Chương 139: Phiên ngoại 1

Mấy năm nay ở bên nhau ít xa cách nhiều, sau khi hôn lễ kết thúc, hai người hưởng tuần trăng mật dài đến ba tháng. Trong tuần trăng mật, hai người như keo như sơn, cảm giác tựa như trở lại thời điểm hai người vừa mới bắt đầu kết giao.

Không có công việc, chỉ có người bên cạnh, cuộc sống như vậy, ngủ thẳng đến khi tự nhiên tỉnh chính là vui vẻ nhất. Nhưng đồng hồ sinh học của Lâm Thanh Ý tựa hồ luôn đặc biệt ngoan cố, đến điểm, sẽ tỉnh lại. Bình thường dưới tình huống, Lâm Thanh Ý sửa cái tư thế, dán bên người nữ nhân, có lẽ còn có thể lại ngủ.

Nhưng hôm nay, Lâm Thanh Ý tỉnh được đặc biệt thanh minh, vừa mở mắt, buồn ngủ hoàn toàn không có.

Đã ngủ không được, Lâm Thanh Ý dứt khoát cũng không ngủ, nhìn về phía nữ nhân bên người còn đang ngủ say. Sau khi ngủ Tần Thời Việt tựa như một bảo bối, không tranh sự đời, vô ưu vô lự, sau khi tỉnh lại nàng vẫn giống như bảo bối, dường như lớn hơn lúc ngủ một chút, dính người lại thích làm nũng. Lâm Thanh Ý có thể cảm giác được hơn hai tháng trăng mật sau khi kết hôn, Tần Thời Việt dường như muốn bổ sung tất cả sức dính người mấy năm nay.

Thời thời khắc khắc bên nhau như vậy, thời gian cùng không gian không kẽ hở dán sát, quá mức ngọt ngào, gần như no căng, làm cho trong lòng Lâm Thanh Ý sinh ra một cỗ lo lắng khó hiểu. Thế gian vạn sự vạn vật, đều tuân theo quy tắc trăng tròn thì khuyết, vật tráng tắc lão(*), nàng đột nhiên có chút lo lắng tình cảm của các nàng, cũng ở vào đỉnh núi, sẽ lại rơi xuống.

(*): vật quá lớn mạnh, ắt sẽ già, đi đến diệt vong.

Lâm Thanh Ý không ngờ rằng mình, người thường không sợ bất cứ điều gì, lại có cảm giác lo được lo mất tại thời điểm các nàng hạnh phúc nhất.

Nghĩ đến, Lâm Thanh Ý nhịn không được cười tự giễu. Cô đã không hề buồn ngủ, rón rén từ trên giường bò dậy.

Cô khoác áo mỏng, đẩy cửa biệt thự trong núi ra, một mình đạp lên ánh nắng sớm tràn ra từ phương đông, đón lấy hơi ẩm ngưng tụ trong đêm, đi trên con đường nhỏ trong núi không có mục đích. Không khí ẩm ướt tươi mát hít vào phế phủ, tiếng chim hót thanh thúy, hết thảy chung quanh, tựa hồ đều tràn ngập sức sống bừng bừng.

Lâm Thanh Ý cảm giác tâm tình của mình tựa như giọt nước vào biển dung nhập vào trong mảnh núi rừng cùng tiếng chim hót này, từng chút từng chút tản đi suy nghĩ không hiểu vì sao mà đến kia.

Lúc này, nàng mới ý thức được mình ở trên con đường nhỏ trong núi càng chạy càng xa, càng chạy càng lệch, nàng dừng bước xoay người quay về, đường cũ mà quay về.

Bất kể là trong cuộc sống hay trên thân thể, Tần Thời Việt dường như đều không có thói quen gì phải tuân theo, thân thể rất tùy ý, tỉnh dậy không đúng giờ. Nàng giống như ngủ mà không phải ngủ, đưa tay ôm người yêu bên cạnh, nếu là bình thường, ôm tới, liền có thể tiếp tục ngủ, nhưng hôm nay nàng lại ôm khoảng không. Thân thể tựa hồ ý thức được người bên gối không còn, giật mình một cái, lập tức bừng tỉnh.

