Chương 141: Phiên ngoại 3 - Hoàn thành toàn văn

Gần đây Khổng Tuệ Trí không ở nhà, Tần Thời Lam không có động lực tan ca sớm. Nghĩ đến về đến nhà, trong nhà trống rỗng chỉ có một mình, cô còn thà rằng ở lại công ty lâu một chút, nếu không cô sẽ càng ngày càng nhớ đến vị lão bà vũ công mở lưu diễn khắp nơi trên cả nước kia.

Dựa vào ghế làm việc, Tần Thời Lam lấy máy tính bảng từ trong ngăn kéo văn phòng ra, xem Khổng Tuệ Trí biểu diễn lưu diễn gần đây nhất. Có thể nói buổi biểu diễn này là buổi biểu diễn hoàn mỹ nhất, lô hỏa thuần thanh(*), cô cảm giác Khổng Tuệ Trí tựa hồ nhập vào cảnh giới, con người cùng vũ điệu gần như hòa làm một, linh động như vậy, tràn ngập mị lực như vậy. Tần Thời Lam cũng không biết xem đi xem lại bao nhiêu lần, cô có thể cảm giác được Khổng Tuệ Trí đang hưởng thụ buổi biểu diễn của nàng, mình vì nàng mà cảm thấy cao hứng. Tần Thời Lam vẫn cảm thấy không có ai yêu và thích ai là vô duyên vô cớ, không phủ nhận, mình chính là thích Khổng Tuệ Trí khiêu vũ hơn. Từ nhỏ đến lớn, mình đều hiểu rõ nỗ lực cùng cống hiến của nàng hơn bất cứ ai, mắt thấy nàng một đường đi tới từng bước trưởng thành cùng lột xác. Tựa hồ dưỡng thành, dành hết sự chú ý cùng tình yêu của mình, tựa như đóa hoa hồng của hoàng tử bé, là sự tồn tại độc nhất vô nhị trên đời.

(*): đạt đến trình độ không thể cao hơn.

Tần Thời Lam nhìn cô gái tận tình nhảy múa trong video, nỗi nhớ trong lòng càng thêm mãnh liệt. Cũng may, nữ nhân mình tâm tâm niệm niệm chỉ còn một trạm cuối cùng, biểu diễn xong là có thể về nhà. Nhưng cho dù chỉ còn một buổi biểu diễn cuối cùng, Tần Thời Lam cảm thấy còn phải đợi rất nhiều ngày.

Tần Thời Lam nhìn hành trình công tác gần đây của mình một chút, chen chúc một chút vẫn có thể rút ra thời gian, nếu không đến lúc đó mình trực tiếp bay đến thành phố Khổng Tuệ Trí biểu diễn cuối cùng, đi xem buổi biểu diễn cuối cùng, sau đó thuận đường đón vợ mình về nhà.

Nghĩ đến đây, nội tâm Tần Thời Lam liền tràn ngập chờ mong, cô đóng máy tính bảng lại, nhét vào ngăn kéo văn phòng, chuẩn bị về nhà, giờ phút này cô tựa hồ không hề sợ hãi trong nhà trống trải.

Về đến nhà, lúc cô nhét giày cao gót vào tủ giày, phát hiện tủ giày có thêm một đôi giày mà buổi sáng ra ngoài không có. Tần Thời Lam trong lòng kinh hỉ, vợ về nhà rồi?

Tần Thời Lam nhanh chóng thay giày, vội vã đi vào phòng, tìm bóng dáng Khổng Tuệ Trí.

Trong phòng khiêu vũ, âm nhạc, Tần Thời Lam quả nhiên ở trong phòng khiêu vũ nhìn thấy người vợ đã lâu không gặp, cô đang nhảy múa theo âm nhạc.

Tần Thời Lam cởϊ áσ khoác, cởi nút áo sơ mi xuống một cái, đồng thời cởi nút áo tay áo, tiện tay vén lên, đổi nhạc múa, đổi thành Tango.

