có một cuộc gọi từ dì nội của cô.

Dì của mẹ cô là người tốt nhất với cô trong suốt những năm qua. Vì thế, mối quan hệ của cô và Lisa cũng khá tốt. Vì vậy, cô ấy đã gọi lại.

Có người nhấc máy rất nhanh, nhưng thay vào đó lại là giọng nói của cha cô.

"Ta đây, nghĩ rằng con đã rời khỏi gia đình, Nora!"

Nora uể oải rũ mắt xuống và ra khỏi giường đi lấy gì đó ăn.

"Có chuyện gì vậy?"

“Đó là kiểu thái độ gì vậy? Ta có điều này muốn hỏi con - con có phải đã phá hoại một cách vô liêm sỉ lời cầu hôn của Anthony với em gái mình vào ngày hôm qua không? Và thậm chí đánh con bé khi vụ phá hoại thất bại? Ngoài ra, con đã nói rằng muốn hủy bỏ hôn ước. Bây giờ con đã có con của mình, tại sao vẫn còn cố gắng quyến rũ Anthony? Nó là chồng chưa cưới của em gái con! ”

“…”

Nó đã luôn như vậy kể từ khi họ còn là những đứa trẻ. Ngay khi cô và Angela xảy ra bất đồng, Henry sẽ đổ lỗi cho cô mà không hề cố gắng tìm ra sự thật.

Nora đã quen với nó. Cô ấy chậm rãi nói.

"Anh ấy dường như vẫn chưa phải là chồng chưa cưới của cô ta, phải không?"

“Sẽ sớm thôi, nhưng bây giờ mày đã làm mọi thứ rối tung lên rồi! Quay lại ngay và xin lỗi em gái! Bằng không thì đừng trách ta! ”

"Hãy làm những gì ông muốn."

Nora định dập máy sau khi trả lời lạnh lùng thì nghe thấy Henry giận dữ hét lên, “Đồ vô ơn! Con không chỉ không nghe lời ta mà con còn không quan tâm đến việc dì của con còn sống hay đã chết?! ”

Nora tạm dừng.

"Bà ấy bị sao vậy?"

“Bà ấy bị làm sao? Bà ấy bị u não! Nếu mày còn một chút lương tâm, hãy đến bệnh viện trong thị trấn. Nếu không, mày thậm chí sẽ không thể nhìn thấy dì của mình lần cuối cùng! ”

"…Tôi sẽ đến ngay."

Sau khi cúp máy, Nora nhanh chóng tắm rửa, thay đồ và đi ra ngoài.

Khi thang máy đến, cô bước vào đã thấy bên trong đã có hai nữ ưu tú ăn mặc chuyên nghiệp.

Nora đóng cửa sau khi cô bước vào. Mắt cô ấy nhắm nghiền trên đường đi xuống. Cô tình cờ nghe được cuộc thảo luận giữa hai người sau lưng:

“Chúng ta đối xử với ông chủ nhỏ như thế này không phải là không thích hợp sao? Đây là nhục hình ”.

“Anh đang phun ra thứ vớ vẩn gì vậy? Chúng ta được gửi bởi bà chủ. Hơn nữa, anh không thấy rằng ông chủ nhỏ thậm chí không khóc sau khi bị đánh sao? Thằng bé cũng không nói nhiều. Tôi nghe nói rằng nó mắc chứng tự kỷ ”.

"Gì? Không có gì ngạc nhiên khi thằng bé trông buồn tẻ và chậm chạp. Tôi đang nói với anh điều này một cách bí mật, nhưng tôi cảm thấy tốt một chút khi tôi thấy nó bị khiển trách. Vì vậy, ngay cả khi bạn giàu có và danh giá? Cuối cùng thì hắn vẫn phải ngoan ngoãn nghe lời chúng ta! Nhưng nếu ngài Hunt phát hiện ra thì sao? ”

“Vậy là do thằng bé không hoàn thành bài tập về nhà.Ngài Hunt rất nghiêm khắc với cậu chủ nhỏ. Những ông bố sẽ hết hồn một khi con cái họ khóc lóc hoặc quậy phá, nhưng Pete chỉ biết cố chấp chịu đựng… Kể cả khi tôi không cho nó ăn trưa, tôi dám cá rằng nó sẽ chẳng thèm nói một lời nào về điều đó vào ban đêm."