Lâm Thanh Ý đi đâu rồi? Đây là tuần trăng mật tới nay, lần đầu tiên tỉnh lại không gặp được người yêu, trong lòng Tần Thời Việt rất không yên.

"Vợ... Thanh Ý..."Tần Thời Việt ở trong phòng gọi vài tiếng, không nhận được hồi đáp.

Tần Thời Việt từ sau khi đoạt giải, khúc mắc đã giải hơn phân nửa. Lâm Thanh Ý rõ ràng để ý cùng tình yêu cho nàng cảm giác an toàn, cho nên sau khi kết hôn, nàng không hề đè nén chính mình, trở về đầu óc yêu đương lúc trước của mình. Đầu óc yêu đương của Tần Thời Việt thể hiện ở chỗ, càng yêu càng dính, càng dính càng yêu. Hai ba tháng hưởng tuần trăng mật này, ngày ngày đêm đêm, hầu như lúc nào cũng dính lấy nhau, tỉnh lại đột nhiên không tìm thấy người, Tần Thời Việt cảm thấy rất không quen, như thể toàn bộ xương sống của mình bị rút đi.

Tần Thời Việt trong lòng hoảng loạn lập tức gọi điện thoại cho Lâm Thanh Ý, chuông điện thoại vang lên trong phòng. Tần Thời Việt thấy Lâm Thanh Ý không mang điện thoại di động, không nghĩ nhiều, lập tức chạy ra khỏi phòng, muốn tìm Lâm Thanh Ý trước tiên.

Cũng may, nàng vừa chạy ra khỏi phòng, liền nhìn thấy xa xa Lâm Thanh Ý đang đi trở về, nàng lập tức bay về phía Lâm Thanh Ý.

"Ngươi đi đâu?" Tần Thời Việt khẩn trương lo lắng hỏi.

"Tỉnh không ngủ được, liền ra ngoài tản bộ." Lâm Thanh Ý thấy Tần Thời Việt quần áo cũng không thay, mặc váy ngủ vốn vô cùng mỏng manh liền đi ra, rất hiển nhiên không nhìn thấy mình nàng rất khẩn trương, trước tiên liền đi ra tìm.

"Lần sau ngươi đi dạo, gọi ta dậy, ta cùng ngươi đi dạo. Ngươi cũng không biết, vừa rồi ta không gặp được ngươi, trong lòng hoảng hốt cỡ nào. Sau này, ngươi không được để ta một mình trong phòng." Tần Thời Việt ôm chặt lấy Lâm Thanh Ý, dùng nhiệt độ cơ thể của đối phương để bình phục hoảng hốt.

"Trước kia quay phim, động một chút đều là ba bốn tháng không gặp, cũng không thấy ngươi khẩn trương như vậy qua." Trái tim Lâm Thanh Ý ấm áp, cô thích Tần Thời Việt đặt tình yêu ở nơi mình có thể dễ dàng chạm vào.

"Vậy không giống." Tần Thời Việt sợ nhất là Lâm Thanh Ý lật lại nợ cũ, giọng điệu ba phần cầu xin tha thứ, bảy phần làm nũng.

"Không giống chỗ nào?" Lâm Thanh Ý hỏi theo lời Tần Thời Việt.

"Lúc trước tách ra là thái độ bình thường, lúc bình thường tách ra, dù có không nỡ, nhưng cũng có thể tiếp nhận. Gần đây thời thời khắc khắc ngấy cùng một chỗ, loại trạng thái dính dính này mới là thái độ bình thường, đột nhiên tách ra, tự nhiên sẽ không quen."

"Mấy năm nay, diễn xuất của ngươi tiến bộ không nói, cũng so với trước kia có thể ăn nói khéo léo hơn nhiều, nói chuyện luôn luôn một bộ một bộ(*), ta cũng sắp tìm không thấy khe hở."

(*): nói mạch lạc, logic.

"Đó là đương nhiên, mấy năm nay ta hảo hảo đọc sách, phong phú nội hàm." Tần Thời Việt cảm thấy mình không chỉ nỗ lực diễn xuất, mà còn bỏ công sức vào những phương diện khác, trưởng thành toàn diện.