Âm nhạc vừa đổi, Khổng Tuệ Trí lập tức nhận ra, cô thấy Tần Thời Lam đang đi về phía mình, cũng mời mình khiêu vũ.

Khổng Tuệ Trí mỉm cười tiếp nhận thỉnh cầu mời khiêu vũ của Tần Thời Lam. Tần Thời Lam vốn có bản lĩnh vũ đạo không tồi, từ sau khi ở cùng Khổng Tuệ Trí, không ít lần cùng Khổng Tuệ Trí khiêu vũ, kỹ thuật vũ đạo chỉ tăng không giảm.

Chỉ là vũ đạo của hai người chỉ nhảy được một nửa, Tần Thời Lam liền nhịn không được ôm chặt lấy người vợ đã lâu không gặp.

"Không phải còn có một trạm sao?" Tần Thời Lam vùi vào cổ Khổng Tuệ Trí, tham lam ngửi mùi mê luyến đã lâu của mình.

"Dịch bệnh đột phát, tạm thời hủy bỏ chuyến lưu diễn cuối cùng." Vừa hủy bỏ, mình liền khẩn cấp mua vé máy bay trở về, nhớ nhà, càng nhớ nàng.

"Vừa trở về lại chui vào phòng khiêu vũ luyện tập, vừa đi lưu diễn xong không mệt sao?"

"Không sao. Chủ yếu là phải đợi ngươi về nhà, chờ đợi làm cho thời gian trở nên rất dài, khiêu vũ có thể làm cho ta quên đi thời gian. Hơn nữa ta hiện tại là một khắc cũng không thể buông lỏng, lần này ta gặp một tiểu bằng hữu phi thường giỏi, để cho ta rất có cảm giác nguy cơ." Khổng Tuệ Trí cảm thán nói.

"Tiểu bằng hữu nào?" Tần Thời Lam lúc trước không nghe Khổng Tuệ Trí nhắc tới nhân vật này, lập tức có cảm giác nguy cơ hỏi.

"Kim Vũ, lúc trước thường xuyên nghe người khác nói đến nhân vật này, lần lưu diễn này, ta vẫn là lần đầu tiên thấy nàng khiêu vũ, nàng thật sự là rất có thiên phú, khí chất rất tuyệt vời, biểu diễn của nàng thật sự rất chấn động." Khổng Tuệ Trí biết mình thuộc về một phần nhỏ thiên phú cộng thêm tuyệt đại đa số cố gắng, nhưng là Kim Vũ thiên phú là ở trên mình, chủ yếu nhất chính là, đối phương còn trẻ, nhỏ hơn mình mười tuổi, tiền đồ vô lượng.

Tần Thời Lam tự nhiên cũng biết nhân vật này, bất quá cô hoàn toàn không thèm để ý Kim Vũ khiêu vũ giỏi bao nhiêu, có thiên phú bao nhiêu, cô chỉ để ý thê tử của mình giờ phút này đối với nữ nhân khác có thưởng thức không chút che giấu.

"Rất hiếm thấy ngươi đánh giá người khác cao như vậy." Giọng Tần Thời Lam lộ ra một tia ghen tuông.

Khổng Tuệ Trí tự nhiên ngửi ra ghen tuông trong lời nói của Tần Thời Lam.

"Ừ, nàng quả thật rất giỏi. Thêm wechat, sau khi tiếp xúc thêm một bước mới phát hiện, cô gái nhỏ này không chỉ nhảy rất giỏi, người cũng rất đáng yêu." Khổng Tuệ Trí cố ý k.ích thích Tần Thời Lam, cô rất thích bộ dáng Tần Thời Lam thành thục ổn trọng ghen tị vì mình, đó là cảm giác được nàng để ý.

Còn thêm wechat!? Lúc này trong lòng Tần Thời Lam càng thêm chua xót.

"Hình như ta ghen tị." Tần Thời Lam biểu đạt tâm tình của mình lúc này, chính mình ghen tị, từ "hình như" này chỉ là vì lý trí thành thục của mình mà lưu lại thể diện.

