Chương 25: Rối loạn hormone

"Tuy rằng sứ Thanh Hoa tương đối cao cấp, nhưng ta cảm thấy Nhị Bảo gần gũi hơn một chút." Phương Hân Hoa khéo léo từ chối ý tốt của Bạch Văn Hi. Nghĩ thầm, mình có muốn hay không cho Lâm Thanh Ý cũng đặt cái ngoại hiệu, làm có qua có lại đây? Bất quá, chính mình đối với Lâm Thanh Ý không quá quen thuộc, trong lúc nhất thời còn không nghĩ tới ngoại hiệu thích hợp.

"À." Tuy sứ Thanh Hoa không được chấp thuận, nhưng Bạch Văn Hi cũng không thèm để ý.

"Tiểu Tần tổng, tìm ta rốt cuộc là vì chuyện gì?" Lâm Thanh Ý đang nói thì tiến lại gần Tần Thời Việt.

Cảm giác Lâm Thanh Ý đang hướng mình tới gần, Tần Thời Việt không biết mình xảy ra chuyện gì, không hiểu liền khẩn trương lên.

Trong lòng Tần Thời Việt khinh bỉ chính mình, chính mình thật sự là vô dụng, vừa cùng Lâm Thanh Ý đối diễn, liền nhịn không được luống cuống luống cuống, liền cùng Học Tra học thuộc sách một đêm, vừa đến trường thi, đầu óc vẫn trống rỗng, bị vây trong trạng thái mơ hồ. Bất quá, nữ nhân này nói chuyện thì nói, dựa vào gần như vậy làm gì, nàng không biết ta là cong sao?

"Cái đó.." Tần Thời Việt lại cảm thấy xấu hổ khi mở miệng cầu xin người khác.

Lâm Thanh Ý là một nữ diễn viên có đẳng cấp ảnh hậu, đối với biểu cảm và cảm xúc của mọi người đều rất nhạy cảm, cô liếc mắt một cái liền nhìn ra tâm tình của Tần Thời Việt lúc này, muốn mở miệng nhưng lại thẹn thùng. Bộ dáng này của Tần Thời Việt khiến Lâm Thanh Ý rất muốn trêu chọc, hẳn là sẽ rất thú vị.

"Ừm?" Giọng nói của Lâm Thanh Ý rất nhẹ nhàng, mềm mại đến mức chui vào tai Tần Thời Việt, giống như có móc câu, muốn câu chết người.

Tần Thời Việt không thể không lần nữa bắt đầu hoài nghi chính mình có phải hay không quá thiếu nữ nhân, Lâm Thanh Ý bất quá là "Ừm" một tiếng, chính mình dĩ nhiên sẽ cảm thấy thanh âm này có chút quyến rũ.

Tần Thời Việt khinh bỉ bản thân, đồng thời lại đau lòng. Dù sao nữ nhân tổ trống thể xác và tinh thần kiện toàn như mình, rất dễ dàng rối loạn hormone, bị một nữ nhân thoạt nhìn tư sắc cũng không tệ lắm đến câu dẫn, mình thấy quyến rũ cũng là điều bình thường.

Bất quá, Tần Thời Việt ngươi có thể có chút ngay thẳng hay không, cho dù hormone hỗn loạn, đầu óc cũng không thể loạn a, Lâm Thanh Ý là ai? Là tình địch đã làm nhục ngươi, ngươi như thế nào cảm thấy nữ nhân đáng giận này quyến rũ đây? Làm xong kiểm điểm tâm lý như vậy, Tần Thời Việt giây sau biến thành Liễu Hạ Huệ(*), quả nhiên giữ vững thể xác và tinh thần của mình.

(*): Người quân tử gặp "sắc d.ục" mà tâm không bị nhiễu loạn.

"Lần trước không phải ngươi nói, nếu diễn xuất của ta kém, có thể tới tìm ngươi hỗ trợ sao?" Đến cũng đã đến, cũng không cần phải kiêu ngạo, vì vậy Tần Thời Việt mặt dày một tiếng trống làm tinh thần hăng hái nói rõ ý đồ tới đây của mình. Chỉ là lúc nói, vẻ mặt vẫn khó tránh khỏi có chút không được tự nhiên.

Bình hoa đây là không muốn làm bình hoa? Lâm Thanh Ý có chút ngoài ý muốn.

Tần Thời Việt thấy vẻ mặt vô cùng kinh ngạc của Lâm Thanh Ý, không hiểu có chút xấu hổ, chẳng lẽ còn không cho phép người ta tiến bộ sao? Người ta cũng là thanh niên tốt có lý tưởng, có hoài bão được không?