[Đinh!]

Khi thang máy đến tầng một, hai gia sư bước ra ngoài và đi ăn trong nhà hàng của khách sạn.

Nora, người đi cùng họ, cau mày. Cô cảm thấy khó chịu lạ thường.

Hai người đó đến từ tầng trên, vì vậy họ chỉ có thể đến từ phòng tổng thống ở tầng trên cùng. Vì vậy, "cậu chủ nhỏ" mà họ nói đến có phải là con trai của Justin Hunt?

Nora nhìn xuống và quyết định bận tâm đến việc riêng của mình.

Chiếc taxi cô ấy đặt đã đến. Đang định lên xe thì cô nghe thấy tiếng huyên náo sau lưng. Chắc chắn, đó là Justin đã đi ra với vệ sĩ của mình.

Nora nhìn đi chỗ khác và lên xe.

Trước khi xe nổ máy, cảnh tượng đứa trẻ gục đầu vào vai Justin khi được anh bế chợt lóe lên trong tâm trí cô.

Mặc dù cô không nhìn rõ khuôn mặt của đứa trẻ, nhưng nó trông có kích thước tương đương với Cherry, vì vậy đứa trẻ có thể cùng tuổi với con bé.

Ire đã tốt lên ở Nora. Cô đột ngột mở cửa xe, bước ra và đi thẳng về phía Justin.

Cô đã bị các vệ sĩ chặn lại trước khi cô đến gần.

Lawrence đã nhận thấy cô ấy đang lang thang quanh lối vào lúc nãy. Anh ta nói một cách chế giễu.

“Cô Smith, tôi biết cô đang có ý định bày tỏ lòng biết ơn tới ngài Hunt vì sự giúp đỡ của ngài ngày hôm qua, sau đó cô sẽ hỏi thông tin liên lạc của ngài ấy. Chúng tôi đã thấy những phương pháp này hàng triệu lần. Cô có thể nỗ lực hơn một chút và sử dụng một dòng bán tải mới lạ hơn không? ”

Nora bối rối.

Ở đằng xa, Justin, mặc bộ vest đen, mắt nhìn thẳng và ủ rũ bước vào chiếc Bentley. Anh ấy hoàn toàn không nhìn thấy cô ấy.

Khi nhìn thấy chiếc xe đang nổ máy, Nora nheo mắt giận dữ. Đây là khoảnh khắc hiếm hoi mà cô quyết định can thiệp một lần, vậy mà cô lại bị hiểu lầm theo cách như vậy?

Cô xoay người rời đi. Sau khi bước được vài bước, không thể kìm nén được cơn tức giận, cô quay lại và đi đến chỗ Lawrence. Cô nhiều lần cố gắng kìm chế cơn tức giận nhưng cuối cùng vẫn không thành công. Cô ấy nói:

“Anh Lawrence, anh nên nhờ ngài Hunt đến gặp bác sĩ chuyên khoa thần kinh khi rảnh. Chứng tự ái là một căn bệnh. Hãy điều trị nó. "

Lawrence bối rối.

Chỉ sau khi cô ấy quát nạt anh, Nora cuối cùng cũng lên xe như không có chuyện gì xảy ra, và đi thẳng đến bệnh viện trong thị trấn.

Không có nhiều người trong bệnh viện.

Nora lên lầu và vào khu VIP.

Cô thậm chí còn chưa nhìn thấy dì của mình khi Henry tức giận đi về phía cô và ném hợp đồng vào mặt cô.

“Nora, hôm nay mày phải ký vào thỏa thuận chuyển nhượng quyền sở hữu, và cũng xin lỗi em gái mình! Bằng không thì đừng mơ cứu được dì của mình! ”