"Thật ra nhìn nàng khiêu vũ, ta thường có cảm giác thời đại của mình sắp kết thúc. Thưởng thức vũ đạo của nàng, thật ra đối với thiên phú và tuổi trẻ của nàng vẫn có chút hâm mộ và ghen tị." Khổng Tuệ Trí cũng không giấu diếm suy nghĩ chân thật trong lòng với Tần Thời Lam.

"Hoa viên nếu như chỉ có một đóa hoa nhất định rất đơn điệu, trăm hoa đua nở mới là tốt nhất. Ngươi cũng không cần hâm mộ nàng, ngươi và nàng không giống nhau, không thể so sánh, nếu thật sự so sánh, ít nhất trong lòng ta, ngươi chính là tốt nhất." Tần Thời Lam chính là cảm thấy như vậy.

"Đạo lý này ta hiểu, nhưng ai không hy vọng mình là người có thiên phú nhất. Bất quá đời này thiên phú của ta không sánh bằng nàng, ta rất muốn sinh một nữ nhi có thiên phú, đem nàng so sánh." Sau khi cha mẹ qua đời, Khổng Tuệ Trí cảm giác mình tựa hồ đã mất đi huyết thống thượng thân nhân, nàng muốn một hài tử, đặc biệt là một nữ nhi, hài tử có huyết thống ràng buộc, đặc biệt là khi nhìn Kim Vũ trẻ tuổi có tinh thần phấn chấn, ý niệm này, lại càng mãnh liệt.

"Muốn có con?" Tần Thời Lam đối với suy nghĩ của Khổng Tuệ Trí ngoài ý muốn lại không ngoài ý muốn, cô biết Khổng Tuệ Trí từ nhỏ là cô nhi, đối với người nhà là có khát vọng, tuy nói người nhà của mình chính là người nhà của Khổng Tuệ Trí, nhưng Tần Thời Lam biết, đó là không giống nhau.

"Ừm, ta có chút muốn có một đứa con thuộc về chúng ta, tốt nhất là con gái, ta tự mình dạy nó học khiêu vũ, giống như mẹ ta vậy." Khổng Tuệ Trí thủy chung hoài niệm đoạn thời gian mẹ dạy mình khiêu vũ.

"Vậy chúng ta liền sinh, nữ nữ sinh con kỹ thuật đã rất thành thục. Bất quá, ngươi sẽ không sợ vạn nhất sinh nữ nhi không giống ngươi, giống Thời Việt không thích khiêu vũ làm sao bây giờ?" Tần Thời Lam cảm thấy cần phải tiêm phòng, vợ nghĩ đến hình ảnh rất tốt đẹp, cũng không phải đứa nhỏ nào cũng thích khiêu vũ.

"Có thiên phú khiêu vũ, thích khiêu vũ đương nhiên là tốt nhất, vạn nhất không thích, ta cũng sẽ không miễn cưỡng nàng. Hơn nữa, giống như Thời Việt có cái gì không tốt, xinh đẹp không nói, diễn xuất còn tốt, nàng hiện tại đã thập phần ưu tú." Khổng Tuệ Trí nghĩ đến vợ trước những năm này chuyển biến, vẫn là rất kinh ngạc, ai có thể nghĩ đến Tần Thời Việt khi còn bé làm gì cũng ba phút nhiệt tình, bây giờ cũng là một ảnh hậu.

Tần Thời Lam nghĩ thầm, cũng không phải sao, nếu Thời Việt hiện tại đi theo Khổng Tuệ Trí lúc đó, có lẽ nàng và Lâm Thanh Ý sẽ không xảy ra chuyện gì.

"Ừ, sinh một em bé giống Thời Việt cũng rất tốt." Tần Thời Lam vừa nghĩ tới muội muội mềm mại khi còn bé, đã khẩn cấp đưa kế hoạch sinh con lên nhật trình.

