Chương 10: Nếu không có nữ nhân tới hái, mình sẽ mục nát ở trên cành

Phương Hân Hoa nhìn Lâm Thanh Ý trả lời một chút, cảm giác không có gì. Nhìn Tần Thời Việt tức giận đến mức khiếnq cô tự hỏi, giữa hai người có phải có bí ngữ hay không? Cho nên Lâm Thanh Ý biết Tần Thời Việt xem hiểu, cũng biết Tần Thời Việt nhìn thấy sẽ xù lông, cố ý kí©h thí©ɧ cô?

Tần Thời Việt chán ghét Lâm Thanh Ý, tạm thời không nghĩ tới thủ đoạn đánh trả hữu hiệu, chỉ muốn tìm được chỗ hoa sen trắng không trắng. Vì thế nàng bắt đầu lục soát các loại hắc liệu cùng hắc thϊếp của Lâm Thanh Ý, nhưng so với vô số hắc thϊếp của mình, hắc thϊếp của Lâm Thanh Ý thật sự là ít đến đáng thương.

Tần Thời Việt còn có một phát hiện, Lâm Thanh Ý ở mọi góc độ trên mạng, tất cả ảnh chụp đều rất đẹp. Cho dù mình là mỹ nhân 360 độ không góc chết, cũng khó thoát khỏi vận rủi bị internet làm ác, vẫn bị chụp được một hai tấm ảnh xấu. Nhưng Lâm Thanh Ý đóa bạch liên hoa này, chính mình tìm toàn bộ mạng, vậy mà tìm không thấy một tấm ảnh xấu. Nữ nhân này tựa hồ tùy thời tùy khắc đều bảo trì dáng vẻ tốt đẹp.

"Bạch Liên Hoa này là người giả phải không?" Tần Thời Việt cảm thấy Lâm Thanh Ý hoàn mỹ đến mức có chút giả dối. Không, cô mới không hoàn mỹ, lúc nhục nhã cười nhạo mình bộ dáng đáng ghét hơn nhiều.

"Hả?" Phương Hân Hoa khó hiểu hỏi, nghĩ thầm với tư cách là người phụ nữ thất tình đã ly hôn, Tần Nhị Bảo giờ phút này dường như hoàn toàn quên mất vợ trước Khổng Tuệ Trí, toàn bộ sự chú ý đều đặt trên người tình địch Lâm Thanh Ý, cũng không biết đây rốt cuộc là chuyện tốt hay chuyện xấu?

"Nàng thậm chí ngay cả một tấm ảnh xấu cũng không có!" Tần Thời Việt không tìm thấy Lâm Thanh Ý, buồn bực mà không thể tin nói.

Phương Hân Hoa cũng lên mạng tìm kiếm, thật đúng là tìm không thấy bất kỳ một tấm ảnh xấu xí nào của Lâm Thanh Ý. Tư thế mỗi một tấm ảnh của Lâm Thanh Ý đều rất tao nhã.

"Thật đúng là." Phương Hân Hoa cảm thấy năng lực quản lý bản thân của Lâm Thanh Ý thật sự là tuyệt vời, chính mình cũng không thể không bội phục Lâm Thanh Ý, được fan của cô tôn sùng là nữ thần, xem ra thật không khoa trương.

Tần Thời Việt thất bại ném điện thoại di động sang đầu kia sô pha, có chút chán nản, thậm chí có chút cam chịu, nghĩ thầm nếu mình là Khổng Tuệ Trí đại khái cũng chọn Lâm Thanh Ý. Bất quá Tần Thời Việt cam chịu cũng không có vượt qua năm phút đồng hồ, bởi vì nàng đột nhiên nhớ tới một vấn đề, rất rõ ràng, trước mắt Khổng Tuệ Trí cũng chỉ là đơn phương thích Lâm Thanh Ý. Lâm Thanh Ý người ta chưa chắc cũng để ý nàng. Tình yêu đơn phương không được đáp lại, so với giấy vệ sinh còn không đáng giá, đối với việc này, Tần Thời Việt có quyền lên tiếng nhất. Nghĩ đến Khổng Tuệ Trí cũng có thể cầu mà không được giống như mình, Tần Thời Việt đột nhiên có loại cảm giác vui sướиɠ khi người gặp họa.