"Thì ra vợ của ta đã có nội hàm như vậy." Lâm Thanh Ý cười trêu chọc nói.

"Lâm Thanh Ý, ngươi nói lời này nụ cười không đúng, ngữ khí cũng không đúng, cho ngươi một cơ hội, nói lại lần nữa." Tần Thời Việt cảm giác mình lại bị người nào đó giễu cợt.

"Được, ta nói lại. Vợ của ta không chỉ có mỹ mạo, có nội hàm, còn là ảnh hậu, cưới được chính là kiếm được." Lâm Thanh Ý nói vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt vẫn lộ ra ý cười.

"Ngươi đây là đang khen mình sao, Lâm Ảnh Hậu!" Tần Thời Việt cảm thấy mình thật sự trở nên thông minh, đều có thể nghe ra Lâm Thanh Ý đang lợi dụng tự khen chính mình.

"Có sao?" Lâm Thanh Ý hỏi vẻ mặt vô tội.

"Có!" Tần Thời Việt ngữ khí phi thường khẳng định, người nào đó hoa thủy tiên bản chất là sẽ không thay đổi.

"Vậy nhất định là ngươi đa tâm, chúng ta về phòng đi." Lâm Thanh Ý cởϊ áσ mỏng trên người mình ra, phủ thêm cho Tần Thời Việt.

"Sao đột nhiên ngươi muốn đi dạo một mình, không phải ngươi chê ta quá dính người, muốn không gian một mình sao?" Trên đường về nhà, Tần Thời Việt đột nhiên nghĩ đến điều gì, lo lắng hỏi.

"Ta không sợ ngươi dính ta, chỉ sợ ngươi không dính." Lâm Thanh Ý cảm thấy tình cảm của mình đối với Tần Thời Việt cũng không ít hơn Tần Thời Việt đối với mình. Đại khái là tính cách của mình, dù thập phần yêu thương, cô cũng chỉ nguyện ý biểu hiện ra tám phần, hai phần cất giấu, che giấu, tựa hồ như vậy mới có thể lộ ra mình thành thạo cùng thong dong. Kỳ thật, Lâm Thanh Ý đã sớm biết mình đang lừa mình dối người, cô đã sớm không có ung dung như vậy.

"Ta có thể dính lấy ngươi cả đời, chỉ sợ đến lúc đó ta làm phiền ngươi." Tần Thời Việt cảm thấy mình vẫn duy trì trạng thái yêu đương, thật sự có thể dính cả đời, hơn nữa càng dính càng bệnh hoạn. Chính mình gần đây lực dính người kỳ thật rất khoa trương, Lâm Thanh Ý đi nhà vệ sinh, chính mình cũng muốn đi theo, Lâm Thanh Ý không cho mới thôi.

Tần Thời Việt cảm thấy tình cảm chính là quá trình hai người lôi kéo, nếu mình kéo quá chặt, Lâm Thanh Ý bên kia sẽ thả lỏng, bên mình thả lỏng một chút, Lâm Thanh Ý bên kia sẽ kéo chặt. Chính mình trời sinh có đầu óc yêu đương, sẽ không tự chủ được muốn kéo chặt, kéo đầy, nhưng là nàng cũng rất thích Lâm Thanh Ý bên kia ngẫu nhiên dùng lực kéo chặt chính mình.

Yêu Lâm Thanh Ý quá dễ dàng, được Lâm Thanh Ý yêu, Tần Thời Việt cảm thấy mình cần kiềm chế, cần tự tin và ung dung hơn. Tần Thời Việt cảm thấy rằng mình đang đi đúng hướng, trên con đường tốt hơn.

Thời kỳ trăng mật, trở về với đầu óc yêu đương vui vẻ, là phần thưởng mà Tần Thời Việt dành cho mình

Tựa hồ cũng là phần thưởng của Lâm Thanh Ý.

Phần thưởng sở dĩ là phần thưởng, vì chúng không kéo dài, nếu trở thành thói quen, bình thường hoá, liền không phải phần thưởng.

Đây có lẽ chính là tâm kế của Tần Thời Việt dùng trong đoạn tình cảm này.

Quá mức để ý mà đặc biệt dụng tâm.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Hạ chương phiên ngoại, chính là song nữ chính phim.