"Con gái của chúng ta, thế nào cũng nên giống chúng ta nhiều một chút đi." Khổng Tuệ Trí tư tâm vẫn hy vọng con gái của mình nên giống mình hoặc Tần Thời Lam nhiều một chút thì tốt hơn. Tình cảm yêu muội muội của Tần Thời Lam rất nặng nề, trước đây mình ăn không ít dấm chua của Tần Thời Việt, sinh thêm một đứa con gái giống như Tần Thời Việt, cô cũng có thể tưởng tượng được Tần Thời Lam sẽ thương con gái nhiều như thế nào, sau này dấm chua này, mình phỏng chừng phải ăn gấp bội.

"Ừ, giống ngươi là tốt nhất." Tần Thời Lam nghĩ đến sinh một đứa con gái giống Khổng Tuệ Trí thì càng mong đợi.

"Giống ngươi cũng được."

Một năm sau, Tần Thời Lam hạ sinh con gái.

Sở dĩ Tần Thời Lam sinh ra, đây là Tần Thời Lam kiên trì. Tần Thời Lam cho rằng, nếu do Khổng Tuệ Trí mang thai, sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp của Khổng Tuệ Trí, Khổng Tuệ Trí ít nhất gần một năm không thể khiêu vũ, mà mình mỗi ngày đến công ty làm việc, ảnh hưởng cũng không lớn.

Tần Thời Lam đời sau, đứa nhỏ tự nhiên họ Tần, đặt tên là Từ Ưu, tướng mạo giống Khổng Tuệ Trí nhiều hơn một chút.

Tần gia nhị lão cao hứng muốn chết.

Nuôi đến gần hai tuổi, trong buổi họp mặt gia đình Tần gia, Tần Thời Lam ôm con gái bảo bối trong lòng trêu đùa, càng quan sát tướng mạo con gái càng cảm thấy rất quen thuộc.

"Mẹ, mẹ có cảm thấy Từ Ưu rất giống lúc con còn bé ở công viên nhìn thấy đứa bé kia không?" Tần Thời Lam hỏi Tần mẫu bên cạnh.

Tần mẫu đã sớm quên mất diện mạo của nữ oa kia, làm sao so sánh đây.

"Nữ oa gì?" Khổng Tuệ Trí tò mò hỏi.

"Nàng à, khi còn bé chơi ở công viên, nhìn thấy bé gái nhà người khác rất đáng yêu, lập tức trở nên hiếm lạ, muốn cướp về nhà làm muội muội. Sau đó liền quấn lấy ta và cha nàng, muốn chúng ta sinh đứa thứ hai. Chúng ta thấy nàng thực sự thích muội muội, lại bị nàng làm phiền không chịu nổi, mới quyết định sinh đứa thứ hai. Cho nên, nàng cảm thấy Thời Việt là vì nàng mà đến thế giới này, bản thân có trách nhiệm với Thời Việt, cho nên từ nhỏ đã vô cùng bảo vệ và cưng chiều Thời Việt." Tần mẫu nói đến chuyện cũ năm xưa, liền nhịn không được hiện lên ý cười.

Khổng Tuệ Trí chỉ biết Tần Thời Lam luyến muội, ngược lại không nghĩ tới còn có khúc nhạc đệm nhỏ như vậy, thế mới biết được căn nguyên Tần Thời Lam luyến muội.

"Vợ, ngươi có ảnh chụp chung với mẹ ngươi khi còn bé không, ta muốn xem một chút." Tần Thời Lam càng nhìn càng cảm thấy con gái mình là bé gái mà mình vừa nhìn đã thích.

"Ta đi lấy một chút." Khổng Tuệ Trí đứng dậy đi lấy album ảnh cũ mình tìm về cách đây không lâu. Album ảnh cũ này là cậu cô bị bệnh, lúc mình đi thăm vừa lấy về từ nhà cậu không lâu.

"Đúng vậy chính là ngươi." Tần Thời Lam nhìn thấy bộ dáng Khổng Tuệ Trí lúc hai tuổi, liếc mắt một cái liền nhận ra, giọng nói có chút kích động.

"Ngươi xác định là ta sao?" Khổng Tuệ Trí có chút không thể tin được trên đời có chuyện trùng hợp như vậy.

