Chương 46: Không thể giấu được

Hai người đại diện vừa rời đi, Tần Thời Việt bất giác nhìn về phía Lâm Thanh Ý, chỉ thấy Lâm Thanh Ý lại nở nụ cười với mình, cười đến mị lý sinh hoa, xuân thủy di động(*).

(*): nụ cười tươi đến nỗi hoa nở trong nước suối.

Tần Thời Việt cảm giác lập tức trở lại bầu không khí đêm qua, nai con trong lòng lại không trụ được.

Nàng ý thức được vừa rồi là bởi vì có những người khác ở, Lâm Thanh Ý mới khắc chế, không ở trước mặt người ngoài giễu cợt chính mình, hiện tại những người khác đều đi rồi, nàng có thể sẽ không kiêng nể gì bại lộ bản tính.

Lâm Thanh Ý tới gần mình, Tần Thời Việt cảm thấy trái tim mình ồn ào như phố xá sầm uất.

Lúc trước mỗi lần cửa phòng đóng lại, nữ nhân này sau khi tới gần mình đều thích động thủ động chân với mình, mặc dù đều là trêu đùa, nhưng mình đại khái là mắc chứng Stockholm(*), hôm nay chẳng những không bài xích, thậm chí bắt đầu chờ mong nàng đối với mình làm chút gì đó, thậm chí muốn hôm nay sẽ không đánh lại nàng, nàng muốn sờ chỗ nào thì sờ chỗ đó, như vậy còn có thể để cho nàng sờ thêm một lát.

(*): trong tình trạng làm con tin hoặc tù nhân bị giam giữ.

Ý thức được mình có ý niệm không có tiền đồ như vậy, Tần Thời Việt hoảng sợ, mình thèm phụ nữ cũng đến trình độ này sao? Xong rồi, Tần Thời Việt cảm thấy mình thật sự sắp ch.ết.

Lâm Thanh Ý lại cách Tần Thời Việt rất gần, nhưng lần này cô lại không vén tóc, sờ cổ và sờ mặt.

Sự mong đợi của Tần Thời Việt đã thất bại, người phụ nữ này lần này lại bất động tay chân, trong lòng không hiểu sao lại có chút mất mát.

"Sao đột nhiên lại muốn ăn vải vậy?" Lâm Thanh Ý vẫn rất gần Tần Thời Việt, môi cô kề sát tai Tần Thời Việt, giọng nói không chút để ý mang theo chút tò mò hỏi.

Tần Thời Việt cảm thấy lỗ tai nhạy cảm hơn bất cứ lần nào trước đó, dường như mỗi một tế bào trên lỗ tai đều tiến vào trạng thái tác chiến, trông gà hoá cuốc, khí lưu hơi nóng trong lúc Lâm Thanh Ý nói chuyện, đều khiến Tần Thời Việt cảm thấy run rẩy tê dại. Cô có thể tránh được sự quấy nhiễu như vậy, nhưng cô không nỡ tránh, cô thậm chí cảm thấy mình chỉ cần hơi tới gần bên kia vài milimet, nói không chừng có thể dán lên môi nàng.

Ý niệm này tựa hồ sinh ma, nhưng lý trí cùng lòng xấu hổ của nàng khắc chế được ý niệm này, chính mình phải rụt rè, không nên chủ động đưa tới cửa, chủ động đưa tới cửa cũng không có kết cục tốt.

"Hôm qua nhìn ngươi ăn mặc như vải, cảm thấy đã lâu không ăn vải, bây giờ lại là mùa ăn vải, đột nhiên muốn ăn không được sao?" Tần Thời Việt tự tin nói, cũng không phủ nhận đột nhiên ăn vải cùng trước mắt nữ nhân có quan hệ.

Tần Thời Việt thừa nhận ăn vải có liên quan đến mình, khiến tâm trạng Lâm Thanh Ý càng thêm vui vẻ.

"Chỉ là muốn ăn vải thôi sao, hay là muốn làm với phụ nữ?" Lúc này Lâm Thanh Ý đưa tay vén mái tóc mái màu vàng của Tần Thời Việt, vén tóc mái ra sau tai, đầu ngón tay chạm vào tai Tần Thời Việt.