"Gần đây không phải ta đang quay phim sao, liền cảm thấy diễn xuất của mình quả thật có chút kém. Làm nữ diễn viên diễn xuất vẫn kém như vậy dường như cũng không phải biện pháp. Ta đã nghĩ nếu có thể dưới sự hướng dẫn của tỷ, diễn xuất của ta có thể tiến bộ hay không?" Tần Thời Việt cảm thấy mình đủ chân thành, đối với tình địch đều dùng chữ "tỷ", giọng điệu khiêm tốn đến không chịu nổi.

Trong lúc nói chuyện, Tần Thời Việt cảm giác Lâm Thanh Ý cách mình lại gần hơn một chút, khoảng cách thân thể gần một... nửa... Sắp chạm rồi.....

Lần này Tần Thời Việt càng mơ hồ, người phụ nữ này tại sao cách mình càng ngày càng gần, khiến cho mình cũng càng ngày càng khẩn trương, luôn hoài nghi người phụ nữ này có phải muốn câu dẫn mình hay không.

Đầu óc Tần Thời Việt tự nói với mình, mình nên lùi lại, tránh sự tiếp cận quá mức của người phụ nữ này, dù sao nữ nhân thụ thụ bất thân. Thế nhưng, đại khái là đầu óc của mình thật sự không tốt lắm, giờ phút này đầu óc thế nhưng chỉ huy không nổi thân thể, thân thể tự phát tiến vào một loại trạng thái bị người điểm huyệt, đứng lặng ở đó, không nhúc nhích.

Khoảng cách giữa hai người không đến mười cm, lúc này Lâm Thanh Ý mới dừng lại, cô nhìn chằm chằm Tần Thời Việt.

Tần Thời Việt nghiêm túc xem qua toàn bộ phim Lâm Thanh Ý đóng một lần, cô cảm thấy lúc này Lâm Thanh Ý nhìn mình chằm chằm cảm giác dường như rất đỗi quen thuộc, đặc biệt giống cách Lâm Thanh Ý nhìn tình nhân của mình trong phim, nhìn thật chuyên chú và tình cảm.

Người phụ nữ này rốt cuộc đang làm gì vậy? Sao lại nhìn mình như vậy, không biết như vậy sẽ làm người ta hiểu lầm và khẩn trương sao?

Nhưng đúng vào lúc này, Lâm Thanh Ý vậy mà càng làm cho người ta hiểu lầm sự tình.

Lâm Thanh Ý nhìn Tần Thời Việt, nhẹ nhàng đưa tay vén mái tóc dài màu vàng kim vừa nhuộm không lâu ra sau tai, dường như ngại mái tóc vàng xinh đẹp kia che mất khuôn mặt xinh đẹp của Tần Thời Việt.

Động tác của Lâm Thanh Ý rất tự nhiên, làm Tần Thời Việt bối rối. Nàng cái gì bị nữ nhân như vậy trêu chọc qua, nhìn khuôn mặt thuần dục xinh đẹp gần trong gang tấc của Lâm Thanh Ý, tim cô vì cái gì đập nhanh đến như vậy. Vừa rồi đầu óc còn biết tránh đi, giờ phút này đầu óc của cô tựa hồ hoàn toàn bị đưa tới cửa sắc mê hoặc, một mảnh trống rỗng, chỉ có thể ngây ngốc nhìn lại Lâm Thanh Ý, tim đập nhanh đến nổi sợ bị sốc.

Lâm Thanh Ý vén xong mái tóc dài màu vàng kim của Tần Thời Việt, cũng không dừng lại như vậy, tay cô càng quá đáng. Đầu ngón tay nhẹ nhàng xẹt qua lỗ tai, gò má, lông mày, mũi, cùng với môi của Tần Thời Việt. Lông mày là lông mày, mũi là mũi, môi là môi, khuôn mặt bình hoa này quả thật tinh xảo xinh đẹp có chút quá đáng, Lâm Thanh Ý dường như đang tự mình giám định vẻ đẹp của Tần Thời Việt, mà kết quả giám định khiến cô tương đối hài lòng.

Chờ ngón tay Lâm Thanh Ý dừng ở trên cánh môi mình, Tần Thời Việt mới phản ứng lại, mình dường như, hình như, hẳn là bị người phụ nữ này đùa giỡn, cũng không biết là xấu hổ hay giận dữ, mặt lập tức lại đỏ lên, lỗ tai ngây thơ cũng đỏ theo.