"Chắc chắn." Giọng Tần Thời Lam vô cùng khẳng định, trí nhớ của cô từ nhỏ đã tốt.

"Thật đúng là, ta đối với mẹ ngươi vẫn có ấn tượng, hơn nữa địa điểm chụp ảnh của ngươi cách nhà chúng ta lúc đó rất gần." Tần mẫu đối với bé gái kia không có ấn tượng gì, nhưng là đối với mẹ của bé gái vẫn có ấn tượng. Trong trí nhớ của người mẹ trẻ tuổi kia khí chất rất tốt, cách ăn mặc đối với niên đại lúc đó vẫn rất thời thượng, quả thật có thể trùng khớp với nữ nhân trong ảnh.

"Ta phải cảm ơn đại tẩu, mới có thể đến với thế giới này." Tần Thời Việt đã sớm biết nguồn gốc của mình, chỉ là bé gái từng không liên quan đã biến thành Khổng Tuệ Trí, cảm giác này có chút vi diệu nho nhỏ.

"Duyên phận này, so với điện ảnh còn điện ảnh hơn." Lâm Thanh Ý ở một bên cũng rất cảm thán, nàng không nghĩ tới vợ của mình lại tới đây bằng cách như vậy. Giờ phút này cô có cảm giác mình và Tần Thời Việt đều là vai phụ, Tần Thời Lam và Khổng Tuệ Trí mới là nhân vật chính trong nhân duyên ngàn dặm, cảm giác vai phụ như vậy khiến Lâm Thanh Ý vừa ra mắt đã diễn vai nữ chính có chút vi diệu.

Tâm tình Khổng Tuệ Trí cũng phi thường vi diệu, nhân duyên thần kỳ như vậy tựa hồ làm cho nàng và Tần Thời Lam tăng thêm cảm giác số mệnh, tựa hồ số mệnh của mình và Tần Thời Lam đã định trước.

Hạnh phúc của Tần Thời Lam và Khổng Tuệ Trí càng giống như một gia đình nhỏ hạnh phúc bình thường.

Lâm Thanh Ý và Tần Thời Việt bởi vì sự nghiệp của mình, ở bên nhau ít xa cách nhiều vẫn là thái độ bình thường, chỉ là so với trước khi kết hôn, hai người rất ăn ý trong sự nghiệp và hôn nhân lấy được một trạng thái cân bằng đạt tới trạng thái hai bên đều hài lòng.

Kết hôn nhanh mãn ba năm, Lâm Thanh Ý sủng thê nhân thiết nhiều hơn một bậc.

Tần Thời Việt thủy chung nghĩ mãi mà không rõ, rõ ràng tình yêu của mình đối với Lâm Thanh Ý một chút cũng không ít hơn Lâm Thanh Ý, mình cũng rất cưng chiều Lâm Thanh Ý, như thế nào cũng chỉ có Lâm Thanh Ý cưng chiều vợ, mình thì biến thành tiểu kiều thê được cưng chiều. Ví dụ như, khi phim của nhau tiến vào thời kỳ tuyên truyền, các nàng đều sẽ tuyên truyền cho phim của đối phương. Lâm Thanh Ý giúp mình đưa bộ phim mới lên weibo tuyên truyền, Tần Thời Việt đương nhiên cũng sẽ đưa bộ phim của Lâm Thanh Ý lên weibo tuyên truyền. Lại ví dụ như, Lâm Thanh Ý đến đoàn làm phim của mình thăm đoàn sẽ bị truyền thông cùng fan tuyên truyền khắp nơi, mình đi đoàn làm phim Lâm Thanh Ý thăm đoàn, hoặc là không đưa tin, hoặc là một bút dẫn qua(*).

(*): không đề cập chi tiết.

Mặc kệ là fan CP hay là đại chúng, tựa hồ liền lựa chọn xem nhẹ chính mình vì Lâm Thanh Ý làm, chỉ lấy Lâm Thanh Ý vì mình làm, sau đó tuyên truyền khắp nơi, vì thế Lâm Thanh Ý sủng thê nhân thiết nhanh chóng lan truyền, sừng sững không ngã.