Tai trong lúc vô tình bị đυ.ng vào, cảm giác tê dại bất thình lình kia, cơ hồ làm cho thân thể Tần Thời Việt nhịn không được muốn run rẩy. Lời nói của Lâm Thanh Ý càng rõ ràng lớn mật, khiến mặt Tần Thời Việt đỏ bừng. Thẳng nữ đều trực tiếp như vậy sao, cho dù nhìn thấu cũng đừng nói toạc ra được không? Điều này làm cho mình trả lời như thế nào, nếu trả lời là phải, không phải là thừa nhận mình đối với nàng có ý nghĩ không an phận sao?

Nhưng trên thực tế, mình đúng là muốn làm, cũng tựa hồ không giấu được. Bất cứ giá nào.

"Là muốn làm, dù sao đã lâu không làm với phụ nữ, có chút nhu cầu cũng là bình thường. Hơn nữa, mỗi ngày quay phim, dưới tình huống tài nguyên thiếu thốn, heo mẹ đều có thể đua Điêu Thuyền, ta có thể tiếp xúc với phụ nữ tư sắc không tệ cũng chỉ có ngươi, chúng ta mỗi ngày đối diễn, ta khó tránh khỏi có cảm tình với ngươi trong phim. Thế nào, chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta làm sao?" Tần Thời Việt nhớ tới, vũ hội lần đó, Lâm Thanh Ý cũng từng ôm mình dán vào người nàng, thật đúng là phong thủy luân chuyển, ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây(*).

(*): thời thế thay đổi.

Trong nháy mắt thân thể bị ôm chặt vào Tần Thời Việt, thân thể Lâm Thanh Ý có chút run rẩy, trong lòng cũng có ngàn vạn đàn hươu xao động. Nhưng lời nói của Tần Thời Việt lại khiến Lâm Thanh Ý trong nháy mắt tỉnh táo lại. Bởi vì cô không xác định Tần Thời Việt có phải bởi vì tình trường thất ý trống rỗng cô đơn hay không, muốn tìm một người an ủi. Thậm chí cũng có thể là đối với chính mình trong phim sinh ra tình cảm. Dù sao diễn viên nhập vai, đối với người trong phim sinh ra tình cảm không phải hiếm thấy.

Bất kể là loại nào, Lâm Thanh Ý đều không thể tiếp nhận. Cô thừa nhận mình thích trước, thậm chí chủ động tán tỉnh Tần Thời Việt trước, nhưng phần thưởng mình muốn tuyệt đối không phải hai loại này. Chính mình cũng không phải là ăn xin tình cảm, nàng muốn chính là Tần Thời Việt đối với mình ngang hàng tình cảm, tuyệt đối không phải khi Tần Thời Việt gϊếŧ thời gian trống rỗng, giải quyết sinh lý cần vật thay thế. Coi như không phải vật thay thế, nếu chỉ là bởi vì diễn sinh tình, Lâm Thanh Ý cũng không vui thấy, theo nàng xem ra loại tình cảm này cũng không đáng tin, khả năng diễn kết thúc, tình cảm cũng liền kết thúc. Cho nên giờ phút này, Lâm Thanh Ý hoài nghi Tần Thời Việt không nhất định là khẩu vị thay đổi, rất có thể là thời cơ đặc biệt, hoàn cảnh đặc biệt, sinh ra sự ỷ lại và thích tạm thời, loại thích này cũng không ổn định mà không bền chắc. Giờ phút này, Lâm Thanh Ý đột nhiên chán ghét đối diễn với Tần Thời Việt, mị lực của mình lúc nào thấp đến mức cần dùng diễn để khiến đối phương sinh tình, điều cô muốn chính là Tần Thời Việt hoàn toàn thích con người mình.

Lâm Thanh Ý vốn là một nữ nhân rất kiêu ngạo.

"Diễn cũng chỉ là diễn mà thôi, Tiểu Tần cũng không nên quá nhập vai." Lâm Thanh Ý cười khẽ một tiếng, sau đó đẩy Tần Thời Việt ra.