"Ngươi......ngươi làm gì vậy?" Tần Thời Việt ngữ khí xấu hổ hỏi, nàng không ý thức được chính mình trước đó cũng không có ý đẩy Lâm Thanh Ý ra, giờ phút này các nàng còn cách phi thường gần.

"Tiểu Tần tổng nhan sắc quả thật phi thường xinh đẹp, nở rộ thêm mười năm nữa là tuyệt đối không có vấn đề, cho nên Tiểu Tần tổng thật sự không cần lo lắng như thế." Lâm Thanh Ý thu hồi tay sờ soạng mặt Tần Thời Việt mấy lần, đem môi kề sát bên tai Tần Thời Việt nói. Lúc trước mình chủ động cung cấp trợ giúp, bình hoa nào đó không hiếm lạ, hôm nay yêu cầu hỗ trợ, mình không nên bày ra sĩ diện sao? Dù sao mình cũng không phải là nữ nhân nàng gọi lúc nào cũng đến, muốn cự tuyệt là có thể cự tuyệt.

Tần Thời Việt ngây thơ nhưng không ngu ngốc, nàng lập tức hiểu ra ẩn ý của Lâm Thanh Ý trong lời nói, Lâm Thanh Ý lại giễu cợt chính mình chỉ xứng làm một cái bình hoa. Nghĩ đến chính mình khiêm tốn cầu hỗ trợ, lại chỉ để Lâm Thanh Ý làm nhục, một cỗ lửa giận ức chế không được xông lên ngực.

"Hôm nay còn cố ý đến tận cửa để Lâm Ảnh Hậu đây làm nhục, đúng là ta quá ngu xuẩn, sẽ không có lần sau." Tần Thời Việt gần như nghiến răng nghiến lợi nói ra những lời này, giờ phút này nàng muốn đem trái tim mình ra chém, bản thân quả nhiên ngu xuẩn, lần trước bị người phụ nữ này giáo huấn nhục nhã không rút ra được, lần này lại chủ động đến tận cửa để cho người ta làm nhục, giống như chỉ sợ Lâm Thanh Ý không biết mình là kẻ ngốc mặc cho cô bóp tròn bóp méo vậy.

Tần Thời Việt nói xong tức giận đẩy Lâm Thanh Ý ra, dứt khoát chuẩn bị rời đi. Giờ phút này Tần Thời Việt chỉ có một ý niệm trong đầu, đời này mình không bao giờ muốn gặp lại Lâm Thanh Ý nữa, mình muốn cách người phụ nữ này càng xa càng tốt. Lần đầu tiên là ngoài ý muốn, lần này là chính mình ngu xuẩn, nhưng nàng tuyệt đối sẽ không để cho Lâm Thanh Ý làm nhục chính mình lần thứ ba!

Lâm Thanh Ý cảm giác vai mình đều bị thân thể Tần Thời Việt đυ.ng đến có chút tê dại, tức giận so với nàng mong muốn mãnh liệt hơn, nghĩ thầm xem ra người này da mặt còn rất mỏng, nên không thể không muốn trêu chọc.

Ngay khi Tần Thời Việt cố gắng xông lên muốn mở cửa rời đi, Lâm Thanh Ý đưa tay bắt lấy cổ tay Tần Thời Việt.

"Sao không nghe người khác nói?" Lâm Thanh Ý ngữ khí mềm mại bất đắc dĩ, có chút cầu hoà.

Tần Thời Việt nổi giận đương nhiên nghe không ra ý cầu hòa của Lâm Thanh Ý. Trong mắt Tần Thời Việt lúc này, Lâm Thanh Ý còn ác độc hơn cả phù thủy. Nàng muốn vung tay Lâm Thanh Ý, lại không nghĩ tới Lâm Thanh Ý nắm chặt tay mình, làm cho nàng căn bản vung không ra.

"Ta không có nói là không giúp, ngươi liền tức giận như vậy." Lâm Thanh Ý tiếp tục nói, nghĩ thầm tính khí này khá tệ, như thế nào chỉ cho phép nàng tức giận, còn không cho phép mình tức giận sao?

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Thời Việt: Vốn tưởng rằng nàng đang quyến rũ ta, kết quả lại cười nhạo ta, có thể không tức giận sao?

Lâm Thanh Ý: Ta là đang câu dẫn ngươi. Biết tiến lùi hợp lý, cảm giác mới mãnh liệt a.