"Ngươi nói đây là vì sao?" Tần Thời Việt nghi hoặc hỏi Phương Hân Hoa và Bạch Văn Hi.

"Nhân duyên của đạo diễn Lâm luôn tốt hơn ngươi." Phương Hân Hoa cảm thấy truyền thông luôn rất thiên vị Lâm Thanh Ý, Tần Nhị Bảo cho dù mấy năm nay danh tiếng chuyển biến tốt đẹp không ít, nhưng fan đen vẫn không ít. Lâm Thanh Ý có một bộ phận fan hâm mộ vẫn rất kiên định chán ghét Nhị Bảo, nhưng fan hâm mộ của Nhị Bảo cơ hồ cũng không chán ghét Lâm Thanh Ý, vẫn cảm thấy Nhị Bảo có thành tựu như bây giờ cùng Lâm Thanh Ý là không thể tách rời.

Hình như là như vậy, Tần Thời Việt phát hiện mình không có cách nào phản bác.

"Còn nguyên nhân nào khác không?" Truyền thông cùng với đại chúng thiên vị Lâm Thanh Ý cũng không phải ngày một ngày hai, thiên vị được rõ ràng như thế, cũng nên có chút nguyên nhân khác đi.

"Sủng thê nhân thiết của đạo diễn Lâm so với ngươi tô(*) hơn một chút." Bạch Văn Hi cảm thấy bạch khổng tước nhà cô ở trong mắt đại chúng vẫn luôn là nhân thiết rất mạnh mẽ, rất tô, bọn họ thích nàng càng tô càng tốt, không thể hạ mình, tiểu kiều thê, tự nhiên không thích hợp. Tần Nhị Bảo có đôi khi bộ dáng không thông minh lắm, ngược lại rất tự nhiên phù hợp với thiết lập của tiểu kiều thê.

(*): hoàn hảo.

"Công chúng chỉ muốn thấy những gì họ muốn thấy. Ta không tô sao? Bây giờ ta cũng là ngự tỷ(*)." Tần Thời Việt có chút không phục.

(*): giỏi giang, khí chất.

"Vậy cũng không có Lâʍ đa͙σ ngự." Phương Hân Hoa khẳng định nói.

Tần Thời Việt một lần nữa không thể phản bác, vợ mình từ sau khi làm đạo diễn, quả thật càng ngày càng ngự, mình căn bản đuổi không kịp nàng.

Quên đi, mọi người cao hứng là tốt rồi.

Tần Thời Việt chỉ có thể lặng lẽ chấp nhận thiết lập tiểu kiều thê của mình trên mạng.

Một ngày nọ, Lâm Thanh Ý và vợ Tần Thời Việt cùng nhận phỏng vấn của giới truyền thông giải trí.

Phóng viên giải trí: "Trên mạng đều nói Lâm Ảnh Hậu rất cưng chiều vợ, Tiểu Tần tổng thấy thế nào?"

Tần Thời Việt: "Mọi người đều bị nàng lừa, nàng diễn xuất giỏi nhất, nàng đối xử với ta rất tệ."

Trong lúc nói, Tần Thời Việt bất giác xoa xoa thắt lưng sắp tàn của mình, ai bảo nữ nhân này càng ngày càng không tiết chế. Trước kia Tần Thời Việt cảm thấy mình sắc hơn Lâm Thanh Ý, bây giờ cô cảm thấy Lâm Thanh Ý đang đuổi kịp.

Lâm Thanh Ý nhìn Tần Thời Việt nhếch khóe miệng: "Trong chuyện thích ngươi, ta không cần diễn xuất."

Nữ nhân này nói chuyện êm tai như vậy, đẹp như vậy, còn thích mình như vậy, đổi lại ai có thể chống đỡ được?

Tần Thời Việt lại thất thủ.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Phiên ngoại cũng kết thúc, toàn văn kết thúc.

Cảm ơn độc giả đã đồng hành cùng ta suốt chặng đường tới đây.