Rõ ràng cùng một nụ cười, nhưng lại không giống nhau. Cười đến mị lý sinh hoa, vừa rồi sinh chính là hoa sen, hiện tại sinh chính là băng hoa, trong trẻo lạnh lùng đến làm cho Tần Thời Việt có chút khó chịu, lại có chút ủy khuất. Rõ ràng là cô luôn trêu chọc mình, giờ phút này lại nhắc nhở mình không nên quá nhập vai. Giờ phút này cảm giác ủy khuất lại khó chịu khiến Tần Thời Việt biết mình chính là ngu ngốc nhập diễn(*). Lâm Thanh Ý loại này tán tỉnh xong lại để cho ngươi bảo trì thanh tỉnh thẳng nữ thật là rất đáng ghét.

(*): nhập vai diễn xuất.

Nhưng người ta rõ ràng ngay từ đầu đã nói mình là thẳng nữ, là mình nhất định phải sinh ra ý nghĩ không an phận đối với người ta. Nghĩ tới nghĩ lui, Tần Thời Việt nổi giận với chính mình. Mình là thiếu nữ nhân lại điên rồi sao? Tùy tiện một thẳng nữ, cũng có thể thèm, người ta căn bản là chướng mắt ngươi. Được, không nhập diễn, sẽ không nhập diễn.

Tái nhập diễn, chính mình chính là cái ngu xuẩn, Tần Thời Việt ở trong lòng hung hăng nhắc nhở chính mình, thích thẳng nữ có kết cục gì tốt. Tần Thời Việt đã cảm thấy nhận thức này đến hơi muộn một chút, cô cảm thấy kết cục của mình đã không tốt, có loại cảm giác lại thất tình.

Rõ ràng còn chưa yêu. Nhập diễn thì thôi, còn thêm diễn, mình xem ra nhất định không làm được diễn viên tốt, nhưng Lâm Thanh Ý chính là diễn viên tốt trời sinh. Bởi vì nhiều lần, cô đều cảm thấy đối phương cũng có chút thích mình.

Tần Thời Việt nhìn Lâm Thanh Ý lúc này cùng lúc ban đầu thoạt nhìn quạnh quẽ như vậy, lại có bộ dáng cao không thể với tới, nghĩ thầm, đây mới là khuôn mặt chân thật nhất của nàng đi.

Để giảm bớt quá nhiều tình cảm mà Tần Thời Việt nảy sinh trong phim tới nay, Lâm Thanh Ý không cố ý tán tỉnh Tần Thời Việt như trước, cô muốn đợi phim kết thúc rồi nói sau. Thật ra cô cũng không lạnh nhạt với Tần Thời Việt, đối xử với Tần Thời Việt vẫn là đặc biệt nhất, chỉ là không hề chủ động khıêυ khí©h quyến rũ Tần Thời Việt nữa. Nhưng có so sánh, thì có chênh lệch.

Tần Thời Việt cảm thấy Lâm Thanh Ý có thể là nhận ra mình có ý nghĩ không an phận với cô, cho nên đang vạch rõ giới hạn, không để bản thân lún quá sâu. Điều này làm cho nội tâm Tần Thời Việt cay đắng cực kỳ, có lẽ là trước đó thái độ của Lâm Thanh Ý mập mờ, làm cho mình lún rất nhanh. Đến khi phát hiện ra, đã sớm lún sâu vào bùn đất, rõ ràng cảm giác chênh lệch khiến cô khó có thể tiếp nhận.

Cô thậm chí cảm thấy, so với lúc trước thích Khổng Tuệ Trí còn muốn làm cho cô khó chịu hơn, Khổng Tuệ Trí chưa từng đáp lại chính mình, nhưng Lâm Thanh Ý từng cho cô cảm giác có hy vọng, chính mình nếm qua tư vị ám muội mê người kia, cảm giác cách tình yêu đã từng gần như vậy.

Hai người đại diện cũng buồn bực, rõ ràng hai người mập mờ cùng thích một mực nóng lên, cảm giác lập tức muốn đạt tới điểm cháy, tùy thời có thể vừa chạm vào liền cháy, cũng không biết như thế nào, hai người lại đột nhiên cấp tốc hạ nhiệt độ, trở lại trạng thái sáu mươi độ.

Vẫn nhìn ra được, lẫn nhau đều rất thích đối phương, nhưng giữa hai người lại có loại cảm giác không được tự nhiên khó hiểu, tựa hồ đều bị vây trong một loại trạng thái khắc chế.