Tần Thời Việt cảm thấy mình đại khái là bởi vì yêu mà sinh hận, trong lòng trở nên âm u như vậy lại không thể nghĩ tốt cho Khổng Tuệ Trí, mình đã từng thiện lương đâu? Tần Thời Việt liền tự kiểm điểm bản thân trong một phút, sau 60 giây, cô lập tức chấp nhận sự u ám của mình, thầm nghĩ, dù sao chỉ cần ở trước mắt cô, cô nhất định sẽ không chúc phúc cho họ. Chính mình nhìn không tới địa phương, Khổng Tuệ Trí nếu có thể đuổi tới Lâm Thanh Ý, đó là nàng bản lĩnh, chính mình nhận.

Tần Thời Việt lúc này nghiêng đầu nhìn Lâm Thanh Ý trên màn hình lớn, trong lòng không hiểu sao có loại cảm giác chắc chắn, cảm thấy Khổng Tuệ Trí khẳng định không đuổi kịp Lâm Thanh Ý, tuy rằng cô cũng không biết cảm giác này từ đâu tới. Một giây sau, cô không tự giác nghĩ đến cảnh tượng Lâm Thanh Ý cùng mình khiêu vũ, giữa thắt lưng bụng mình tựa hồ còn dán tay ấm áp của Lâm Thanh Ý, cảm giác nóng bỏng trên da thịt mình vẫn còn mới mẻ như cũ.

Lúc Tần Thời Việt ý thức được mình đang suy nghĩ gì, vội vàng dừng lại, cô nghĩ mình nhất định là quá thiếu phụ nữ làm dịu, nếu không sao lại nghĩ đến hình ảnh độc hại như vậy?

Bất quá, mình cũng 28 tuổi, thể xác và tinh thần đều chín muồi, nếu không có nữ nhân tới hái, mình sẽ mục nát ở trên cành. Nửa người dưới muốn kết mạng nhện không nói, ngay cả ngón tay của mình cũng trắng noãn không tỳ vết như thế, thuần khiết đến vô cùng, không khinh nhờn qua thân thể uyển chuyển của nữ nhân. Tần Thời Việt nhìn ngón tay không chịu thua kém của mình, lại cảm thấy tuổi 28 của mình quá thảm.

Không, bây giờ không phải lúc nhớ phụ nữ, Tần Thời Việt nhanh chóng đè nén khát vọng của mình đối với phụ nữ. Chính mình vừa lập chí hướng, là muốn hảo hảo làm sự nghiệp. Loại giống vật đáng yêu như phụ nữ này, chỉ gây trở ngại cho sự nghiệp của mình, nghiệp lớn chưa thành, làm sao lập gia đình? Huống chi mình đã sớm chịu đủ khổ của tình yêu, tạm thời đối với tình yêu có PTSD(*), cần rời xa tình yêu.

(*): Rối loạn căng thẳng sau sang chấn.

"Cái đó..." Quyết tâm muốn làm sự nghiệp, Tiểu Tần tổng do dự không dám nói với người đại diện của mình, bản thân lập tức trở nên tiến bộ như vậy, có chút ngượng ngùng.

Tiểu Tần từ trước đến nay nói nhanh hơn tâm, cô muốn nói lại thôi như vậy, thật hiếm thấy.

"Bảo bối muốn nói cái gì?" Phương Hân Hoa một bộ ngươi nói cái gì, tỷ tỷ đều ôn nhu nhẫn nại nghe ngươi nói.

"Ta... có phải ta nên đăng ký một lớp, hoặc là quay về trường học một lần nữa, nâng cao diễn xuất một chút không?" Tần Thời Việt nói xong cũng không dám nhìn mặt người đại diện của mình, không cần đoán cũng biết, nhất định là biểu tình gặp quỷ.

Trước kia lúc bị quần chúng giễu cợt lợi hại, Phương tỷ nhà cô đã từng đề nghị mình bỏ chút công sức vào diễn xuất. Khi đó bị đám hắc tử kia chế giễu có chút tâm lý nổi loạn, Tần Thời Việt như đinh đóng cột cự tuyệt, còn buông lời tàn nhẫn: "Bọn họ không phải cảm thấy diễn xuất của ta kém, cay mắt bọn họ sao? Ta lại càng muốn cay mắt bọn họ, càng muốn thống trị màn ảnh!".

Nhưng cũng không biết là trời sinh vận khí tốt duyên cớ, chính mình dĩ nhiên thật làm được thống trị màn ảnh. Khoảng thời gian đó, cô giống như giận dỗi một hơi nhận vài bộ phim thần tượng, chương trình giải trí hàng đầu. Giá trị nhan sắc đại khái là trái tim của phim thần tượng, dưới diễn xuất lúng túng của mình, lại tạo được hai bộ phim đình đám, một bộ cổ trang, một bộ hiện đại.

Giá trị nhan sắc của Tần Thời Việt có thể chống đỡ nhiều phong cách tạo hình khác nhau, làm thế nào cũng có thể đẹp đến mức độc đáo. Được Nhan Phấn nhất trí tán thành, xác lập vị trí bình hoa số một trong làng giải trí, đến nay vẫn sừng sững không ngã.

"Bảo bối, ngươi không sao chứ?" Phương Hân Hoa không xác định hỏi Tần Nhị Bảo nhà mình, tiến bộ như vậy mà lại xuất phát từ miệng bình hoa số một trong giới giải trí? Quả nhiên vẫn là ly hôn thất tình kí©h thí©ɧ quá lớn, làm cho Nhị Bảo thật sự sinh ra ý niệm không thực tế trong đầu.

"Là một con cá muối diễn xuất, có đôi khi vẫn muốn trở mình một chút." Tần Thời Việt nhìn dáng vẻ không thể tin của Phương Hân Hoa, nghĩ thầm mình rốt cuộc dường như có bao nhiêu phế vật, cần phải kinh ngạc như thế sao? Mặc dù là chuyện trong dự tính, được chứng thực, nhưng vẫn khiến Tần Thời Việt có chút đau lòng.

"Bảo bối, nếu không chúng ta đi nghỉ phép, giải sầu đi, sau khi trở về, ý niệm này nói không chừng liền bỏ đi." Phương Hân Hoa cảm thấy thay đổi hoàn cảnh, mình cùng cô đi nghỉ phép, mới có thể giúp cô thoát khỏi đả kích ly hôn thất tình.

"Không, ta đã không còn là đứa trẻ ba tuổi nữa, ta không muốn sống vô tri vô giác nữa, cho dù hy vọng rất xa vời, ta vẫn muốn cố gắng thử xem sao." Tần Thời Việt nói chắc như đinh đóng cột từ chối, cô không muốn lừa gạt chính mình nữa, không muốn làm một kẻ nhát gan ngay cả cố gắng cũng không dám.

Phương Hân Hoa nhìn sự kiên định hiếm có trong mắt Tần Thời Việt, sửng sốt một chút, có loại cảm giác tiểu bảo bảo nhà mình thoáng cái trưởng thành một chút. Mặc kệ vị đại tiểu thư này có phải chỉ là nhất thời cao hứng hay không, nhưng có thể có loại ý niệm tiến bộ này trong đầu đã không tệ rồi, ít nhất bắt đầu tự hỏi nhân sinh của mình, có con đường mình muốn đi. Cô vẫn cảm thấy Thời Việt giống như một đứa trẻ, không biết mình thật sự muốn cái gì, trên đường đời, lúc thì hái một đóa hoa nhỏ, lúc thì nhào xuống bắt bươm bướm, hoàn toàn dựa vào tâm tình, vô ưu vô lự. Cũng không có gì không tốt, dù sao không có ai quy định, nhân sinh nhất định phải đi như thế nào mới đúng, vui vẻ là tốt rồi.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tần Thời Việt: Ta không thể nghĩ đến việc có một người phụ nữ, ta phải có sự nghiệp.

Lâm Thanh Ý ngoắc ngón tay về phía Tần Thời Việt, xin đừng áp chế bản năng của mình.