Phương Hân Hoa cùng Bạch Văn Hi liền buồn bực, rõ ràng đều là trạng thái độc thân, có cái gì phải khắc chế? Vui vẻ yêu đương không tốt sao?

Lâm Thanh Ý rõ ràng cự tuyệt, khiến Khổng Tuệ Trí không thể không từ bỏ ý định. Cô ngược lại sẽ trấn an chính mình, ít nhất thổ lộ qua, cũng hết sức tranh thủ qua, có thể không lưu luyến tiếc nuối, chỉ là nghĩ đến nữ thần cùng vợ trước của mình thân thiết, cảm giác vẫn là rất vi diệu.

Khổng Tuệ Trí ấn thang máy, chuẩn bị lên lầu, cô vừa mới vào thang máy, lúc thang máy sắp đóng cửa. Có người đè cửa thang máy lại, cửa thang máy lại mở ra.

Khổng Tuệ Trí thấy rõ người phụ nữ mỉm cười với mình bên ngoài thang máy, đồng tử không tự giác phóng đại, nội tâm lâm vào một loại trạng thái hoảng loạn.

Tại sao Tần Thời Lam lại xuất hiện ở đây? Nàng là tới tìm mình tính sổ sao? Cô biết Tần Thời Lam sẽ không bỏ qua như vậy.

Hoảng sợ qua đi, Khổng Tuệ Trí mới phản ứng lại, muốn đóng thang máy, không muốn để cho nữ nhân này tiến vào, đáng tiếc đã quá muộn, nữ nhân này đã tiến vào thang máy. Khổng Tuệ Trí cảm giác không gian thoáng cái chật chội, không tự giác lui về phía sau.

Tần Thời Lam lộ ra nụ cười dịu dàng nhất, thiện ý nhất, nhưng em gái cũ của mình lại rụt vào góc, Tần Thời Lam từng cảm thấy mình là một phù thủy ác độc.

Nhưng Tần Thời Lam cũng không cảm thấy Khổng Tuệ Trí nhát gan như vậy, bỏ rơi em gái đáng yêu của mình còn có thể tha thứ, khẩn cấp muốn tìm tốt nhà tiếp theo, đây không phải là khıêυ khí©h đối với mình sao?

"Ngươi rốt cuộc muốn làm cái gì?" Khổng Tuệ Trí ra vẻ trấn định hỏi, nàng cảm thấy mình không có lý do gì sợ hãi nữ nhân này, nhưng trong lòng lại nhịn không được đem tất cả phòng giới mạnh mẽ chống đỡ dựng thẳng lên.

Thân thể Tần Thời Lam càng ngày càng gần Khổng Tuệ Trí, Khổng Tuệ Trí bị khóa đến một góc thang máy, không thể lui.

"Ngươi rất sợ ta sao?" Tần Thời Lam dùng giọng nói dịu dàng nhất của mình, nhẹ giọng hỏi. Cô vẫn cảm thấy rất dịu dàng, không hiểu vì sao Khổng Tuệ Trí lại sợ mình như thế. Chẳng lẽ là khi còn bé, mình đã gặp qua hai gương mặt của nàng, làm cho nàng ở trước mặt mình không đeo được mặt nạ, cho nên mới bất an như vậy sao?

"Ta chỉ là lo lắng ngươi lại dùng thủ đoạn gì đối phó ta, bây giờ ngươi cũng không cần vì muội muội ngươi tốn tâm tư này, người nàng hiện tại thích là Lâm Thanh Ý, không phải ta." Khổng Tuệ Trí giờ phút này may mắn Tần Thời Việt đã thay lòng đổi dạ, bằng không Tần Thời Lam nữ nhân điên này khẳng định sẽ không buông tha chính mình.

"Ta biết." Cho nên mình mới có thể yên tâm mà không có gánh nặng xuất hiện ở đây.

"Vậy tại sao ngươi còn xuất hiện ở đây?" Tần Thời Lam là người Khổng Tuệ Trí không muốn gặp nhất. Nếu không cần xuất đầu vì Tần Thời Việt, dường như nàng không có lý do gì để xuất hiện ở đây.

"Bởi vì ngươi." Nói ra những lời này, khiến Tần Thời Lam cảm thấy rất tốt. Đại khái là bởi vì bí mật nghẹn quá lâu, có thể không kiêng nể gì nói ra cảm giác quá tốt.